• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối.
Hứa Vi vừa tan làm lại chạy đến nhà của Trình Ninh.
Cô nàng này cũng bị vẻ âm u toát ra từ trên người Hứa Vi doạ cho chết khiếp.
Khuôn mặt bình thường luôn xinh đẹp quyến rũ, lúc này lại biến thành một người phụ nữ kiêu ngạo lạnh lùng như núi băng, tư thế cởi giày cao gót khi bước vào cửa còn mang theo chút giận dỗi.
Trình Ninh xách túi xoài lắc muối ớt đến trước mặt Hứa Vi, trên mặt đầy vẻ hóng hớt: “Cậu khóc à?”
Hứa Vi liếc cô ta: “Không có.”
“Xảy ra chuyện gì thế? Sắc mặt cậu đen như nhọ nồi ấy.”
“Không có gì.” Hứa Vi cởi áo khoác ngoài, lúc đang định đi vào phòng tắm để tắm rửa thì Trình Ninh đi theo không chịu buông tha, cố ý đổi chủ đề: “Tớ còn tưởng rằng đêm nay cậu sẽ không ở đây nữa mà quay về chung cư riêng cơ. Nếu đã như vậy, đợi cậu tắm xong chúng ta cùng ra ngoài ăn nhé.”
“Hôm nay tớ không muốn đi ra ngoài.”
“Vậy thì gọi đồ ăn nhanh nhé?”
“Không thèm ăn.”
Hiếm khi Trình Ninh nhìn thấy Hứa Vi có bộ dạng buồn bực không vui thế này, nghi ngờ nhìn cô: “Vi Vi, rốt cuộc thì cậu bị sao thế?”
“Tớ tắm xong muốn đi ngủ luôn, cậu ăn trước đi.”
Trình Ninh bị tiếng đóng cửa phòng tắm chặn ở bên ngoài, đại khái cũng đoán được Hứa Vi thực sự gặp phải chuyện rắc rối rồi.
Nhưng với tính cách ngang bướng thích tự chống đỡ của Hứa Vi, sợ là khó mà dụ cô nói ra được.
Trình Ninh biết sau khi tâm trạng Hứa Vi dịu lại sẽ chủ động nói ra mọi chuyện nên cũng không lo lắng lắm, nhanh chóng gọi đồ ăn ngoài rồi ngồi ở phòng khách xem phim một mình.
Khi đồ ăn được đưa đến, Trình Ninh xuống lầu lấy thì nhìn thấy chiếc xe thể thao Lambo màu bạc, biển số 8888 đậu ở bên cạnh.
Bạch Kình Dục đang đứng trước xe, cúi đầu dùng điện thoại gửi tin nhắn. Đầu ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, thỉnh thoảng mất kiên nhẫn hút vài hơi.
Trình Ninh lưỡng lự một lúc, cuối cùng vẫn đi đến cười ha ha chào hỏi: “Dục thiếu, trùng hợp ghê.”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, Trình Ninh nhìn thấy vẻ mặt tuấn tú mà ai cũng phải ganh tỵ của anh lộ ra vẻ sốt ruột chưa từng có.
“Vi Vi đang ở nhà cô phải không?”
Trình Ninh không tiếp xúc nhiều với Bạch Kình Dục, ngay cả lúc gặp ở quán rượu cũng chỉ chào hỏi vài câu. Bình thường Bạch Kình Dục đều phớt lờ cô ta, cho nên lúc này anh muốn đến tìm Hứa Vi cũng không biết nên cư xử thế nào hay lấy tư cách gì để lên nhà cô bạn thân của vợ mình.
Trình Ninh vừa nhìn dáng vẻ này của anh, lại liên tưởng đến vẻ mặt thối hoắc vừa nãy của Hứa Vi thì biết ngay, chắc chắn hai người đã xảy ra chuyện gì rồi.
Vậy nên cô ta nhún vai cố ý gây khó dễ: “Không biết.”
Bạch Kình Dục mím môi nói: “Tôi muốn gặp cô ấy.”
“Vậy thì không được, chị em tốt của tôi bị anh trêu chọc đến bực bội, không muốn gặp anh đâu.”
“Ít nhất thì cũng bảo cô ấy bỏ tôi ra khỏi danh sách đen, nhận điện thoại đi đã.”
Trình Ninh nghe xong thì chép miệng: “Trước giờ Vi Vi chưa từng block người khác, chắc chắn anh đã làm ra chuyện gì đó cực kỳ xấu xa rồi.”
Sắc mặt của Bạch Kình Dục sa sầm xuống: “Ngay cả đã làm gì sai tôi còn không biết.” Giọng điệu có thể nói là rất oan ức.
Nhưng thái độ này trong mắt Trình Ninh chính là: Tôi không bao giờ chịu nhận sai. Thế nên cô ta không nhịn được, trầm giọng nói: “Đàn ông đều như vậy, đã làm sai lại còn bày ra dáng vẻ vô tội. Cứ như con gái bọn tôi lúc nào cũng cố tình gây sự vô lý ấy. Dục thiếu, anh tự lo đi nhé.”
Sau khi phũ đối phương, Trình Ninh đang vội vàng về thông báo tin tức cho Hứa Vi thì ai ngờ lúc này Bạch Kình Dục nói ra một câu khiến bước chân cô ta bất giác dừng lại.
.
Hứa Vi nằm trên giường, nhưng cố gắng lắm vẫn không thể ngủ được, trơ mắt ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà bắt đầu suy nghĩ.
Hình như mấy ngày gần đây lý trí của cô không được tỉnh táo lắm thì phải.
Rõ ràng là cô đã hạ quyết tâm phải gây dựng sự nghiệp, đọ sống đọ chết với tên cặn bã Bạch Kình Dục, còn luôn tự nhắc nhở bản thân: Tuyệt đối không được nhảy vào bẫy rập của đối phương. Nhưng cuối cùng cô vẫn dao động cảm xúc, dần dần coi đoạn hôn nhân này là thật.
Quả nhiên, lành sẹo thì quên đau.
Vết thương thời đại học bây giờ lại bắt đầu hở ra, cơn đau âm ỉ trong lồng ngực nhắc nhở rằng cô: bản thân mình chính là một con ngốc.
Quá ngu xuẩn.
Trước khi Vân Sa Sa cầm báo cáo sức khỏe để đến diễu võ dương oai, cô thế mà còn từng nghĩ đến việc có thể sống những ngày tháng tốt đẹp với Bạch Kình Dục.
Lúc đó, dòng chữ ‘có thai’ trên tờ báo cáo đã tát cho Hứa Vi một cái thật mạnh, khiến cô tỉnh táo lại.
Hứa Vi càng nghĩ càng giận.
Giận bản thân quá dễ lừa, quá ngây thơ. Mỗi lần vừa định lôi trái tim chân thành ra thì lại bị sự mất mát lớn hơn thay thế.
Lúc trước đã vậy, bây giờ cũng như vậy.
Hứa Vi buồn bực nhắm mắt lại, thế nhưng bên tai lại vang lên tiếng cửa phòng ngủ bị mở ra.
Kéttttt
Ánh sáng chói lóa từ ánh đèn bên ngoài chiếu vào căn phòng tối khiến Hứa Vi chưa kịp thích nghi, đôi mắt lờ mờ không thấy rõ bóng người trước cửa, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân đang tiến đến gần mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK