MA THIÊN KÝ
Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Dịch: nila32
=================================
Sau thời gian cạn một chén trà, Liễu Minh đã xuất hiện ở đại sảnh tại lầu một của Tàng Kinh Các.
“Thì ra là Liễu sư huynh! Đã lâu rồi không thấy huynh đến xem tài liệu ở Tàng Kinh Các.” Quản sự mập mạp họ Lữ vừa thấy Liễu Minh đến, lập tức niềm nở chạy ra đón chào.
Liễu Minh khẽ gật đầu, từ sau khi Thiên Môn Hội kết thúc, vẻ tươi cười trên mặt vị chấp sự họ Lữ đều lần này đậm hơn so với lần trước, hơn nữa còn đối xử với hắn vô cùng nhiệt tình.
Liễu Minh sau khi nói vài câu khách sáo liền cất bước đi về phía lầu hai.
Liễu Minh nhanh chóng vượt qua bốn tầng của Tàng Kinh Các, chỉ thấy căn phòng cực kỳ rộng lớn lúc này lại không một bóng người. Trên một ít giá gỗ nho nhỏ còn phủ một tầng bụi bẩn dày đặc, trông vô cùng lộn xộn.
Trước kia, hắn đã đến nơi này vài lần, chủ yếu để tham cứu một số công pháp quý giá cùng một ít điển tịch của các đời tu sĩ Thái Thanh Môn còn sót lại nói về chướng ngại khi tu luyện. Lại nói, tài liệu được đưa đến nơi này, không phải ai cũng có quyền nhìn đến.
Bởi tình huống bản thân có chút đặc biệt, hắn hy vọng có thể tìm thấy một vài điển tịch có thể gợi ý cho hắn một hướng giải quyết khả quan.
Thời gian Liễu Minh lưu lại Tàng Kinh Các đã tròn ba ngày.
Trong ba ngày qua, hắn đã tìm đọc không dưới năm sáu trăm bộ ngọc giản, cũng miễn cưỡng tìm được một vài biện pháp tạm thời ứng phó thời hạn hấp thu pháp lực của lồng giam.
Tại một ngóc ngách cũ kĩ đã lâu không có người dọn dẹp, hắn đã tìm được một công pháp kỳ quái nghe đồn là do tu sĩ thời Thượng Cổ lưu truyền đến nay gọi là Huyết Linh công.
Công pháp này có thể xem là một loại công pháp luyện thể nhưng lại có chút không giống bởi thời gian tu luyện càng dài, người luyện còn được gia tăng không ít khí huyết của bản thân.
Đối với phần đông tu sĩ mà nói, ngoại trừ một vài kẻ tu luyện bí thuật Huyết Đạo, công pháp giúp khí huyết gia tăng dĩ nhiên không có tính thực tế như công pháp Luyện thể bình thường.
Nhưng đối với người đã trải qua sự thống khổ khi phải chống cự với những đợt cắn nuốt điên cuồng của bọt khí như Liễu Minh, tăng cường khí huyết trong cơ thể đồng nghĩa với việc có thể nhiều thêm một ít cơ hội bảo vệ tính mạng bản thân.
Liễu Minh tính toán thật nhanh, muốn tu luyện công pháp này đến mức đại thành tối thiểu cũng cần thời gian hai ba mươi năm, với tình huống khẩn cấp hiện thời của hắn, phương pháp này đương nhiên không đủ tiêu chuẩn đáp ứng.
Tiếc nuối đặt Huyết Linh công sang một bên, hắn lại nghĩ đến một điển tịch mà hắn tìm thấy đầu tiên, bên trong có ghi lại thông tin về một loại phù lục do Huyền Phù Môn, đại tông có lịch sử vạn năm tại đại lục Trung Thiên, lưu lại gọi là Dung Linh phù.
Phù chú này yêu cầu phong ấn một tinh phách nguyên vẹn của yêu thú cấp bậc Chân Đan kỳ vào trong. Tu sĩ chưa đạt đến Chân Đan kỳ một khi sử dụng phù này có thể dung hợp làm một với tinh phách Yêu thú, trong bảy ngày có thể cưỡng ép đề cao tu vi bản thân ngang bằng với cảnh giới của Yêu thú kia. Ngay cả tu sĩ đã ngoài Chân Đan sử dụng cũng có thể đem pháp lực đề cao gấp bội khiến thực lực đột ngột tăng mạnh.
Đương nhiên, làm như vậy sẽ để lại di chứng rất nghiêm trọng đối với kinh mạch trong cơ thể.
Sau khi kết thúc quá trình dung nhập hồn phách, tu vi của người sử dụng ít nhất sẽ bị sụt giảm một cảnh giới, hơn nữa về sau còn muốn tiến giai chỉ sợ sẽ gặp phải vô vàn khó khăn.
Loại phương pháp được không bằng mất như vậy, Liễu Minh sau một hồi cân nhắc liền quyết định không sử dụng đến, huống hồ Dung Linh phù còn là bùa chú bí truyền của Huyền Phù Môn, e rằng muốn thu vào tay cũng không dễ dàng.
Những phương pháp khác còn lại đều có nhược điểm riêng, hoặc nước xa không cứu được lửa gần, hoặc là không thể giải quyết tận gốc căn nguyên của vấn đề.
“Được rồi, nếu đã không có con đường nào khác, chỉ có thể làm theo lời của La Hầu, thành thành thật thật tu luyện một phen.” Liễu Minh khẽ buông một miếng ngọc màu lam nhạt đang cầm trong tay, ý nghĩ cầu may cuối cùng cũng theo đó hoàn toàn tiêu tán.
Sau khi tập trung trở lại tìm kiếm một ít tài liệu có liên quan đến cảnh giới Giả Đan, Liễu Minh liền chau mày rời khỏi Tàng Kinh Các.
Khi về tới Lạc U Phong, Liễu Minh chợt nghĩ tới điều gì liền quyết định không vội trở về động phủ của mình mà nhanh chóng bay về phía đại điện trên đỉnh núi.
Một lát sau, trước cửa điện Lạc U Phong, chỉ thấy một luồng kim quang thu vào, lộ ra thân ảnh Liễu Minh bên trong.
“Tham kiến Liễu sư huynh!” Đệ tử gác cổng vừa nhìn thấy người đến là Liễu Minh, liền vội vàng chạy ra đón chào, không quên cung kính thi lễ một cái.
Bất luận đệ tử nào của Lạc U Phong đều biết Liễu Minh tại Thiên Môn Hội đoạt giải quán quân, không chỉ được chưởng tòa Âm Cửu Linh coi trọng, còn được Thiên Qua Chân Nhân khen ngợi không ngớt, không thể nghi ngờ là đệ tử nổi tiếng nhất của Lạc U Phong. Dù là vì nguyên nhân gì, những tồn tại như Liễu Minh luôn là mục tiêu phấn đấu của những đệ tử tầm thường khác.
“Chẳng hay sư tôn có ở trong điện không?” Liễu Minh không nhanh không chậm hỏi một câu.
“Liễu sư huynh đến vừa đúng lúc, Âm chưởng tòa đang ở trong chính điện. Sư huynh chờ một chút, để ta thông báo lên trên.” Đệ tử canh gác nghe thế vội đáp lời, sau đó quay người toan cất bước vào trong.
“Không cần thông báo, để hắn vào đi.” Trong đại điện đột nhiên truyền ra giọng nói của Âm Cửu Linh.
Liễu Minh nghe vậy, thoáng sửa sang lại quần áo rồi bình tĩnh cất bước đi vào.
Đệ tử thủ vệ sau một thoáng ngây ngốc cùng hâm mộ nhìn theo bóng lưng của Liễu Minh, liền trở về vị trí tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Âm Cửu Linh lúc này bệ vệ ngồi trên một cái ghế bên trong đại điện, xem ra tâm trạng của lão hiện tại rất tốt.
“Đệ tử Liễu Minh, bái kiến sư tôn.” Liễu Minh bước đến gần sau đó thi lễ, ân cần hỏi thăm.
“Không cần đa lễ.” Âm Cửu Linh mỉm cười hiền hòa, sau khi đáp lời liền khẽ đánh giá Liễu Minh trước mặt, vẻ hài lòng trên mặt càng đậm thêm vài phần.
“Ta nghe nói sau khi trở về từ Thiên Môn Hội, ngươi vẫn không ngừng bế quan khổ tu, hiện tại xem ra pháp lực quả nhiên càng thêm hùng hậu cùng tinh thuần. Vi sư cảm thấy rất hài lòng với tiến cảnh của ngươi, xem ra không cần quá lâu, ngươi có thể chuẩn bị trùng kích cảnh giới Giả Đan.”
Liễu Minh nghe vậy không khỏi cười khổ trong lòng, mình còn sự lựa chọn khác sao? Bọt khí quỷ dị kia vẫn như con dao kề bên cổ khiến hắn không dám lơi lỏng việc tu luyện dù chỉ một khắc.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng hắn vẫn khiêm tốn đáp lời: “Sư tôn đã quá đề cao, thật ra đệ tử đến đây là muốn thỉnh giáo sư tôn một vài sự tình có liên quan đến cảnh giới Giả Đan.”
Liễu Minh cũng không tiếp tục lòng vòng quanh co, dứt khoát nói rõ lí do của cuộc viếng thăm.
“Đột phá Giả Đan kỳ? Ngươi tu luyện đã đến trình độ này sao?” Âm Cửu Linh nghe vậy không khỏi giật mình sau đó trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
Tuy lão có thể cảm nhận khí tức đệ tử của mình hùng hậu hơn nhiều so với trước nhưng dù sao Liễu Minh tiến giai Hóa Tinh hậu kỳ chưa được bao lâu, lão không tưởng tượng được hắn lại nói muốn trùng kích cảnh giới Giả Đan.
“Đệ tử không dám giấu diếm sư tôn, tu vi của đệ tử còn kém một ít so với yêu cầu nhưng khoảng cách so ra cũng không còn xa lắm. Tại Thiên Môn Hội vừa rồi nhận được không ít bảo vật quý giá, có thể xem như đầy đủ trên phương diện Linh thạch thế nên đệ tử mới định hỏi thăm về việc tiến giai để có thể chuẩn bị một cách chu toàn.” Liễu Minh cung kính hỏi.
“Ân, cẩn thận không bao giờ thừa, ngươi có thể nghĩ vậy là rất tốt! Tuy nhiên ta phải nhắc nhở ngươi tiến giai Giả Đan kỳ không giống với những cảnh giới bên dưới, vi sư cũng chỉ có thể chỉ điểm cho ngươi một ít sự tình mà thôi.” Âm Cửu Linh sau một thoáng ngạc nhiên, liền gật đầu nói ra.
“Đa tạ sư tôn.” Liễu Minh cảm thấy vô cùng phấn khởi, vội vàng khom người cảm ơn.
“Tiến vào Giả Đan kỳ xem như đã bước nửa bước vào cảnh giới Chân Đan, pháp lực toàn thân cũng đã sơ bộ ngưng tụ thành đoàn. Muốn đạt tới bước này, không chỉ cần tích lũy pháp lực hùng hậu mà còn phải vượt qua một chướng ngại khó khăn nhất là Tâm Ma Kiếp.” Âm Cửu Linh thần sắc có chút phiêu hốt, dường như lão đang nhớ lại chuyện cũ trước kia.
“Tâm Ma Kiếp?”
Liễu Minh một mực tập trung vào lời nói của Âm Cửu Linh, nghe được ba chữ “Tâm Ma Kiếp” liền lẩm bẩm nhắc lại.
Từ những tư liệu bên trong Tàng Kinh Các, hắn đã đọc được một ít sự tình có liên quan đến Tâm Ma Kiếp này vì vậy mới không ngại khó xử tìm đến vị sư tôn của mình.
“Đúng vậy. Ma niệm sinh ra từ tâm, một cá nhân mặc cho tu vi cao thâm đến mức nào, trong nội tâm đều tồn tại Tâm Ma. Tâm Ma Kiếp này không những ngăn cản tu sĩ toái tinh thành đan, nguy hiểm hơn còn khiến kẻ rơi vào ma kiếp không cách nào tiến giai Giả Đan, thậm chí tu vi còn bị đánh rớt một cấp độ. Bất quá, cửa ải này lại không ai giống ai, một ít người có thể nhẹ nhàng ứng phó nhưng đối với phần đông tu sĩ, ma kiếp giống như một cái hào rộng mà cả đời họ không thể vượt qua!”
Liễu Minh nghe vậy khẽ giật mình.
Hiển nhiên, hắn không cho rằng mình may mắn nằm trong hàng ngũ ít ỏi kia. Chỉ sợ chỉ có những cao tăng đắc đạo của Phật Môn mới có thể giữ tâm hồn trong sạch, từ đó mới không sợ ma kiếp giáng xuống.
Âm Cửu Linh giải thích đến đây, sau khi dừng lại một chút, sắc mặt vô cùng nghiêm túc tiếp tục lên tiếng:
“Liễu Minh, sư tỷ của ngươi là Hiểu Ngũ tiến vào Ác Quỷ Đạo đến nay chưa về, ngươi hiện tại chính là đệ tử quan trọng nhất của Lạc U Phong chúng ta. Đến lúc đánh vào cảnh giới Giả Đan, vi sự tự nhiên sẽ vì ngươi cầu xin tông môn ban cho vài loại bí bảo cùng đan dược tương trợ, nhưng đối với Tâm Ma Kiếp chỉ có thể dựa vào bản thân của ngươi mà thôi.”
“Đa tạ sư tôn, Tâm Ma Kiếp dù có khó khăn hơn nữa, đệ tử cũng phải đột phá Giả Đan kỳ.” Liễu Minh nhíu chặt hai hàng lông mày, xem ra tiến cấp Giả Đan so với hắn dự đoán còn khó khăn hơn, nhưng vẫn lập tức ưỡn ngực vươn vai, kiên quyết nói ra.
Âm Cửu Linh vẫn luôn quan sát biến hóa trên khuôn mặt Liễu Minh, ánh mắt lão lúc này lộ ra một tia tán thưởng. Sau khi cân nhắc một phen, lão thở dài mở miệng lần nữa:
“Ngươi đã có lòng tin như vậy, thân là sư phụ ta cũng không thể cản trở mong muốn chính đáng của đệ tử, nhưng vi sư có một biện pháp có lẽ có thể giúp ngươi một tay.”
“Kính xin sư tôn chỉ giáo.” Liễu Minh nghe vậy, hai mắt sáng ngời, lúc này chắp tay nói ra.
“Gia tộc Âu Dương, một trong tám đại gia tộc, có một kiện dị bảo tên là Thanh Diệu Linh Lung Bích, bảo vật này có thể giúp người sử dụng tĩnh tâm thanh dục, vô cùng có ích đối với quá trình chống cự Tâm Ma. Nếu như ngươi có thể mượn được vật này, đối với việc ngưng kết Giả Đan sẽ càng có hy vọng lớn hơn.” Âm Cửu Linh chậm rãi nói ra.
“Bảo vật kia nếu thật có tác dụng thần diệu như thế, gia tộc Âu Dương làm sao có thể để một người ngoài như đệ tử mượn lấy?” Liễu Minh vốn đang vui vẻ, liền tỏ ra nghi hoặc.
“Ha ha, Linh Lung Bích này trước giờ chỉ cung cấp cho đệ tử hạch tâm sử dụng lúc tiến giai, tuy nhiên vi sư có giao tình không cạn với một vị trưởng lão nhà Âu Dương, ngày sau khi ngươi tiến giai Giả Đan, đem tín vật của ta đến cho hắn có lẽ có thể mượn Thanh Diệu Linh Lung Bích dùng một lát.” Âm Cửu Linh ha ha cười nói.
“Đa tạ sư tôn!” Liễu Minh nghe đến đó thật sự vui mừng quá đỗi, trịnh trọng vái Âm Cửu Linh một cái thật sâu.
Chỉ cần có thể vượt qua một cửa Tâm Ma Kiếp này, bằng vào pháp lực tinh thuần ẩn chứa bên trong một trăm năm mươi ba viên tinh thể trong cơ thể, hắn tự tin có thể dễ dàng đột phá cảnh giới Giả Đan.
Kế tiếp, hai người lại tùy ý nói chuyện phiếm một hồi, sau đó Liễu Minh liền đứng dậy cáo từ rời đi.
Âm Cửu Linh ngồi ngay ngắn trên ghế, sau một hồi suy nghĩ mông lung mới mở miệng thở dài.
“Ngươi năm đó dùng ba miếng Ác Quỷ Lệnh ước định với Âu Dương Anh, đổi lấy ba lần sử dụng Thanh Diệu Linh Lung Bích, chính ngươi dùng một lần, năm đó Hiểu Ngũ tiến giai Giả Đan lại dùng một lần, ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ lưu lại cơ hội cuối cùng cho hậu nhân của mình.” Một lão già áo xám từ trong đại điện bước ra, nhàn nhạt lên tiếng.
Thì ra là Điền trưởng lão của Lạc U Phong.