• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Vi tưởng là Trình Ninh vào gọi cô dậy ăn cơm nên khàn giọng nói: “Tớ thật sự không có tâm trạng, cậu ăn cơm tối một mình đi.”
Thế nhưng người đó vẫn không dừng chân, ngược lại còn bước đến ngồi bên cạnh giường rồi cúi xuống.
Mùi thuốc lá xen lẫn nước hoa nam nhẹ nhàng bay tới.
Hứa Vi lập tức mở mắt, còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt đối phương thì môi mềm đã bị hôn lên.
Cô giật mình, vội vàng đưa tay đẩy người đàn ông kia ra.
Không ngờ Bạch Kình Dục nắm chặt lấy cổ tay cô, đè lên phía trên đầu. Sau đó anh cúi xuống cắn vào vành tai Hứa Vi: “Vậy thì tôi ăn em nhé.”
Giọng nói trầm khàn, ám muội vang bên tai khiến toàn thân cô sởn gai ốc, vội vàng lùi về phía sau để trốn tránh: “Anh đến đây làm gì?”
Bạch Kình Dục không những không buông tay mà còn nhìn chăm chú vào mắt cô, giọng điệu xen lẫn chút bất đắc dĩ: “Tạo sao lại block tôi? Chỉ vì tôi không nghe điện thoại à?”
“Tôi nhìn anh cảm thấy chướng mắt.”
“Hôm nay em rất lạ.”
“Đây có phải là ngày đầu tiên anh quen biết tôi đâu, trước giờ tôi vẫn luôn như vậy.” nói xong, Hứa Vi muốn thoát khỏi sự khống chế của Bạch Kình Dục nhưng giãy dụa vô vọng. Đối diện với một người đàn ông khỏe mạnh, cô căn bản không thể đủ sức phản kháng.
Bạch Kình Dục nhìn thấy vậy thì khóe miệng cong lên, cố ý cạy từng ngón tay đang nắm chặt của cô ra, dùng bàn tay mình đan chặt vào bàn tay của cô.
Sự ấm áp từ lòng bàn tay lan tỏa đến con tim, nhấc lên từng gợn sóng lăn tăn khiến chóp mũi Hứa Vi có chút chua xót.
Lúc này, giọng nói thấp trầm nhẹ nhàng xen lẫn ý cười truyền: “Tôi biết rồi, em giận dỗi vì hôm nay, lúc ở trong thang máy không làm tới bến với em luôn.”
Hứa Vi bị logic quỷ quái của anh làm cho tức đến trợn mắt: “Anh đừng đụng vào tôi, tôi chê anh bẩn đấy. Bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ đang xếp hàng, cướp chỗ sinh con cho anh kìa. Thiếu một mình tôi cũng chẳng sao.”
Bạch Kình Dục thấy cuối cùng đối phương cũng chịu lên tiếng nên sắc mặt dịu hơn một chút, chỉ cần cô bằng lòng nói ra thì dù bị mắng mỏ vẫn dễ giải quyết hơn là chiến tranh lạnh.
“Có vẻ như Vân Sa Sa đã tìm em, nói nhảm cái gì rồi đúng không?” Anh từng bước từng bước dẫn dắt Hứa Vi nói ra nỗi lòng, nói ra nguyên nhân thật sự khiến cô nổi giận.
Hứa Vi cũng không nghi ngờ tại sao Bạch Kình Dục lại biết được chuyện này. Trong tiềm thức, cô cho rằng Vân Sa Sa đã chủ động nói cho anh biết: “Đương nhiên là đến nói cho tôi nghe về chuyện cô ta đã mang thai con của anh.”
Bạch Kình Dục ngớ người, nụ cười ở khóe miệng trở nên lạnh lùng, sau đó hỏi ngược lại cô: “Em tin à?”
Hứa Vi thấy anh ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng như vậy thì càng tức giận hơn: “Tôi còn phải nghi ngờ gì nữa? Có phải là anh chưa từng động vào cô ta đâu.”
Hai đầu lông mày người đàn ông cau lại thật chặt, chóp mũi phát ra tiếng hừ giễu cợt, tiếp tục dùng giọng điệu khiêu khích hỏi Hứa Vi: “Ai nói với em là tôi đã động vào cô ta?”
“Bị chụp nhiều ảnh thân mật như thế, chẳng lẽ anh định nói chỉ là chụp ảnh chân dung thôi à?”
“Đưa cho tôi xem nào.”
Hứa Vi chợt phát hiện, sau khi nói ra những lời này thì bản thân cô lại ấm ức thở hổn hển như người tình đang hờn dỗi. Cô cắn môi, không chịu khuất phục mắng chửi: “Dù sao cũng là loại đàn ông cặn bã có thâm niên, động vào cô ta mấy lần thì có gì mà không dám nhận chứ? Anh thế này càng khiến tôi xem thường hơn đấy.”
Bạch Kình Dục cau mày, đang suy nghĩ nên giải thích thế nào thì Hứa Vi đã cướp lời: “Ngày mai chúng ta đến cục Dân Chính ly hôn đi. Bên phía ba mẹ, tôi sẽ giải thích rõ ràng với họ. Đứa con trong bụng Vân Sa Sa không thể không có cha được. Sau này anh đối xử với cô ta cho tốt vào.”
Lúc trước Hứa Vi còn mạnh miệng, nói anh có thể mang con riêng bên ngoài về làm người thừa kế dưới danh nghĩa con ruột của hai vợ chồng, giờ thì lại chua chát nói lời chúc phúc.
Cái gì mà thành toàn cho người khác là một phẩm đức tốt đẹp chứ.
Dẹp mẹ nó đi!
Nếu không phải giết người là phạm pháp thì cô chỉ ước gì có thể băm Bạch Kình Dục và Vân Sa Sa thành thịt vụn.
“Tôi chưa từng chạm vào cô ta.” Đột nhiên, âm thanh nghiêm túc nặng nề của Bạch Kình Dục vang lên.
Hứa Vi sửng sốt, cau mày nhìn anh.
Trong đôi mắt đào hoa đó không hề có ý đùa cợt, mà lúc này, mười ngón tay đang đan vào nhau của cô và anh lại càng siết chặt hơn.
Trong không khí lan tỏa một cảm xúc khó diễn đạt thành lời, giống như muốn nhấn chìm cô trong đó.
Hứa Vi rất muốn phản bác, nhưng không hiểu tại sao khi nhìn vào mắt đối phương lại không thể nói ra được.
Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy Bạch Kình Dục lên tiếng, cố gắng giải thích cho cô: “Đứa trẻ đó không thể nào là của tôi được, tôi không hề chạm vào Vân Sa Sa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK