• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Hứa Vi mới biết, hóa ra họ nói đi chúc mừng chẳng qua chỉ là dùng bữa ở căn tin dưới lầu.
Bác sĩ thật sự rất bận, bình thường sẽ không đến nơi quá xa để ăn uống. Có lúc bận đến choáng váng đầu óc, cả ngày thậm chí còn chẳng được hạt cơm nào vào bụng.
Hứa Vi vốn định giành hộp cơm trong tay Bạch Kình Dục lại, không cho anh ăn. Nhưng nghe thấy Tạ Tán nói câu này thì đành từ bỏ.
Mấy vị bác sĩ kia đi lấy đồ ăn còn Bạch Kình Dục thì mở hộp cơm Hứa Vi mang tới ra, bắt đầu cặm cụi đánh chén.
Cô ngồi đối diện với anh, vẻ mặt mất tự nhiên: “Anh bỏ chân tôi ra có được không?.”
Người đàn ông vẫn dửng dưng cầm muỗng đũa ăn một miếng cơm, khôi phục lại vẻ mặt thong dong như thường ngày.
Hứa Vi lại lên tiếng: “Buông ra.”
“Sợ em chạy mất.”
“Tôi không có nhiều thời gian.”
“Chờ tôi ăn xong rồi nói sau.”
Nếu lúc này có người cúi đầu xuống gầm bàn nhìn thử, nhất định sẽ phát hiện chân hai người này đang móc lấy nhau.
Vặn tới vặn lui, thật sự rất kỳ quái.
Bạch Kình Dục ngoài mặt thì nho nhã dùng bữa, nhưng chân ở dưới gầm bàn lại cực kỳ quá đáng, nhiều lần dùng đầu gối cọ xát vào đùi cô.
Hứa Vi không phục nên đánh trả.
Bạch Kình Dục cứ như được cổ vũ, bắt đầu lợi dụng đụng vào mép váy, định vén nó lên.
Đúng là quá đáng!
Hứa Vi muốn mở miệng mắng người, nhưng mấy vị đồng nghiệp của Bạch Kình Dục đã bưng cơm đi tới, ngồi xuống cạnh bọn họ.
Cô vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại.
Tên ngốc Tạ Tán ngồi bên cạnh Hứa Vi nói liên mồm: “Cô Hứa cũng sống ở thành phố A à? Đã có người yêu chưa? Ngày thường có hứng thú hay sở thích gì không?”
Bạch Kình Dục đang ăn cơm, nghe thấy câu hỏi này thì ngước mắt liếc Hứa Vi một cái.
Cô biết anh đang nhìn nên cố ý nhếch khóe môi.
“Bình thường tôi thích đi quán bar chơi.”
Tạ Tán ‘òa’ một tiếng: “Thế chắc có rất nhiều người theo đuổi cô lắm nhỉ?”
“Cũng tạm thôi.”
“Chắc quan hệ giữa cô với bác sĩ Bạch tốt lắm nhỉ? Có hay gặp mặt không?”
“Không tính là tốt lắm, ngày thường cũng chẳng mấy khi gặp nhau.”
Sau khi Chiêm Linh chắc chắn Hứa Vi thật sự có quan hệ bà con thân thích với Bạch Kình Dục thì không còn coi cô là tình địch nữa, chậm rãi tán gẫu muốn làm thân.
Mấy bác sĩ đồng nghiệp cũng dần trở nên quen thuộc với Hứa Vi.
Chỉ có mình Bạch Kình Dục không nói chuyện nhiều, số lần mở miệng với cô không quá năm câu.
Ngoài mặt anh tỏ ra bình thản, không hứng thú lắm với nội dung trò chuyện nhưng động tác nhỏ dưới gầm bàn lại ngày càng quá đáng.
Bạch Kình Dục biết rất rõ điểm yếu của Hứa Vi.
Mỗi khi cô nói dối thì đầu gối của anh sẽ tiến về phía trước một chút, hai ba lần đã có thể chọc ghẹo cho chân cô mềm nhũn.
“Ý, sao mặt cô Hứa ngày càng đỏ thế?”
Hứa Vi vừa mới đạp cho Bạch Kình Dục ở đối diện một phát, lúc này đã tỉnh táo lại, ngượng ngùng cười đáp: “Có lẽ là do thời tiết nóng nực quá.”
Cô quay đầu nhìn về phía Bạch Kình Dục đang thong thả dùng bữa, sắp hết sạch kiên nhẫn đến nơi rồi.
“Anh họ, em phải đi đây. Mọi người cứ bận việc của mình đi nhé.”
Lần này anh không ngăn cản nữa, để mặc Hứa Vi giãy thoát.
Chỉ có điều, sau khi cô đứng lên, Bạch Kình Dục cũng di chuyển theo: “Để tôi tiễn em.”
Mấy người đồng nghiệp cũng không nói gì.
Hứa Vi đi đến thang máy, Bạch Kình Dục còn chưa kịp hỏi rốt cuộc có chuyện gì thì cô đã chủ động lên tiếng:
“Anh yên tâm, tôi sẽ không để lộ chuyện anh đã kết hôn ở bệnh viện đâu.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm cánh môi hơi vểnh của cô, biểu cảm nhàn nhạt trên khuôn mặt viết rõ mấy chữ ‘Em đang ghen’.
Đinh!
“Không cần tiễn, tôi có thể tự đi được.”
Bạch Kình Dục không để ý lời Hứa Vi nói, vẫn đi theo cô vào thang máy. Anh rút bàn tay đang cắm trong túi quần ra, đóng cửa thang máy lại, sau đó xoay người đẩy cô vào một góc.
Anh cúi người, nhắm mắt, lấp kín môi cô.
Hứa Vi đẩy Bạch Kình Dục nhưng lại bị anh giữ chặt cổ tay đặt lên đỉnh đầu, sau đó nâng cơ thể cô lên.
Hai chân Hứa Vi rời khỏi mặt đất, cơ thể như nằm hết lên người anh.
Hứa Vi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt: “Anh làm gì thế hả?”
Bạch Kình Dục hôn cô, khàn khàn trả lời: “Tôi lái xe đưa em về.”
Lái xe này không phải là lái xe kia.
Lái xe: tiếng lóng chỉ chỉ việc làm tình.
“Anh điên à! Mau thả tôi xuống. Chỗ này là bệnh viện đấy, sẽ bị người ta nhìn thấy mất.” Hứa Vi sợ muốn chết.
Bạch Kình Dục căn bản là không bấm số tầng trong thang máy, nếu lúc này có người từ bên ngoài mở cửa, họ sẽ bị bắt ngay tại trận.
“Tôi thấy em rất thích làm những chuyện kích thích, hôm nay tôi sẽ thỏa mãn em.” Người đàn ông này không hề có ý dừng lại.
Hứa Vi sắp bị anh hôn đến mức sắp khóc: “Anh chỉ nói hươu nói vượn.”
“Không phải à? Nếu không thì tại sao lại đột nhiên đến bệnh viện chơi trò đóng vai nhân vật với tôi hả? Em gái ngoan, tối nay về nhất định sẽ làm em tận hứng...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK