Biên: nila32
“Sư tỷ đã là hậu nhân của Lục Âm tổ sư, theo lý mà nói sư đệ tự nhiên phải tuân mệnh rồi. Thật ra tại hạ đến từ một địa phương gọi là đảo Vân Xuyên, đảo này thuộc về địa phận khu vực Thương Hải…” Liễu Minh sau khi tự ước lượng một chút liền cân nhắc từ ngữ, một lần nữa thuật lại toàn bộ những điều khi trước đã nói ở Phiêu Miểu Phong.
Long Nhan Phỉ sau khi nghe xong lại lộ ra vẻ đăm chiêu, một lát sau mới chậm rãi nói:
“Tộc của ta trong suốt mấy ngàn năm qua vẫn một mực tìm kiếm tung tích của tổ tiên. Hôm nay đa tạ Liễu sư đệ đã cho biết, nhờ vậy cũng coi như giải quyết xong ý nguyện của bổn tộc.”
“Sư tỷ sao lại nói lời ấy, kể ra Lục Âm tiền bối cũng có đại ân với tại hạ, thành thật bẩm báo chính là việc phải làm.” Liễu Minh vội vàng đáp lễ.
“Liễu sư đệ cũng coi như đệ tử của tổ tiên ta, chẳng biết có thuận tiện hay không đi đến Ngân Tuyền Cốc của Long gia chúng ta một chuyến. Tổ mẫu nghe nói đến chuyện của tổ tiên, cũng muốn trực tiếp gặp Liễu sư đệ một lần.” Nàng này suy nghĩ một chút sau đó ánh sáng trong mắt lóe lên nói.
“Đây cũng là việc nên làm. Nhưng mà tại hạ vừa mới gia nhập Thái Thanh Môn không bao lâu, hiện giờ còn phải xử lý một số chuyện. Hay là hãy chờ thêm một ít thời gian nữa, tại hạ đương nhiên sẽ đến bái phỏng.” Liễu Minh nghe vậy thầm rùng mình một cái, nhưng thần sắc không hề thay đổi trả lời.
“Cũng tốt, vậy đợi một thời gian sau, ta lại tới thăm sư đệ.” Long Nhan Phỉ nghe vậy hơi thất vọng một chút nhưng lại lập tức nhớ ra điều gì, cười cười nói.
Liễu Minh dĩ nhiên chỉ có thể gật đầu liên tục. Sau khi hai người trò chuyện thêm vài câu nữa, Long Nhan Phỉ liền ngự một đám mây trắng mà bay đi. Thấy cô gái này đã đi xa, Liễu Minh mới thở nhẹ một hơi, quay người trở về động phủ. Hắn đi qua đi lại trong phòng ngủ một lúc lâu, sau một hồi trầm tư mới thở dài một cái rồi tiếp tục ngủ say.
Sáng sớm ngày thứ ba, Liễu Minh mới tỉnh lại với tinh thần vô cùng phấn chấn. Thời gian tiếp theo, hắn đi một chuyến đến phường thị trong tông môn, mua sắm một ít phù lục và đan dược cần thiết để tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công, sau đó liền lập tức trở về động phủ, bế quan tu luyện môn công pháp này. Hiện tại, hắn đã cô đọng thành công Tu Di Hư Không Kiếm Phôi, chuyện quan trong tiếp theo chính là phải nhanh chóng tăng cường tu vi pháp lực của bản thân. Phải biết rằng, lúc này thời hạn hấp thu pháp lực của bong bóng khí thần bí bên trong cơ thể hắn cũng không còn nhiều lắm. Nhưng tại thời điểm Liễu Minh đang bế quan, ở bên trong những đệ tử ngoại môn lại bắt đầu lưu truyền một ít lời đồn đại. Ở bên trong ngoại điện của Huyền Điện, lúc này đã là chính ngọ vào giữa trưa, rất nhiều đệ tử đang tụ tập ở nơi này để lựa chọn nhiệm vụ ngoại bảng, vì con đường tu luyện sau này mà cực khổ tích góp từng chút điểm cống hiến.
“Chương sư huynh, ngươi có nghe được chuyện mà gần đây mọi người đồn đãi không?” Một gã đệ tử bình thường tướng mạo có chút hèn mọn nhỏ giọng hỏi đồng bạn ở bên cạnh.
“Ngươi muốn nói đến chuyện gì?” Chương sư huynh không hề rời mắt khỏi Huyền Bảng hỏi lại.
“Ngươi không biết gì sao? Thiên Tàn Đồng Tử đứng ở vị trí hơn một trăm trên Sinh Tử Đơn ngoại môn đã vẫn lạc. Nghe nói người giết hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn mới nhập môn.” Gã đàn ông bỉ ổi lặng lẽ cười cười nói.
“Thiên Tàn Đồng Tử? Lại có người giết được kẻ này!” Chương sư huynh hiển nhiên biết rõ Thiên Tàn Đồng Tử, rốt cục dời ánh mắt khỏi Huyền Bảng, vội vàng hỏi.
“Dĩ nhiên chắc chắn mười phần. Hôm qua lúc ta đến núi Nam Bàn làm nhiệm vụ đã chính tai nghe được từ chỗ Ngạn sư huynh. Ngạn sư huynh cùng với Tuyết sư tỷ, còn có mấy đệ tử ngoại môn mới nhập môn khác cùng nhau đi sơn mạch Hắc Dương săn yêu thú, vô tình gặp phải Thiên Tàn Đồng Tử. Sau một hồi chém giết, bọn người Ngạn sư huynh không địch lại, còn có ba người táng mạng trong tay tên yêu nhân này.” Gã đàn ông hèn mọn thấy người kia nổi lên hứng thú liền tỏ vẻ khoe khoang.
“Nói mau, sau đó như thế nào?”
Chương sư huynh còn chưa lên tiếng, ở bên cạnh đã có một người khác không nhịn được mở miệng dò hỏi. Đám người chung quanh nghe thấy vậy cũng từ từ tụ tập lại. Gã đàn ông có gương mặt hèn mọn bỉ ổi nhìn thấy nhiều người như thế chú ý đến hắn, lúc này tinh thần chấn động. Sau khi ho khan một tiếng, gã mới tiếp tục đắc ý nói:
“Nói đến tình hình lúc ấy, quả thật là vạn phần nguy cấp. Hai người Ngạn sư huynh đã gần như đến bước đường cùng, bỗng nhiên một tiếng gầm vang lên, một người trẻ tuổi mặc quần áo phục sức đệ tử ngoại môn lao tới như gió, đồng thời khoát tay thả ra một món linh khí ánh lên kim quang… Về phần món linh khí đó là cái gì, Ngạn sư huynh cũng không nhìn thấy rõ… Tóm lại là chỉ cần giơ tay nhấc chân, tên Thiên Tàn Đồng Tử kia liền bị cắt thành mười bảy mười tám khối, không có chút sức phản kháng…”
Gã đàn ông hèn mọn nói chuyện mà nước miếng văng tung tóe, cứ như người động thủ chính là gã, cũng không hề nể mặt mũi những người xung quanh.
“Lão Vu, cái tính nghiện kể chuyện của ngươi lại nổi lên hả, ngươi từ đâu nghe được chuyện cười này vậy?”
“Đúng đấy, tên Thiên Tàn Đồng Tử kia là loại người giảo hoạt như thế nào. Ngay cả Chu sư huynh bài danh ba mươi vị trí đầu trong số đệ tử ngoại môn từng truy tìm tung tích y bấy lâu cũng không thể tìm được.”
“Đúng vậy, y như thế nào lại khinh địch mà chết như vậy, lại còn chết dưới tay một đệ tử ngoại viện vừa mới nhập môn…”
“Những điều ta nói đều là sự thật. Các ngươi nếu không tin có thể đến hỏi Ngạn Danh sư huynh thử xem.” Gã đàn ông bỉ ổi gân cổ cãi lại.
Những đệ tử Thái Thanh Môn ở gần đó nghe vậy cũng nửa tin nửa ngờ. Cùng một thời gian, bên trong một tòa động phủ nào đó, ba gã nam tử mặc quần áo phục sức của đệ tử ngoại môn đang ngồi một chỗ uống trà luận đạo. Trong ba người này, người ngồi ở vị trí chủ tọa là một nam tử thoạt nhìn cực kỳ trẻ tuổi, lông mày như kiếm, ánh mắt sắc bén. Nếu có đệ tử ngoại môn nào đó ở đây liền có thể nhận ra người này đúng là kẻ đứng ở vị trí thứ mười trong bảng xếp hạng đệ tử ngoại môn, Vương Thiên Hằng.
“Vương huynh, nghe nói Thiên Tàn Đồng Tử được treo thưởng trên Sinh Tử Đơn hơn mười năm nay, cuối cùng cũng đền tội rồi.” Một nam tử có dáng người to lớn ngồi đối diện Vương Hằng nói.
Người này có khuôn mặt ngay ngắn, chẳng qua trên cằm râu ria xồm xoàm, tựa hồ thật lâu cũng không có để ý đến bộ dạng của mình.
“Tên yêu nhân này sát hại nhiều đệ tử của Thái Thanh Môn ta, tại hạ từ lâu đã muốn ra tay diệt trừ, chỉ ngặt một nỗi chưa có thì giờ nhàn rỗi, vậy mà lại có người ra tay trước, không biết đó là người phương nào?” Vương Thiên Hằng nâng chung trà lên uống một hớp sau đó chậm rãi nói ra.
“Nghe nói là một gã tử ngoại môn của Phiêu Hồng Viện mới gia nhập tên là Liễu Minh. Hoa sư huynh cũng là đệ tử của Phiêu Hồng Viện, chắc hẳn cũng đã biết việc này.” Nam tử mặt đầy râu mỉm cười, nói với một thanh niên đang ngồi ở phía kia.
Người này nhìn qua cũng chỉ mới hơn hai mươi lăm tuổi, nhưng mà đầu tóc lại nửa trắng nửa đen, thoạt nhìn có chút quỷ dị.
“Đúng vậy, ta lúc trước cũng có nghe một vài sư đệ nhắc đến chuyện này. Nếu kẻ này quả thật có thể một mình giết chết Thiên Tàn Đồng Tử, thực lực xem ra cũng không phải bình thường.” Vị Hoa sư huynh này liếc nhìn Vương Hằng, cười mà như không cười nói ra.
Vương Thiên Hằng nghe vậy sắc mặt trầm xuống, cười lạnh nói:
“Hừ, tất cả đều chỉ là lời đồn nhảm mà thôi. Trước thực lực tuyệt đối, một gã đệ tử mới nhập môn có thể coi là gì.”
Nam tử đầy râu và Hoa sư huynh liếc nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng quay đầu đi, tiếp tục uống trà. Đối với những lời bàn tán ở bên ngoài này, Liễu Minh dĩ nhiên không hề hay biết, mỗi ngày giống nhau đều bế quan trong động phủ, tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công.
Thẳng đến một ngày vào hai tháng sau, một đạo độn quang thanh sắc lóe lên ở phía chân trời sau đó đáp xuống trước động phủ của Liễu Minh. Thanh quang thu vào, lộ ra một thiếu nữ trẻ tuổi, không ngờ chính là cô gái tên là Long Nhan Phỉ kia. Lúc Liễu Minh một lần nữa nhìn thấy vị Long sư tỷ này, hắn cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Cô gái từ lần từ biệt trước, trong thời gian hai tháng, cơ hồ cứ cách mười ngày lại đến đây. Nàng ở lại cũng không lâu, lúc nói về chuyện tu luyện cũng chỉ câu có câu không, mà lời cuối cùng bao giờ cũng là muốn mời hắn đến Ngân Tuyền Cốc một lần. Lúc này, sau khi một cô gái một lần nữa đưa ra lời mời, Liễu Minh cân nhắc một chút rồi cũng đành gật đầu đáp ứng. Cô gái xinh đẹp này nghe vậy tự nhiên mừng rỡ. Sau đó chỉ thấy hai người cưỡi mây bay về một nơi ở hướng Nhạn Linh Sơn.
Mà từ khi chuyện Thiên Tàn Đồng Tử truyền ra ngoại viện, Liễu Minh ở trong số đệ tử ngoại môn cũng coi như có một chút danh tiếng. Tuy bình thường hắn chỉ ru rú trong nhà, nhưng cứ liên tiếp được một vị nội môn đệ tử sư tỷ có dung mạo xinh đẹp như vậy tìm đến cũng khiến cho không ít người chú ý. Lúc này cảnh hắn và Long Nhan Phỉ cùng nhau rời đi lại bị vài tên đệ tử ngoại môn vừa đi ngang qua nhìn thấy, tự nhiên tin tức nhanh chóng lan truyền ra, dẫn đến một hồi xôn xao bàn tán.
…
Trong một động phủ trên Phiêu Miểu Phong.
“Nói như vậy, Long sư muội lại đi tìm tiểu tử gọi là Liễu Minh kia, hai người còn cùng nhau rời đi?” Tại đại sảnh bên trong động phủ, một thanh niên nam tử mặc quần áo phục sức đệ tử nội môn đang ngồi trên một chiếc ghế. Gã có khuôn mặt anh tuấn, nhưng sắc mặt lại vô cùng nghiêm chỉnh âm trầm.
“Đúng vậy, việc này có mấy tên sư đệ ở Phiêu Hồng Viện tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối là thật.” Đứng trước người thanh niên nam tử là một gã nam tử thấp bé mặc phục sức đệ tử ngoại môn có vẻ mặt kính cẩn, hiển nhiên là có chút sợ hãi vị đệ tử nội môn này.
Chát!
Cái chén ngọc trong tay thanh niên nam tử bị y dùng sức bóp nát hóa thành bột mịn nhao nhao rơi xuống sàn.
…
Cùng lúc đó, sau khi Liễu Minh theo Long Nhan Phỉ bay qua vài tòa sơn mạch cao thấp khác nhau, trước mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời, một tòa tiểu cốc màu xanh biếc hiện lên. Một nửa sơn cốc ước chừng đều bị một hồ nước màu lam nhạt chiếm cứ. Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên mặt hồ có một tầng sương mù trắng nhàn nhạt bao phủ. Mà ở vị trí trung tâm của hồ, lại có một con suối khổng lồ không ngừng tuôn trào làm cho người ta rất dễ chú ý, ở cách thật xa vẫn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Dòng nước bắn lên cao chừng mấy trượng, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lóe ra từng tia sáng màu bạc óng ánh, bốn phía lại có sương trắng lượn lờ, quả là vô cùng thần diệu. Không cần đoán cũng biết nơi đây chính là Ngân Tuyền Cốc mà Long Nhan Phỉ đã nói.
Một lát sau, hai người Liễu Minh đã hạ xuống dưới miệng cốc, sau đó đi dọc theo một con đường mòn uốn lượn về phía trong cốc. Sau khi hai người đi qua một chiếc cầu bằng đá liền đến trước một gian nhà tranh đơn sơ. Bên cạnh nhà tranh là một mảnh dược điền rộng gần một mẫu, bên trong gieo vài loại linh thảo đặc biệt, ở phía sau thì có một cây cổ thụ kết đầy trái màu trắng, mà ở một phía khác lại có một cái đình viện nho nhỏ, trong đình viện ngoại trừ một chiếc bàn đá cùng với vài chiếc ghế, đáng chú ý chỉ có mấy bồn hoa màu đỏ.
Nơi này chính là Ngân Tuyền Cốc ở khá nổi danh ở Vạn Linh sơn rồi.