Lâm Vũ bị sự ồn ào của Nam Cung Tình làm cho phát bực, sắc mặt trầm xuống, nghiêm giọng nói: “Cô cảm thấy Nam Cung Bác là do tôi ép tới chết thì cứ việc tới tìm tôi báo thù, tôi đợi! Nhưng bây giờ, tôi không muốn nghe mấy lời vô nghĩa của cô, tốt nhất là cô câm mồm lại cho tôi!”
“Tôi cứ không đấy!” Nam Cung Tình nhìn Lâm Vũ với ánh mắt hung dữ: “Bọn họ sợ anh chứ tôi không sợ! Có bản lĩnh thì giết cả tôi luôn đi!”
“Được, cho cô vừa lòng!”
Lâm Vũ vừa dứt lời, hắn đã xuất hiện bên cạnh Nam Cung Tình.
Nam Cung Tình còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lâm Vũ bóp cổ nâng lên.
“Tiểu Vũ! Đừng làm bừa!”
Tuyên Vân Lam thấy vậy, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Lâm Vũ lúc này mới buông Nam Cung Tình ra, giơ tay vả một phát lên mặt cô ta: “Người của Nam Cung thế gia coi cô là công chúa, nhưng trong mắt tôi, cô chẳng là cái thá gì hết!”
Nam Cung Tình bị Lâm Vũ vả cho đần người.
Cô ta ngơ ngác ôm mặt, nhìn Lâm Vũ với ánh mắt không thể tin nổi.
Ngay lập tức, trong đầu cô ta xuất hiện lời nói của bà ngoại lúc trước từng nói với cô ta.
Người của Nam Cung thế gia cưng chiều cô ta, nhưng Lâm Vũ tuyệt đối sẽ không chiều cô ta!
Người của Nam Cung thế gia cưng chiêu cô ta, nhưng Lâm Vũ tuyệt đổi sẽ không chiều cô tal
Lúc này, hành động của Lâm Vũ hoàn toàn chứng minh điều đó.
Sau khi ném Nam Cung Tình ra, Lâm Vũ trở về bên cạnh Tuyên Vân Lam, dìu Tuyên Vân Lam từ từ bước tới.
Nhìn thấy họ bước tới, mấy người kia bất giác lùi ra một con đường cho họ. Tuyên Vân Lam không bước tới gần.
Cách thi thể của Nam Cung Bác còn tầm ba mét thì dừng bước.
Thi thể của Nam Cung Bác yên tĩnh nằm ở đó.
Trên người không có bất cứ vết thương nào.
Lâm Vũ vừa nhìn là biết, ông ấy là tự làm đứt kinh mạch mà chết.
'Trên mặt ông ấy không có bất cứ sự đau khổ nào, có chút giống như là được giải thoát.
Tuyên Vân Lam không nói gì, mọi người cũng không nói gì.
Cứ yên lặng nhìn một phút, Tuyên Vân Lam chầm chậm xoay người đi: “Đi thôi!"
“Ừm!” Lâm Vũ gật đầu, dìu mẹ mình rời đi. “Nguyệt Nhil” Bọn họ vừa bước mấy bước, Nhậm Đồng Hoa đột nhiên bật khóc, gọi tên.
Tuyên Vân Lam dừng bước, kìm nén nước mắt, sắc mặt phức tạp nói: “Tôi tên là Tuyên Vân Lam, chí ít thì hiện tại vẫn là Tuyên Vân Laml”
“Được, vậy mẹ gọi con là Vân Lam.”
Nhậm Đồng Hoa lau nước mắt, cầu khẩn: “Con có thể nói giúp mẹ trước mặt tiểu Vũ, cho mấy người đàn ông trong nhà được nghỉ phép vài ngày, trở về lo liệu hậu sự cho bố con...à không, cho ông ấy không.”
Nam Cung Bác đã chết rồi.
Nhưng con cháu của ông ta đều bị đưa vào quân ngũ rồi.
Chỉ cần Lâm Vũ không đồng ý thì bọn họ thậm chí không thể về chịu tang!”
Lúc này, bà ta không có ước muốn nào khác.
Chỉ cầu xin cho con cháu mình được quay về, tiễn Nam Cung Bác một chặng đường cuối cùng.
Tuyên Vân Lam im lặng một lúc, ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn Lâm Vũ: như ông nội con từng nói, người chết là hết, đồng ý với bà ấy đi.”
“Được!”
Lâm Vũ khẽ gật đầu, đứng quay lưng về phía mấy người bọn họ, nói: “Tôi chỉ cho các người ba ngày! Ba ngày sau, trở về quân doanh đúng giờ, kẻ làm trái lệnh, giết!”
Nói xong, Lâm Vũ liền đưa mẹ và em gái đi, không ngoảnh đầu lại.
“Cảm ơn.”
Nhậm Đồng Hoa ở phía sau nghẹn ngào lên tiếng.
Chỉ là, bọn họ đều không để tâm, im lặng rời khỏi.
Nhìn thấy bóng dáng họ biến mất, Nhậm Đồng Hoa đã sớm khóc đẫm nước
mắt. Bây giờ, trong lòng bà ta vui mừng lẫn lộn.
Buồn vì người bạn đời chung chăn gối mấy chục năm đã rời bỏ mình, cho tới chết cũng không được tận mắt nhìn thấy con gái và cháu gái của mình.
Mừng vì gia đình bọn họ có thể tới ngó một cái.
Dù chỉ là một chút, dù là thái độ lạnh nhạt.
Cũng miễn cưỡng coi như tới tiễn chồng bà một chặng đường cuối. Bà ta thấy thái độ đã thay đổi của bọn họ.
Đã nhìn thấy hy vọng gỡ bỏ cái nút thắt này....