• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Dân Tránh không nghe rõ, cau mày hỏi: "Mang cái gì cơ?"
Hứa Vi lập tức phản ứng lại ngay, không chút đỏ mặt trả lời: "Trình Ninh trong lòng mang toàn là ý xấu, thích tán tỉnh mấy anh chàng đẹp trai. Tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ không buông tha cho anh chứ."
Nếu Trình Ninh biết Hứa Vi chỉ mới căng thẳng một chút đã mở miệng bôi nhọ mình tùm lum, có khi sẽ tức mà chết. Nhưng nếu không nói vậy, sợ là sẽ lộ hết chuyện mang thai.
Trình Ninh có tức giận không thì Hứa Vi không biết, chứ sắc mặt Tần Dân Tránh thì rõ ràng là chẳng tốt đẹp gì.
"Hóa ra là như vậy."
Người đàn ông lạnh lùng nói xong liền rời khỏi căn hộ.
Hứa Vi luôn cảm thấy hình như mình có thể nghe ra chút oán hận cùng khó chịu trong câu nói kia.
Dù sao anh ta cũng thích đàn ông, không đến mức ghen tuông vì Trình Ninh đâu nhỉ.
Ah, đúng rồi.
Cũng có thể người đàn ông mà Tần Dân Tránh thích đã từng bị Trình Ninh dụ dỗ...
“Vẫn còn nhìn hả?”
Lòng bàn tay đột nhiên bị nhéo một cái, lúc này Hứa Vi mới hoàn hồn.
Cô bật cười ha ha, kéo anh vào thang máy cùng mình.
"Sau này em tránh Tần Dân Tránh một chút."
Bạch Kình Dục cực kỳ không vui: "Bản lĩnh đứng núi này trông núi nọ của em cũng mạnh nhỉ."
"Tôi là sợ anh ta nhìn trúng anh."
Trời đất ơi.
Lại lỡ miệng rồi.
Cô thực sự xứng đáng bị vả miệng!
Bạch Kình Dục căn bản là không tin lời Hứa Vi nói.
Nói cho cùng, đàn ông vẫn hiểu rõ đàn ông nhất. Tên Tần Dân Tránh này, vừa nhìn đã biết là người có xu hướng tình dục rất bình thường. Lần trước ở nhà Hứa Vi còn từng khiêu khích anh không nhẹ, điều này khiến Bạch Kình Dục lần nào gặp mặt đối phương đều cảm thấy rất khó chịu.
Cảm xúc tiêu cực tích tụ đến mức nào đó, thứ kéo đến tiếp theo sẽ là ham muốn chiếm hữu.
Về đến nhà, cửa phòng vừa đóng lại thì Bạch Kình Dục đã túm lấy Hứa Vi, đè cô lên cửa rồi chặn kín đôi môi mềm ướt át.
Hứa Vi không ngờ người đàn ông này tự nhiên lại nhiệt tình như vậy.
Mà lần nào cũng thích đè cô lên cửa.
Có phải đó là ham mê đặc biệt của Bạch Kình Dụch không?
Bạch Kình Dục rời khỏi môi đối phương, trong mắt toàn là tơ máu đỏ ngầu, giọng nói hơi khàn khàn: "Hôm nay tôi sẽ ép khô em, để em không còn sức ra ngoài tìm đàn ông khác."
Nói xong, hơi thở của cả hai lại quấn lấy nhau, hoà hợp làm một.
Trong nóng bỏng còn xen lẫn cả hờn giận.
Có lẽ là do ham muốn chiếm hữu của Bạch Kình Dục quá mãnh liệt, nó khiến Hứa Vi cảm nhận được sự xâm lược cực lớn từ đối phương.
Lại muốn một cuộc chiến thật sự đúng không?
Hứa Vi vừa nghiến răng nghiến lợi vừa duỗi chân, quấn lấn bạch Kình Dục.
Không phục mà đáp lại anh một cách mãnh liệt.
"Để xem ai ép khô ai."
Đến đi!
Tổn thương lẫn nhau đi!
Bàn tay Bạch Kình Dục đang đặt trên hông cô càng xiết chặt hơn, hai người dính sát vào nhau, dây dưa lẫn nhau.
Bầu không khí mờ ám ở trong nhà ngày càng nồng đậm hơn.
Đến khi chiếc váy dài màu nâu trượt xuống đất, Hứa Vi đã bị anh trêu chọc đến mặt mũi đỏ bừng, bắt đầu khép hờ hai mắt.
Tròng mắt của Bạch Kình Dục phản chiếu lại hoàn toàn khuôn mặt quyến rũ của cô.
Con mèo hoang nhỏ bấu víu cào cấu lên lưng, nhỏ giọng rì rầm khiến anh khó mà kiềm chế được
Bạch Kình Dục nhớ lại, ban ngày, lúc ở trong thang náy bệnh viện cô cũng có dáng vẻ y hệt thế này.
Lúc đó anh vốn chỉ muốn chọc ghẹo cô, ai ngờ bản thân lại sắp nhịn không nổi, suýt chút nữa thì làm việc đó ngay tại chỗ.
Sau khi thả Hứa Vi về, buổi chiều anh liền phát hiện mình bị người ta block.
Suýt nữa thì mất vợ luôn.
Bạch Kình Dục cúi đầu cắn lên vành tai Hứa Vi, tiếp theo đột nhiên ra vẻ xấu xa nói:
“Em gái ngoan, anh họ đến thực hiện lời hứa hồi sáng đây!”
*
Có lẽ không ngờ lại bị lăn qua lăn lại ác như vậy nên khi Hứa Vi tỉnh dậy thì đã gần giữa trưa.
Lúc này Bạch Kình Dục vẫn đang ôm cô trong ngực, hai mắt nhắm chặt say sưa trong giấc ngủ. Áo choàng tắm mở rộng một nửa để lộ cơ ngực đầy dấu hôn lẫn vết cào.
Tất cả đều là chiến tích của cô.
"Cười thành thế này, là muốn làm thêm một nháy đúng không?"
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên bên tai Hứa Vi.
Anh dùng chóp mũi cọ sát lỗ tai cô, nhìn thấy trên gáy đối phương cũng có thành quả của mình thì tâm trạng rất tốt.
Hứa Vi bất mãn cằn nhằn anh: "Anh hại tôi đi làm muộn rồi."
"Nếu không muốn thì có thể không đi."
"Tôi chỉ là người đại diện tổng giám đốc chứ có phải ông chủ đâu. Suy cho cùng, vẫn là một người làm công ăn lương thôi."
Hứa Vi bình tĩnh xuống giường đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Bạch Kình Dục nghe vậy thì lại nhớ đến bản thoả thuận hai năm trước Hứa Vi đã ký với Bạch Chí Nghị, ánh mắt chìm xuống mấy phần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK