Tiết Vạn Nhạc huých cánh tay Ninh Loạn: "Tiền ăn cả năm tới của tôi phải dựa vào anh đấy!”
Bạch Diệu Thủ cũng nhìn Ninh Loạn, trên mặt mang nụ cười: "Người nào thấy thì sẽ có phần, tặng tôi một cân trà Đại Hồng Bào của Kiến Nam là được.”
“Lượn đi! Hai người đừng có giở trò mất nết đấy, phí tổn thất tinh thần của ông đây còn chưa lấy về, hai người đã nhòm ngó t Ninh Loạn lườm hai người một cái, nghênh ngang đi tới trước mặt Nghiêm Quân Thịnh: "Bồi thường cho tôi một tỷ phí tổn thất tinh thần, nếu không, tôi băm ông thành thịt băm!”
Một tỷ! Khóe miệng Nghiêm Quân Thịnh giật giật.
Lòng tham lớn thật đấy!
Chỉ dựa vào tên này mà dám đòi hắn ta bồi thường một tỷ phí tổn thất tinh thần sao?
Tên này là cái thứ gì chứ! “Cút ngay! Đừng có làm loạn ở đây!”
Nghiêm Quân Thịnh khinh bỉ, cười lạnh nói: “Muốn moi tiền của tôi, tôi e là cậu bị điên rồi!”
Thư ký Dương ôm chặt cánh tay Nghiêm Quân Thịnh, bĩu môi nói: “Nghiêm tổng, đừng phí lời với bọn họ, nếu bọn họ đã không biết điều, sai người đuổi bọn họ đi là được, đừng để lỡ công việc của ngài!”
“Ừ, ừ!” Nghiêm Quân Thịnh gật gù.
“Tôi khuyên ông tốt nhất là bồi thường theo yêu cầu của anh ta đi!”
Lúc này, Lạc Trường Phong vừa mới xử lý xong việc liền đi tới, cười nhạt, nói: “Dám mắng Bạch Hổ quân chủ - Ninh Loạn là trẻ trâu, chỉ bắt các người bồi thường một tỷ phí tổn thất tinh thần đã là may mắn cho các người lắm rồi!”
Bạch Hổ quân chủ?
Sắc mặt Nghiêm Quân Thịnh khẽ thay đổi.
Nhưng chẳng mấy chốc lại cười lớn: 'Bớt đem Bạch Hổ quân chủ ra dọa tôi đi! Người như hắn mà đòi mạo danh Bạch Hổ quân chủ? Haha, Bạch Hổ quân chủ nếu như trông như c*t thế này thì Hoa Quốc chúng ta đúng là hết hi vọng rồi!”
“Ông ta không tin anh là Bạch Hổ quân chủ kìa”
Tiết Vạn Nhạc lại huých Ninh Loạn, vẻ mặt không sợ lớn chuyện.
“Ông ta sẽ lập tức phải tin thôi!”
Ninh Loạn cười lạnh, Cuồng đao được rút ra khỏi vỏ.
Tia sáng từ thanh đao chém về phía tảng đá cả vạn cân ở cách đó không xa.
Ầm!
Một âm thanh lớn vang lên, khiến đám người Nghiêm Quân Thịnh tê dại cả da đầu.
Cát bụi bay mù mịt, tảng đá nặng cả vạn cân bị nứt thành mười ba mảnh. Vừa khớp với số người bên phía Nghiêm Quân Thịnh Nụ cười trên khuôn mặt của đám người Nghiêm Quân Thịnh lập tức biến mất.
Tất cả mọi người đều mang vẻ khiếp sợ khi nhìn tảng đá lớn vỡ thành mười ba miếng.
Vị trí vết cắt phẳng mượt mà.
Giống như được đánh giấy ráp qua.
Ngay lập tức, một mùi khai của nước tiểu bay ra.
Ngước mắt nhìn, thấy hơn một nửa trong số đám người đã đái cả ra quần. Thư ký Dương cũng đứng đực mặt ra.
Khi đám người bị dọa cho hồn vía lên mây, thì lúc này điện thoại của Nghiêm Quân Thịnh đổ chuông.
Nghiêm Quân Thịnh cuối cùng cũng bị kéo về hiện thực, lắp bắp nhận điện thoại: "Cục trưởng Vương, ngài...ngài có gì muốn căn dặn ạ?”
Trong lòng Nghiêm Quân Thịnh đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Lúc này có điện thoại thì tám chín phần không phải là chuyện tốt.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Nghiêm tổng, bên chỗ chúng tôi đột nhiên nhận được thông báo, khu vực. trong bán kính năm kilomet xung quanh Thất Lí Sơn đã được quy hoạch thành khu bảo tồn thiên nhiên, ông sắp xếp thời gian tới chỗ tôi một chuyến, hủy hợp
đồng đã ký trước đó đi.”
Người bên kia điện thoại nói xong liền cúp máy, căn bản không cho Nghiêm Quân Thịnh cơ hội hỏi thăm.
Chiếc điện thoại trong tay Nghiêm Quân Thịnh rơi xuống đất.
Nghiêm Quân Thịnh hoàn toàn không hiểu, chỉ nhìn chằm chằm về phía Lâm
Nơi này, thật sự bị quy hoạch thành khu bảo tồn thiên nhiên rồi! Toang rồi!
Lần này thật sự nhổ phải râu hùm rồi!
Hai chân Nghiêm Quân Thịnh mềm nhữn, lập tức khuyu xuống đất.
Khi ông ta khó nhọc ngẩng đầu lên, muốn cầu cứu về phía Lâm Vũ, thì Lâm Vũ cũng đã đi xa rồi. “Đây là tài khoản ngân hàng của tôi, đừng để tôi tìm tới ông để đòi một tỷ phí tổn thất tinh thần đấy!”
Ninh Loạn ngồi xổm xuống, vỗ vào trán Nghiêm Quân Thịnh, để lại một số tài khoản, rồi đi theo Lâm Vũ.
Ba người Lạc Trường Phong nhún vai, nhìn nhau cười một cái rồi cũng quay. người rời đi.
Mãi tới khi bọn họ đi rồi, thư ký Dương mới run rẩy ngồi xổm xuống: "Nghiêm... Nghiêm tổng, ngài...ngài sao thế?”
Bốp! Nghiêm Quân Thịnh dùng hết sức lực vả vào mặt cô ta, khuôn mặt đầy giận dữ: "Con khốn! Ông đây bị cô hại chết rồi! Ông đây không sống nổi thì cô cũng
đừng hòng sống được!”
'Thư ký Dương ăn một cái tát ngã nhào ra đất, khuôn mặt trắng bệch, khóc như mưa...