Chuyện này dễ dàng bỏ qua như vậy sao?
Hai người sững sờ một hồi rồi mới chật vật đứng lên.
"Đứng ngơ đó ra làm gì?"
Nhà đầu tư Bành Ngọc An trừng những nhân viên sale bị dọa đến hồn phi phách tán: “Còn không mau dâng trà cho hai vị lãnh đạo!
Trà thượng hạng!"
"Không cần"
Lâm Vũ đưa tay ngăn lại: “Đứng một bên chờ là được!"
Vừa dứt lời, Lâm Vũ không nói nhiều nữa mà tiếp tục ôn chuyện với Lý Tứ Phúc.
Trong lòng Bành Ngọc An run lên, không dám nói thêm một câu mà vội vàng đi theo những người còn lại cẩn thận đứng bên cạnh.
Rất nhanh lại có một chiếc xe đậu lại ở cửa.
Ngay sau đó giám lý công trình, quản lý dự án, nhân viên nghiệm thu... Tất cả những người có quyền lên tiếng trong dự án Thuỷ Ngạn Giang Thành đều đã tới đây.
Hai năm qua trừ ngày tòa nhà đặt móng ra thì họ chưa từng tụ tập đầy đủ như thế.
Ai cũng đổ mồ hôi rơi như mưa đứng một bên như tội phạm tử hình chờ đợi xử bắn.
Khi mọi người đều đến đông đủ, rốt cục Lâm Vũ cũng đỡ Lý Tứ Phúc chậm rãi đứng dậy.
"Tất cả đi theo tôi!" Lâm Vũ chỉ nói một câu đơn giản rồi đi ra bên ngoài cùng Lý Tứ Phúc.
Đám người không dám thất lễ nên vội vàng cẩn thận theo sau.
Rất nhanh, Lâm Vũ dẫn mọi người đi tới Thuỷ Ngạn Giang Thành đã hoàn công và thông qua nghiệm thu.
Nhìn công trình bã đậu trước mắt, Lâm Vũ không khỏi khẽ gật đầu: “Bất động sản này không tệ!"
Bành Ngọc An lập tức giật mình, vội vàng thấp thỏm nói: "Lãnh đạo, chúng. tôi lập tức tu sửa, cam đoan giải quyết tất cả vấn đề, đảm bảo không xuất hiện bất kỳ vấn đề chất lượng nào! Nếu ai muốn trả nhà thì chúng tôi sẽ lập tức làm thủ tục, bồi thường gấp bội!"
Đồ đần cũng biết Lâm Vũ đang nói mát! Họ có thể không rõ chất lượng của bất động sản này như thế nào sao?
Chỉ là họ nghĩ dựa vào mạng lưới quan hệ của mình có thể hoàn toàn khống chế cục diện.
Nhưng không ngờ bất động sản này lại đưa tới nhân vật lớn như vậy. Bây giờ nói gì cũng vô dụng, vẫn là giữ mạng quan trọng hơn.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
"Không được tu sửa! Cứ như vậy đi." Lâm Vũ xoay người lại rồi đảo mắt qua từng người mặt mày tái nhợt kia: “Từ nay về sau đây chính là nhà của các người! Mỗi ngày ở trong nhà này trên tám tiếng, dám thiếu một phút thì tôi đưa các người lên đường!"
Cái gì? Lâm Vũ vừa dứt lời thì đám người đều mặt xám như tro.
Đây là muốn để họ đích thân nếm thử mùi vị ở lại công trình bã đậu!
Với chất lượng của ngôi nhà tàn tạ này thì không chừng ngày nào đó sẽ sập! Đây không phải nhà, là mộ phần!
Ở lại nơi làm mình lo lắng hãi hùng cả ngày như vậy thì cũng bị dọa chết! "Lãnh đạo, tha mạng!"
"Chúng tôi bị tiền làm mờ mắt, cầu xin lãnh đạo khoan dung."
"Tôi còn mẹ già con thơ ở nhà! Không thể ở công trình bã đậu này được..." Trong khoảnh khắc, trước mặt hai người có rất nhiều người quỳ xuống.
Ai cũng kêu khóc cầu khẩn, không muốn ở lại nơi đáng chết này.
Lâm Vũ lại hờ hững, căn bản không nhìn đến đám người khóc lóc thảm thương kia mà dẫn Lý Tứ Phúc rời đi.
Nhìn bóng lưng họ đi xa, trên mặt mọi người lập tức lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Bản thân gieo ác quả nên cuối cùng phải tự nếm trải.
"Không được, tôi tuyệt đối không thể ở chỗ này!"
Qua thật lâu sau, rốt cục cũng có một người cả gan kêu to: “Tôi chết cũng..."
Lời còn chưa dứt, cây cột ở cổng đột nhiên bị chém thành hai mảnh, mặt cắt bóng loáng như gương.
"Người làm trái lệnh như cây cột này!" Cây cột ầm ầm sụp đổ, một giọng nói như ma quỷ vang lên bên tai bọn họ.
Cảnh tượng đột nhiên xảy ra doạ cho mọi người co quắp lại, chung quanh lập tức tràn ngập mùi nước tiểu gay mũi...