• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tần Chí nhìn lướt qua mọi người, lên tiếng: "Không nói tới việc tôi và cô Lương không có chút quan hệ nào, cho dù tôi và cô Lương có quan hệ, hôn nhân giữa tôi và Hạo Hạo là sự thật, cho dù tôi phản bội đoạn hôn nhân này, thì Hạo Hạo có gì sai sao? Huống chi tôi toàn tâm toàn ý yêu một người, đến tôi cũng không thể chịu đựng lời đồn đãi vớ vẩn lần này, nói gì tới người tôi yêu, các vị không phải chúng tôi, không thể bình luận cái gì, càng không có tư cách phê bình Hạo Hạo. Còn cô Lương, nếu cô còn muốn Lương thị tiếp tục tồn tại, thì đừng làm những trò hề này nữa, tôi hi vọng chuyện lần này có thể nhanh chóng ổn định lại, nếu không đừng trách tôi dùng thủ đoạn ngoan độc, tuy rằng tôi đã rời Tần thị, nhưng không có nghĩa tôi không thể làm chủ, nếu cô muốn mượn điểm này mà có tâm tư gì, cũng phải tính toán thử xem đối thủ có phải là người mà cố có thể sắp đặt được không."


Sắc mặt Lương Vận Thơ tái nhợt nhìn Tần Chí, cú sốc này tới quá bất ngờ, cô ta lảo đảo vài bước, sau đó được người khác đỡ.


"Cẩn thận." Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, Lương Vận Thơ hơi run rẩy, ngẩng đầu nhìn qua, vậy mà lại là người đàn ông tuấn tú kia, người đàn ông cười với cô ta một cái, Lương Vận Thơ lập tức có chút ủy khuất muốn khóc.


Địch Hạo cau mày nhìn thoáng qua người đàn ông kia, không ngờ gã ta không hề e dè đối diện với cậu, đôi mắt giống như có thể nhìn thấu linh hồn nhỏ bé của người ta, trong lòng Địch Hạo có một cảm giác kì quái, lúc nhìn kĩ lại, đôi mắt kia chẳng qua chỉ là đôi mắt bình thường.


Cảnh cáo lần này hi vọng có thể cho Lương Vận Thơ bài học, hai người trên đường trở về, Tần Chí nhìn Địch Hạo vẫn còn suy tư, vì thế hỏi: "Hạo Hạo, em còn đang nghĩ đến chuyện kia? Nếu thật sự không muốn nhìn thấy, anh kêu người đi xử lý những tin đồn đó."


Địch Hạo lắc đầu: "Không, em không suy nghĩ chuyện đó." Cậu giống như vẫn đang chìm đắm trong suy tư.


"Vậy em đang nghĩ cái gì?"


"Đàn ông."


Tần Chí lập tức đen mặt, nếu nói vừa rồi hắn còn vì Địch Hạo ghen mà cảm thấy đắc ý, lúc này chút vui sướng này đã sớm bị gió lớn thổi đến không còn chút ngọn lửa nào.


Địch Hạo nháy mắt hồi phục lại tinh thần, "Ý em là người đàn ông bên cạnh Lương Vận Thơ, em cảm thấy hắn ta có chút kì lạ, anh không phát hiện sao?"


"Không có, vậy mà anh còn đau lòng cho em." Tần Chí lạnh nhạt nói, lời âu yếm thuận miệng đã nói ra, còn xuất phát từ lòng chân thành.


Địch Hạo phụt một tiếng bật cười, "Ai da uy, mùi dấm chua quá."


"Anh cảm thấy vị dấm của ai đó vừa rồi còn chua hơn anh."


Địch Hạo không nói, lỗ tai có chút đỏ lên.


Tần Chí thở dài, "Hạo Hạo, nếu em thấy nhìn khó chịu, nghe khó chịu, vì sao không nói với anh sớm một chút? Anh có thể nhanh chóng xử lý những tin đồn và mọi chuyện."


"Ừm... Bởi vì em muốn ra oai phủ đầu với cô ta, một bài học khó quên. Anh xử lý mọi chuyện và lời đồn, người gây ra không phải vẫn còn đó hay sao, em muốn khiến cô ta mãi mãi không dám nghĩ tới anh, nhớ tới anh liền nhớ tới sỉ nhục cô ta đã chịu."


Địch Hạo nghiêng đầu nhìn Tần Chí, "Hiện tại cô ta chắc chắn cũng đã hận em, em và cô ta cùng hận, không nặng bên này nhẹ bên kia."


"Ừ, anh rất nguyện ý."


"Vậy còn được."


Bóng đêm thâm trầm, Lương Vận Thơ ném ly rượu trong tay, trên mặt là biểu cảm phẫn hận ngăn không được, trên giường lớn màu đỏ của rượu phía sau cô ta, có một người đàn ông tuấn tú biểu cảm hưởng thụ, gã ta nhìn bóng người Lương Vận Thơ liếm liếm khóe môi, "Mỹ nữ tức giận cũng vẫn có phong tình."


Lương Vận Thơ quay đầu lại, thu hồi biểu cảm phẫn hận rất nhanh, trên mặt là nụ cười nhu hòa, cô ta vẫn luôn biết dùng biểu cảm gì để đối mặt với đàn ông, có thể gợi lên dục vọng lớn nhất trong lòng đàn ông. Cô ta bước qua, ngoan ngoãn dựa trên người gã đàn ông kia, ngón tay vẽ trên ngực gã, "Em còn chưa biết tên của anh đâu."


"Em có thể gọi tôi là Tiểu Ngũ." Người đàn ông cười một tiếng.


"Hửm?" Lương Vận Thơ cảm thấy kì lạ ngẩng đầu nhìn người đàn ông, giống như cảm thấy cái tên này không hợp với gã ta chút nào, "Anh đến cả họ tên thật cũng không muốn nói cho em sao?" Cô anh mắt thâm tình nhìn người đàn ông, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết, "Đêm này chúng ta còn muốn cùng nhau..."


Tiểu Ngũ nheo đôi mắt phượng hẹp dài, "Em không cảm thấy tên này rất thân thiết sao? Như vậy khá thú vị sao? Tôi không nghĩ hứng thú của em với tôi đêm nay sẽ biến mất đâu." Người đàn ông đột nhiên ôm lấy vòng eo Lương Vận Thơ, cười đến mê người.


Trong mắt Lương Vận Thơ hiện lên vẻ si mê, dù sao cô ta là người phụ nữ có kinh nghiệm, rất nhanh đã điều chỉnh lại, "Đúng vậy, chúng ta đây..."


Tiểu ngũ lúc này lại buông Lương Vận Thơ ra, ngược lại tò mò hỏi, "Hai người đàn ông hôm nay có quan hệ gì? Chính là hai người mở miệng dạy dỗ em ấy."


Lương Vận Thơ lập tức cau mày lại, cô ta đứng thẳng người, giọng nói lạnh lùng, "Dạy dỗ tôi?"


Tiểu Ngũ cười một chút, vén tóc rủ xuống hai bên của Lương Vận Thơ, "Là tôi nói sai rồi, em đừng giận, được không?"


Lương Vận Thơ hòa hoãn một chút, nhưng vẫn lạnh giọng nói, "Họ là quan hệ chồng chồng hợp pháp, là người yêu."


"Đàn ông với đàn ông? Vậy mà có thể như thế... Thú vị." Người đàn ông tự lẩm bẩm, trong mắt hiện lên tia sáng.


Lương Vận Thơ kì quái nhìn người đàn ông: "Anh làm sao vậy?"


Người đàn ông trầm thấp cười hai tiếng, "Không có gì, một khắc xuân đáng giá ngàn vàng, chúng ta không nên lãng phí thời gian tốt nữa."


Lương Vận Thơ mắng yêu Tiểu Ngũ: "Anh còn chọc em tức giận nữa."


Tiểu Ngũ ôm cơ thể mảnh khảnh của Lương Vận Thơ, ánh mắt tà tứ: "Anh sẽ làm cho em vui sướng hơn."


Tống Khải không trở lại trấn nhỏ, mà theo Viên Hướng Đông tới kí túc xá phòng điều tra đặc biệt cung cấp, anh ta giống như lời mình nói, thích đi theo bên cạnh Viên Hướng Đông, cho nên vẫn luôn đi theo sát người cậu ta, không nói một lời, khiến Viên Hướng Đông cảm thấy giống như phía sau mình có một linh hồn dán lên. Cuối cùng Viên Hướng Đông chịu khổng nổi nữa: "Sao anh cứ đi theo tôi vậy?"


Trong mắt Tống Khải hiện lên vẻ hoang mang: "Cậu không thích tôi đi theo sao?"


"Vô nghĩa, nếu như cả ngày anh bị một tên đàn ông đi theo, anh có thể thích không?" Viên Hướng Đông nói, "Không phải anh phải giúp sư phụ điều tra vụ án sao, sao không bận gì hết vậy?"


Tống Khải lắc đầu, không nói lời nào.



Viên Hướng Đông uể oải nhìn hắn một cái, nói thầm: "Đến cả nói chuyện cũng nghe không hiểu!"


Cậu ta đưa Tống Khải tìm Địch Hạo: "Sư phụ, vụ án kia đã có manh mối chưa". Cậu ta muốn nhanh chóng giải quyết vụ án này, để tiễn tên Tống Khải này đi.


Địch Hạo lắc đầu, "Chúng ta đang định đi tới trấn nhỏ của Tống Khải điều tra một chút, có lẽ sẽ phát hiện chút manh mối, Tống Khải, cậu đi theo chúng tôi đi."


Tống Khải theo phản xạ nhìn thoáng qua Viên Hướng Đông.


Viên Hướng Đông kinh ngạc kêu lên: "Anh nhìn tôi làm gì?"


"Cậu cũng đi theo." Tần Chí mở miệng nói.


Viên Hướng Đông tưởng mở miệng phản bác, rồi lại không dám, cuối cùng cũng chỉ ngoan ngoãn đi theo.


Hoàn cảnh của Tống Khải trong trấn nhỏ rất khó để người ta tưởng tượng, một đường đi, gần như tất cả mọi người đều dùng ánh mắt bài xích nhìn Tống Khải, cũng không biết bởi vì chuyện vụ án khiến Tống Khải nổi tiếng, hay bản thân Tống Khải vốn đã nổi danh.


"Tống Khải, cậu còn nhớ địa điểm lần đầu tiên tên đàn ông kia dây dưa với người chết không?" Địch Hạo nói.


Tống Khải gật đầu, "Gần nhà tôi."


"Đưa chúng tôi tới đó nhìn xem."


Một đường Tống Khải đi, đối với ánh mắt của những người xung quanh không có biểu cảm gì, giống như đây là hiện tượng phổ biến, nhưng Viên Hướng Đông lại có chút chịu không nổi, biểu cảm như vậy khiến cậu ta nhớ đến ánh mắt của người nhà cậu (cữu cữu) nhìn cậu ta, rõ ràng cậu ta không làm gì điều gì, lại không quen mấy ánh mắt đang nhìn này. Viên Hướng Đông hung hăng trừng lại mấy người đó, "Cảnh sát phá án, có gì hay mà nhìn."


"Thì ra là đưa kẻ tình nghi tới đây tra án, khó trách..."


"Sớm đã biết cậu ta không phải người tốt."


Thấy người xung quanh hiểu lầm lời cậu ta nói, Viên HƯớng Đông rất nhanh bùng nổ, cậu ta hít sâu một hơi, lớn tiếng nói, "Anh ta hỗ trợ cảnh sát phá án, sự thật chứng minh anh ta không phải hung thủ giết người."


Tống Khải dừng lại bước chân, nhìn Viên Hướng Đông cùng những người đó cãi cọ, trong mắt hiện lên một loại cảm xúc kì lạ, anh ta giật giật ngón tay, nhịn không được muốn tới gần phần ấm áp này, lần này không phải cảm giác của cơ thể, mà là ở trong trái tim.


Địch Hạo thở dài, "Còn may thằng nhóc này chưa phải là cảnh sát, quá thiếu kiên nhẫn, còn cãi nhau với dân chúng."


Tần Chí nhếch khóe miệng: "Như vậy cũng tốt."


"A?"


Tần Chí vỗ trán Địch Hạo một cái, "Anh cảm thấy có thể suy xét một chút, để Tống Khải ở bên cạnh cậu ấy."


"Anh nói cái gì?!" Địch Hạo nhảy dựng lên ôm cổ Tần Chí, híp mắt nguy hiểm hỏi, "Để bên cạnh Tống Khải để làm gì?"


"Khụ khụ, thu nhận tiểu đồ đệ cũng không tệ, anh thấy cậu ta với đồ đệ của em rất phù hợp."


Địch Hạo hừ hừ hai tiếng, lúc này mới buông Tần Chí ra, "Từ khi nào anh bắt đầu làm hoạt động ghép CP vậy."


Tần Chí bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Địch Hạo.


Sau đó Viên Hướng Đông không cãi lại số đông quần chúng lối kéo Tống Khải thở hồng hộc đi tiếp, vừa đi vừa lẩm bẩm mãi "Tức chết tôi rồi!" Tống Khải không nói một lời đi theo, Viên Hướng Đông kéo anh ta lại một lần nữa khi anh ta đi sai hướng, mãi cho đến khi tới nơi anh ta ở, Viên Hướng Đông mới dừng việc lải nhải, bởi vì cậu ta bị ngôi nhà trước mắt dọa cho hoảng sợ rồi. Viên Hướng Đông chỉ vào ngôi nhà có thể xem là nhà gạch, "Đây... Đây là nơi anh sống?!"


Địch Hạo và Tần Chí cũng hơi kinh ngạc nhìn Tống Khải, không ngờ sinh hoạt của Tống Khải lại như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK