Mục lục
Ma Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: provkl1102

Biên: nila32, andreyquoc

Việc chạm mặt Cao Trùng ở đây không hề khiến Liễu Minh cảm thấy bất ngờ. Dù sao Dương Càn đã nói đây là dịp tụ hội của những Linh Sư mới tiến giai đến từ các tông vì vậy nếu Cao Trùng có góp mặt cũng không phải chuyện gì khó hiểu..

Đúng lúc này, thanh niên mặt đen vốn đang niềm nở chào đón Dương Càn lại bất ngờ bắt chuyện với Liễu Minh:

“Sự góp mặt của Bạch huynh đệ quả thật khiến ta có chút bất ngờ. Vốn tưởng Man Quỷ Tông chỉ có Dương huynh cùng Cao Trùng sư đệ là những đệ tử có thể tiến giai thành công, không nghĩ rằng quý tông lúc này đây lại bất ngờ giới thiệu cùng lúc ba vị Linh Sư. Bất quá với biểu hiện của sư đệ trong bí cảnh khi trước, việc này vốn dĩ cũng không phải chuyện quá mức kỳ quái. Đúng rồi, ta thiếu chút nữa đã quên, Bạch sư đệ cũng đã đổi tên, hiện tại có lẽ nên gọi một tiếng Liễu sư đệ mới đúng.”

“Không dám, tại hạ có thể tiến giai Linh Sư một phần cũng nhờ may mắn mà thôi. Đúng rồi, Vân huynh làm sao biết chuyện đệ đổi tên.” Liễu Minh mỉm cười trả lời.

“Hắc hắc, có thể từ trong trăm ngàn đệ tử trổ hết tài năng tiến giai Linh Sư, người nào không có may mắn của riêng mình. Ngươi cũng đừng nói những câu khiêm tốn như vậy nữa. Về phần sự tình thay đổi danh tính, Dương huynh đã sớm cho ta được hay. Đúng rồi, hai người mau đến đây ngồi xuống đi, chúng ta đang thảo luận kế sách ứng phó với Hải tộc sao cho thỏa đáng.” Thanh niên họ Vân trợn trắng mắt nói.

Dương Càn nghe vậy, lúc này bèn đi tới. Liễu Minh gật gật đầu, thần sắc tự nhiên nối bước theo sau. Khi thấy họ Dương ngồi cách thanh niên họ Vân hai chỗ trống, hắn cũng tức thì theo đó ngồi xuống. Ngồi sát bên hắn, không ngờ chính là nữ tử xinh xắn của Thiên Nguyệt tông. Cô gái này vừa thấy Liễu Minh ngồi xuống bên cạnh, sắc mặt bất chợt trở nên hơi đỏ, thế nhưng chỉ sau một lúc nàng ta vẫn hướng phía hắn nhẹ gật đầu. Liễu Minh thấy nữ tử Thiên Nguyệt Tông mười phần ngại ngùng không khỏi có chút bất ngờ tuy vậy hắn cũng lịch sự cười nhẹ với nàng một tiếng. Chẳng ngờ hành động của hắn lại khiến đối phương càng thêm xấu hổ, không dám ngẩng đầu nhìn lên dù chỉ một chút. Ngược lại Trương Tú Nương cách đó không xa chỉ liếc nhìn Liễu Minh một cách hờ hững chứ không hề biểu lộ gì khác. Bên kia, thanh niên mặt đen vừa thấy Dương Càn ngồi xuống, liền cười hì hì chạy lại, tựa hồ có ý muốn lại ngồi gần người bạn thân của mình, thế nhưng Dương Càn chỉ khẽ liếc nhìn một cái liền khiến hành động của thanh niên họ Vân đột nhiên khựng lại, y đành sờ nhẹ lên mũi, mang theo một chút lúng túng trở lại vị trí ban đầu của mình.

“Tốt rồi, ta cùng Liễu sư đệ vừa rồi tới chậm một chút, không biết chư vị có thể mang nội dung chuyện vừa thảo luận nói qua cho hai ta nghe một chút được chứ?” Dương Càn lúc này mới điềm tĩnh đề nghị những người xung quanh.

“Chúng ta vừa rồi đang nói đến việc hai lần trước tấn công, trong Hải tộc mới xuất hiện một loại Hải thú, hết sức khó giải quyết để xem mọi người có biện pháp gì ứng phó với nó không?” Thanh niên lông mày đỏ mắt to của Phong Hỏa Môn chậm rãi đáp lời.

“A, Điền sư đệ đang nói đến giống Kình Ngư giống như Cự Thú sở hữu cơ thể có khả năng phun ra nước biển vô tận đủ khiến một mảng hư không biến thành thủy vực!” Dương Càn nghe vậy không khỏi giật mình.

“Không ngờ Dương huynh lại biết rõ như vậy. Chẳng lẽ trong lần giao chiến trước cũng đã đụng độ phải loại Hải thú này?” Xích mi thanh niên nghe vậy, có chút kinh ngạc hỏi lại.

“Không chỉ đơn thuần đụng phải, ta còn thiếu chút nữa thọ thương trong tay con thú đó cùng một gã Linh Sư Hải tộc.” Thanh âm Dương Càn bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

“Đúng vậy, loài hải thú này quả thật hết sức khó chơi. Bản thân nó tuy không có khả năng công kích, nhưng trời sinh da dày thịt béo, lại sở hữu năng lực phòng ngự kinh người cùng thiên phú thao túng nước biển. Một khi liên thủ cùng Hải tộc nhân liền khiến thực lực cả hai lập tức tăng vọt. Vốn cho là chỉ có Điền sư đệ cùng Trương sư muội đụng phải Hải thú này, xem ra hiện tại còn có Dương sư huynh nữa." Huyết Tứ cũng bất ngờ lên tiếng.

“A, Trương sư muội cũng đụng phải hải thú này rồi hả? Không biết sư muội ứng phó với nó ra sao? Kết quả thế nào? Ta lúc ấy vừa thấy không ổn, lập tức thi triển bí thuật bỏ chạy thật xa.” Dương Càn nghe được như vậy, có chút ngoài ý muốn hướng Trương Tú Nương hỏi một câu.

“Ta trước tiên phá vỡ phòng ngự của hải thú kia sau đó sử dụng một kiếm đoạt đi tính mạng của nó, cuối cùng lưu lại cánh tay của tên Linh Sư Hải tộc điều khiển súc sinh này.” Trương Tú Nương bình tĩnh đáp lời.

Nghe xong lời này, hơn phân nửa những người đang ngồi nội tâm giật mình một cái, ánh mắt nhìn về phía Trương Tú Nương đều có chút khác thường

“Trương sư muội không hổ là chủ nhân Thông Linh Kiếm Thể, uy lực phi kiếm sau tiến giai cực mạnh, chỉ sợ Ngưng Dịch Cảnh trung kỳ bình thường bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.” Huyết Tứ sầu não nói.

Vị đại sư huynh của Huyết Hà Điện lúc trước từng nếm không ít đau khổ trong tay Trương Tú Nương. Gã vốn cho rằng Huyết Hà đại pháp của mình sau khi tiến giai liền có uy lực không phải tầm thường, từ đó hy vọng có thể cùng vị Thiên Nguyệt Tông tuyệt đại kiếm tu này so kè một hai thế nhưng vừa nghe kể lại Trương Tú Nương động thủ cùng Hải tộc, gã liền triệt để mất đi hy vọng.

Về phần gặp qua hải thú, Dương Càn cùng Xích Mi thanh niên tự nhiên là nhìn nhau cười khổ không nói.

“Tinh thông phi kiếm chi thuật, trong chúng ta chỉ sợ cũng chỉ có một mình tỷ ấy. Cho nên phương pháp ứng phó với hải thú kia, sợ là chúng ta không cách nào dùng được. Nhưng con thú này nếu như tinh thông thuật điều khiển nước biển, có lẽ chúng ta có thể sử dụng hỏa diễm thần thông để ứng đối một phen?” Cao Trùng lên tiếng đề nghị.

“Việc này chỉ sợ không thể thực hiện được. Không dối gạt chư vị, tiểu đệ bản thân đối với hỏa thuộc tính công pháp cũng coi như am hiểu, cộng thêm còn có Linh khí cùng thuộc tính hỗ trợ, nhưng mà thúc giục hỏa diễm chi lực cũng tuyệt không phải nhất thời nửa khắc có thể phá vỡ hải vực ở bốn xung quanh do hải thú tạo ra. Nếu chỉ là một mình đầu hải thú thì không sao, chẳng qua là tốn chút thời giờ, nhưng hết lần này tới lần khác phụ cận còn có Hải Tộc Linh Sư phối hợp công kích, tự nhiên không có khả năng giết chết đầu Hải Thú này rồi.” Xích Mi thanh niên nhướng mày nói.

Dương Càn nghe xong lời này, cũng liên tục gật đầu. Hiển nhiên lúc trước y cũng từng dùng qua thủ đoạn này, nhưng đồng dạng không có hiệu quả.

“Nếu hỏa diễm chi lực không phải là nhược điểm của nó, vậy có khi pháp thuật thuộc tính băng sẽ có tác dụng. Một khi đem nước biển ngưng băng, có lẽ có thể hạn chế hành động của con thú này.” Cao Trùng sau một hồi suy nghĩ lại nói tiếp.[/J]

“Điều này cũng không được. Ta mặc dù chưa thử qua phương pháp này, đầu Hải thú kia cũng không chủ động công kích, nhưng mà nó có sức lực vô cùng lớn, một chút băng mỏng căn bản không cản trở được nó quá lâu. Ta đã từng tới gần sát bên người con thú này, kết quả bản thân liền bị cái đuôi khổng lồ của nó quất ra xa vài chục trượng.” Dương Càn nghe vậy liền lên tiếng bác bỏ.

“Hải thú này khó giải quyết như thế, chẳng lẽ thực không có nhược điểm gì sao?.” Thanh niên họ Vân có chút buồn bực nói.

“Nếu như băng hỏa chi lực đều không dùng được, chư vị đã từng nghĩ đến dùng qua độc vật?” Liễu Minh nghe đến đó, rút cuộc cười nhẹ một tiếng mở miệng.

“Độc vật? Cái này thật sự còn chưa thử qua, nói không chừng lại là một biện pháp hay. Lúc Hải thú kia thúc giục nước biển, liên tục đem nước biển hút vào phun ra, chỉ cần đem độc vật trực tiếp đưa vào trong nước, liền có thể khiến nó trúng độc một cách dễ dàng.” Dương Càn nghe xong chuyện đó, hai mắt sáng rõ

“Với thể tích của loại Hải thú kia, chỉ sợ độc vật bình thường căn bản không có bao nhiêu hiệu quả.” Huyết Tứ lại như có điều suy nghĩ.

“Ha ha, nói đến dụng độc, chắc có nhiều đạo hữu không quá am hiểu, nhưng mà dùng lực lượng tông môn tìm một ít kỳ độc, quá nửa là không vấn đề gì. Một loại không được thì vài loại, chắc chắn sẽ có chút hiệu quả nào đó chứ. Dù là không thể độc chết đầu Hải thú này, nhưng làm cho nó suy yếu đi cũng là một chuyện trăm lợi mà không có hại.” Liễu Minh lại nói như thế

“Ân, lời nói của Liễu huynh không phải không có lý, quả thật đáng để chúng ta thử qua một phen.” Nam tử tướng mạo xấu xí ngồi bên cạnh Huyết Tứ gật gù ra vẻ tán thành.

“Thứ cho tại hạ mắt kém, vị đạo hữu này là …” Liễu Minh liếc nhìn nam tử xấu xí, có chút tò mò hỏi một câu.

“A, Liễu huynh tới chậm, không nhận biết sự đệ của ta cũng là bình thường. Vị sư đệ này gọi là Huyết Nanh, một thân thực lực cũng không dưới ta đâu. Hắn ngày đó cũng tham gia Bí Cảnh thí luyện, bất quá hơn phân nửa thời gian bị vây ở nơi nào đó, nếu không biểu hiện của bổn tông lúc trước cũng không đơn giản chỉ có như vậy.” Huyết Tứ nghe vậy, tươi cười nói.

“Thì ra là thế, thảo nào ta thấy Huyết Nanh huynh có chút quen mặt đấy.” Liễu Minh phảng phất có vài phần giật mình.

Thời gian kế tiếp, mọi người lại thương thảo ra vài loại phương pháp ứng đối với đầu Hải thú, tuy rằng không nhất định hữu dụng, nhưng ít nhất đến lúc đối đầu với nó, cũng không đến nỗi bó tay thúc thủ vô sách.

Lúc này, Dương Càn cũng hướng Liễu Minh giảng thuật sơ qua một số nhân vật lợi hại của Linh Sư Hải Tộc, để cho hắn có chút cảnh giác tránh ăn phải thiệt thòi.

Lại tán gẫu chốc lát, thanh niên họ Vân cười hì hì nhìn Liễu Minh, bỗng nhiên nói.

“Tốt rồi, sự tình Hải tộc thảo luận đến đây thôi, tiếp theo, theo thông lệ sẽ luận bàn một chút, lúc này có Liễu sư đệ mới gia nhập, chắc sẽ có không ít người có hứng thú động thủ a.”

Lời kia vừa thốt ra, lập tức không ít ánh mắt đã lập tức rơi trên người Liễu Minh.

Liễu Minh thần sắc tự nhiên, không lộ ra chút dị thường nào.

“Liễu đạo hữu là người lạ, nếu là không chê, tại hạ liền….” Xích mi thanh niên ánh mắt lóe lên, ý định hướng Liễu Minh khiêu chiến, nhưng vào đúng lúc này, phía bên kia một người khác bỗng nhiên lên tiếng cắt đứt.

“Liễu Minh, ngươi có dám đối chiến một trận với ta không?” Cao Trùng quay đầu, nhìn thẳng Liễu Minh nói ra từng chữ.

Lời kia vừa thốt ra, ngoại trừ Liễu Minh những người khác đều không khỏi giật mình. Phải biết rằng loại luận bàn này, mặc dù không nói rõ, nhưng dưới tình huống bình thường đều là khiêu chiến giữa các tông, chưa bao giờ phát sinh chuyện luận bàn giữa hai người của cùng một phái. Dương Càn nghe nói thế, mặc dù không có cảm thấy quá mức kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng âm thầm kêu khổ không thôi bèn thấp giọng nói qua.

"Cao sư đệ, ngươi..."

“Dương sư huynh, ta biết rõ ngươi muốn nói cái gì. Nhưng ta lần này bắt buộc phải luận bàn cùng Liễu sư đệ một phen. Nếu ta thua, mọi gút mắc trước kia cùng Liễu sư đệ lập tức coi như không còn, ta cũng hứa sẽ không làm phiền hắn nữa. Chưa hết, từ nay về sau nơi nào có mặt hắn, ta sẽ tận lực tránh né nhượng bộ, tuyệt không cùng hắn tranh đoạt. Nhưng nếu ta thắng, hắn phải lập tức dập đầu ba cái với ta trước mặt mọi người, vậy mới có thể khiến cho Cao mỗ trút đi tức giận trong lòng.” Cao Trùng thần sắc âm trầm nói.

Nghe Cao Trùng dùng giọng điệu chém đinh chặt sắt nói ra như vậy, Dương Càn ánh mắt thay đổi mấy lần, lại nhìn Liễu Minh vài cái, cuối cùng thở dài một tiếng cũng không còn lời gì để nói nữa.

Hai vị sư đệ của mình có gút mắc, y tự nhiên cũng đã sớm nghe nói, chỉ là không ngờ lại đến mức như thế này.

Những người khác thấy vậy, tựu trung đều cảm thấy vô cùng bất ngờ.

“Tốt, nếu Cao sư đệ đã tự tin như vậy, Liễu mỗ cũng xin lĩnh giáo một chút thần thông của sư đệ sau khi tiến giai.” Liễu Minh khẽ nheo hai mắt quan sát Cao Trùng một lát, sau đó nhàn nhạt đáp ứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK