• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bạch Kình Dục vốn đã lái xe rời đi, nhưng bên ngoài chung cư có mấy gốc đại thụ bị bão thổi ngã nên đành quay lại. Anh đã đứng đợi dưới chung cư rất lâu, nhưng mãi cũng không thấy gã đàn ông kia rời khỏi toà nhà.
Qua cửa sổ, Bạch Kình Dục thấy đèn trong phòng Hứa Vi đã tắt. Thế nên không nhịn được nữa liền xuống xe chạy lên lầu.
Bước vào cửa, trước tủ giày không có dấu vết của người đàn ông nào khác, rốt cuộc đáy lòng Bạch Kình Dục cũng có thể thả lỏng một chút.
Nhưng lúc này lại nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng động, trái tim một lần nữa chìm xuống đáy vực.
Biết rõ trong đó có người đang đội nón xanh cho mình, hà cớ gì phải đến tự tìm đau khổ chứ?
Bạch Kình Dục trầm mặt, vừa định xoay người rời đi thì lại nghe thấy bên trong vang lên một tiếng “RẦM!”, tiếp theo là tiếng kêu đau đớn của Hứa Vi.
“Ối…”
Bạch Kình Dục bất chấp tất cả, đẩy bật cửa ra.
Đập vào mắt chính là hình ảnh Hứa Vi đang nằm co quắp trên mặt đất rên rỉ, sắc mặt tái nhợt.
Con ngươi anh co rụt lại, lập tức bước tới bế cô lên, lúc này mới phát hiện cơ thể đối phương nóng hổi.
“Hứa Vi, em sao vậy?”
Hứa Vi đau đến mức đầu óc mụ mị, tựa vào ngực anh khóc bù lu bù loa.
“Dạ dày…đau chết mất thôi…”
Ban đầu Bạch Kình Dục định trực tiếp đưa Hứa Vi đến bệnh viện, xong lại chợt nhớ ra con đường bên ngoài đã bị mấy cây đổ chặn mất rồi.
Thế nên anh đành phải bế cô lên giường nằm, bản thân thì chạy vào bếp xem có thể làm chút đồ ăn hay không.
Thấy hộp giữ nhiệt đặt trên bàn ăn, mở ra cháo bên trong vẫn còn ấm.
Bạch Kình Dục đổ ra bát bưng về phía phòng ngủ, cẩn thận đỡ Hứa Vi dậy.
“Đau…”
"Ăn chút cháo trước đi."
"Ưm..."
"Nghe lời nào."
Đầu óc Hứa Vi lúc này mơ mơ hồ hồ.
Không chỉ dạ dày, mà đầu cũng đau muốn chết. Cả người cứ ngơ ngơ ngác ngác, không mở nổi mắt, chỉ biết oà oà oà với hu hu hu.
Trong lúc mơ màng, Hứa Vi cảm thấy có người đang ôm mình. Người này đút từng thìa từng thìa cháo cho cô ăn, trên bụng còn được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa.
Cái ôm kia rất ấm áp… rất thoải mái.
Hứa Vi an lòng cọ xát lên cơ thể đối phương mấy cái.
Sau đó cô chợt nghe thấy tiếng Bạch Kình Dục trầm thấp mắng mỏ: "Nằm yên một chút được không, đừng đùa với lửa."
Chậc.
Sao Bạch Kình Dục lại chạy vào trong giấc mơ của cô quấy rối thế này?
Thật là mất hứng.
Ăn hết nửa bát cháo, cuối cùng dạ dày cũng dễ chịu hơn một chút. Đầu Hứa Vi vẫn còn rất đau, nằm ngủ mê man, chưa từng mở mắt lấy một lần.
Bạch Kình Dục tìm khắp phòng mới thấy một vỉ thuốc hạ sốt, đang định cho Hứa Vi uống thì lại phát hiện thứ này đã hết hạn.
Anh lập tức nổi đoá.
Đồ phụ nữ không biết chăm sóc bản thân!
Trong tình huống không thể ra ngoài, cũng không có thuốc thang hỗ trợ, Bachk Kình Dục chỉ có thể kéo chăn đắp cho cô, cố ép cho đối phương đổ mồ hôi.
Không ngờ Hứa Vi nằm trong chăn vẫn rét run, đắp mấy lớp rồi cũng không đổ một giọt nước.
Bạch Kình Dục hút xong điếu thuốc thứ ba, lúc quay lại thì phát hiện hình như cơn sốt của cô có xu hướng nặng thêm. Anh dứt khoát cởi áo sơ mi…
Hứa Vi đang mơ màng ngủ, đột nhiên cảm thấy như có tảng đá lớn đè lên người mình. Cô duỗi tay cố gắng đẩy ra, thế nhưng chỉ lát sau nó lại quay về, đè chặt như cũ.
Hứa Vi hé mắt, nhìn thấy đôi mắt Bạch Kình Dục đang nóng hừng hực.
"Anh làm cái quái gì thế?"
"Giúp cô hạ sốt."
"Cút ngay, tôi uống thuốc cũng có thể hạ được." ngữ điệu của Hứa Vi yếu muốn chết nhưng vẫn muốn tử thủ phòng tuyến.
Bạch Kình Dục không thèm để ý lời đối phương nói: "Uống thuốc cái rắm, còn không bằng làm chút chuyện thực tế hơn."
Hứa Vi căn bản là không đấu lại Bạch Kình Dục, nhanh chóng bị anh trêu chọc đến mức thở hổn hển, không chống đỡ nổi.
Khi cô ngẩng đầu cắn nhẹ vào cổ anh, người đàn ông khàn giọng, có vẻ rất tủi thân: “Nữ nhân xấu xa.”
Tuy Hứa Vi bị sốt, đầu đau như búa bổ nhưng quyết tâm phải giữ vững nguyên tắc. Vừa nghe thấy lời này thì lập tức nổi giận đùng đùng, túm lấy bả vai Bạch Kình Dục cắn mạnh một cái.
“Đàn ông cặn bã!”
Bên ngoài mưa to gió lớn, trong phòng lại tràn đầy kiều diễm.
Hai tiếng đồng hồ sau.
Hạ sốt rồi.
Hứa Vi nhìn chằm chằm lên trần nhà, thở hổn hển. Bạch Kình Dục dùng khăn lông nóng, giúp cô lau hết toàn thân.
Màu sắc ửng đỏ trên mặt Hứa Vi còn chưa tan hết, tức tối trợn trắng mắt nhìn Bạch Kình Dục.
“Không biết xấu hổ, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn!”
Người đàn ông hồi phục vẻ mặt phóng khoáng khó thuần, khóe miệng mỉm cười: “Không tồi! Tiếng mắng chửi rất vang dội. Nếu vẫn còn sức, vậy làm thêm một lần nữa nhé?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK