• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cuối cùng vẫn là Tiêu Diễn đứng lên treo câu đối. Treo xong câu đối, bọn nhỏ mặc trang phục thời Đường đã được chuẩn bị, Tiêu Diễn mặc màu đen, Thất Thất và Tiểu Bạch đều là màu trắng, Hỏa Vân và Hỏa Miêu mặc màu đỏ, Tần Duệ là màu xanh nhạt, ngay cả Hình Ngọc Sinh cũng có, mặc một bộ màu xanh, còn hai người lớn, Tần Chí và Địch Hạo đều mặc trang phục thời Đường màu xanh đậm.


Hình Ngọc Sinh nhìn Hỏa Vân mặc một thân màu đỏ, trong đầu mơ hồ nhìn thấy một bức tranh, cũng là một người mặc đồ màu đỏ, miệng cười vui vẻ, chói mát như lửa, để lại ấn tượng sâu sắc trong cuộc đời của cậu, nhưng một thoáng ngẩn ngơ, đã không thấy nữa....


Hình Ngọc Sinh kinh ngạc, chớp mắt nhìn Hỏa Vân trước mặt, đang lắc tay trước mặt mình.


"Ngươi đờ ra gì vậy?" Hỏa Vân nhìn Hình Ngọc Sinh đã hoàn hồn: "Chúng ta đi làm sủi cảo thôi, mau lên." Nó tóm lấy tay Hình Ngọc Sinh, kéo về phía phòng bếp.


Hình Ngọc Sinh nhìn bóng lưng của Hỏa Vân, cả người cứng ngắc liền thả lỏng xuống, vẫn may, người vẫn còn ở đây.


Cậu bé cũng không phải không có chút ký ức gì giống như Địch Hạo và Tần Chí nói, chỉ là trí nhớ của cậu quá hỗn loạn, ngay cản bản thân cậu cũng phân không rõ, chuyện gì xảy ra ở nơi nào... Cậu muốn làm rõ mọi thứ, chỉ có thể đợi đến khi nhớ ra rốt cuộc mình có thân phận gì, nhưng trong trí nhớ này, có ký ức về việc cậu xảy ra tai nạn, chỉ là Hình Ngọc Sinh theo bản năng mà không muốn nhớ lại. Hiện tại cậu cảm thấy không quan trọng, quan trọng là.... Cậu muốn biết rõ cậu và người trước mặt rốt cuộc có quan hệ như thế nào, muốn biết vì sao trước mặt đứa bé này, cậu lại có cảm giác thân quen.


Lễ mừng năm mới hôm nay, cuối cùng Tiêu Kỳ Phong và Phong U cũng trở lại, là chủ nhân Ma Vực, Tiêu Kỳ Phong bận xử lý hàng đống việc ở Ma Vực, Phong U là thuộc hạ của Tiêu Kỳ Phong, nên phải đi theo bên cạnh Tiêu Kỳ Phong hỗ trợ, cho nên Tiêu Diễn không ai có ai trông, là thiếu chủ của Ma vực, vốn nên ở Ma vực, nhưng không biết Tiêu Diễn nói thế nào với phụ thân của mình, mà không có Tiêu Kỳ Phong và Phong U cậu liền qua nhà Địch Hạo ở, cứ một hai lần như vậy, Tiêu Diễn đã ở luôn nhà của Địch Hạo và Tần Chí. Cho nên mỗi lần Tiêu Kỳ Phong và Phong U trở về, liền trực tiếp tới đây tìm người.


Lúc Địch Hạo mở cửa, thấy hai người đứng ở cửa, bộ dáng gió bụi phong sương, có lẽ là tranh thủ lúc rảnh rỗi mà tới thẳng đây.


Thân hình Tiêu Kỳ Phong cao lớn, vẻ mặt anh tuấn, tóc đen buộc sau ót, có lẽ bởi vì an giấc nghìn thu, mà hiện tại khuyết thiếu biểu cảm trên mặt, còn Phong U thì cười híp mắt, thấy Địch Hạo liền lên tiếng chào hỏi, Phong U thấp hơn chút so với Tiêu Kỳ Phong, nhưng hai người này đứng cùng nhau thì đều cao hơn Địch Hạo.


Địch Hạo liếc mắt: "Tới lễ mừng năm mới hai người mới trở về, hai người canh thời gian cũng chuẩn đấy."


"Thiếu chủ đâu?" Phong U bất đắc dĩ cười hỏi.


"Bên trong đó, hôm nay hai người cũng ở lại đây đi, đưa Tiêu Diễn về thì cho thằng bé ăn cái gì?" Địch Hạo nói.


"Quấy rầy rồi." Lúc này Tiêu Kỳ Phong lên tiếng, sau đó dẫn đầu đi vào trước, giống như đang chờ mấy lời này của Địch Hạo vậy, không hề chần chừ.


Địch Hạo bất đắc dĩ nhìn về phía Phong U: "Sao tôi có cảm giác hai người tới đây ăn chùa vậy?"


Phong U vỗ vai Địch Hạo: "Sao có thể gọi là ăn chùa, dù sao một ngày nào đó chúng ta sẽ trở thành người một nhà, đây gọi là đoàn tụ."


"Chờ đã." Địch Hạo nheo mắt, không có ý tốt: "Tiêu Kỳ Phong là phụ thân của Tiêu Diễn, cái này còn dễ nói, còn anh, anh và.... Hửm? Các ngươi có quan hệ thế nào, sao lại nói vậy?"


Phong U nghẹn lời: "À..." Hắn ta lúng túng mà gãi mũi, không biết nên nói rõ thế nào.


"Anh còn chưa ra tay à? Địch Hạo nhỏ giọng tiến tới nói, cậu đã sớm nhìn ra Phong U có tâm tư bất chính rồi: "Đừng có chối, ngay cả Tiêu Diễn cũng biết tâm tư của anh."


"Cái gì?" Phong U lấy làm kinh hãi: "Thiếu chủ biết? Sao y nhìn ra được? Tôi biểu hiện rõ như vậy sao"


Địch Hạo cười gằn hai tiếng: "Anh làm bạn với Tiêu Kỳ Phong và Tiêu Diễn lâu như vậy, lúc Tiêu Kỳ Phong an giấc nghìn thu, bên cạnh Tiêu Diễn cũng chỉ còn mình anh, thằng bé không ngốc, chỉ là không nói ra mà thôi, còn tôi á, tôi thông minh như vậy, nhìn ra được không phải là rất bình thường sao?" Nhưng thật ra là Tần Chí nói cho cậu biết, có điều hiện tại Tần Chí mất trí nhớ, cậu nói cái gì thì chính là cái đó.


Phong U thở dài: "Thiếu chủ của chúng ta thật thông minh."


Địch Hạo:....


"Phong U? Sao ngươi còn chưa vào?" Giọng nói của Tiêu Kỳ Phong từ phía sau truyền đến, hắn thấy Phong U vẫn không tiến vào, còn ở cửa hàn huyên với Địch Hạo, liền trở lại.


"Vâng, thuộc hạ vào ngay đây." Phong U đáp theo bản năng.


Địch Hạo nhún vai một cái, thả Phong U vào, hai người kia muốn tu thành chính quả ngoại trừ việc Phong U nói ra, còn phải đợi Tiêu Kỳ Phong thông suốt.


"Ôi chao? Sao có nhiều trẻ con vậy?" Phong U nhìn thoáng qua phòng bếp, kinh ngạc mở miệng hỏi: "Không thấy ba tiểu động vật, lẽ nào biến hình rồi?"


"Ừm, ăn quả biến hình." Địch Hạo chỉ vào mấy đứa nhỏ giới thiệu.


"Đây không phải còn một đứa sao? Lớn bằng thiếu chủ, hửm? Còn là một linh thể." Phong U nhìn thoáng qua Hình Ngọc Sinh, đột nhiên nhíu mày, sau đó cùng nhìn Tiêu Kỳ Phong: "Tôn thượng..."


"Ừm." Tiêu Kỳ Phong gật đầu.


Địch Hạo nhìn hai người, nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"


Phong U nói: "Cậu nói trước xem, thân phận của đứa nhỏ này."


Địch Hạo nói sơ qua thân phận của Hình Ngọc Sinh: "Hai người phát hiện gì rồi sao? Làm sao vậy?"


Phong U đi tới bên cạnh Địch Hạo, nhỏ giọng nói: "Kỳ quái, thân phận của đứa nhỏ này nhìn qua thì rất bình thường, có điều một người bình thường nhưng trong linh thể của cậu bé có ma chủng."


"Có ý gì? Ma chủng? Trong thân thể của đứa nhỏ này sao có thể có ma chủng? Lẽ nào trước đây cậu bé..." Địch Hạo lập tức kinh ngạc.


Tiêu Kỳ Phong lên tiếng: "Chỉ có người sa ngã thành ma, trong cơ thể mới có ma chủng, trong thân thể đứa bé này có ma chủng, nói lên nó đã thành ma rồi, hoặc có lẽ, trước đây từng là ma."


"Không sai." Phong U tiếp tục nói: "Thông thường người thành ma, hoặc là trước đây đã từng làm ma, trong thân thể sẽ có ma chủng, hiện tại xem ra, Hình Ngọc Sinh này thuộc về cái phía sau, nhưng người đã thành ma, chắc chắn không thể tự mình khôi phục bình thường, trừ khi có người hỗ trợ."


Địch Hạo nhìn về phía Hình Ngọc Sinh, cảm thấy mọi chuyện ngày càng phức tạp.


"Nó chỉ mới lớn nhiêu đó, cho dù thành ma, cũng không thể...." Địch Hạo đột nhiên dừng lại: "Nếu như từng là ma, cho dù luân hồi cũng vẫn còn ma chủng?"


Tiêu Kỳ Phong gật đầu: "Không sai, ma chủng chỉ là thứ tượng trưng, tuy không quan hệ nhiều, nhưng nó giống như một loại ấn ký khắc sâu trong linh hồn, sẽ không biến mất dễ dàng, dù sao linh hồn thành ma đều do sa ngã mà thành, cho dù luân hồi về, sao có thể giống như lúc trước được nữa."


Nghe Tiêu Kỳ Phong nói xong, Địch Hạo âm thầm suy nghĩ, e rằng cậu lại phải mời người dưới địa phủ lên hỏi thăm một chút rồi, cũng không biết bây giờ Tần Chí còn nhớ cách để gọi người tới hay không, ai, đều là chuyện phiền não!


Thấy Tiêu Kỳ Phong và Phong U trở về, Tiêu Diễn luôn không lộ tâm trạng ra cũng nở nụ cười, có thể nhìn ra cậu rất vui khi hai người trở về. Chuyện ma chủng xem như một bản nhạc đệm, cứ vứt qua một bên đã, đối đãi với Hình Ngọc Sinh thế nào thì cứ đối đãi như vậy, cũng không phải người đã từng làm ma đều là hạng người đại gian đại ác, Địch Hạo tin ánh mắt của mình, nhưng chuyện này vẫn phải điều tra, dù sao biết rõ sự thật cũng tốt hơn sự mơ hồ hiện tại.


Một bữa cơm tất niên, mọi người đều ăn vui vẻ, bọn nhỏ làm sủi cảo đủ loại hình dạng, bên trong còn đủ thứ nhân, ăn trúng hoa quả hoặc quả khô còn mày, nếu như ăn phải ớt, mù tác vậy thì hủy hết hình tượng rồi, nhất là Tần Chí và Tiêu Kỳ Phong bình thường đều là bộ mặt không nói cười tùy tiện, nếu ăn mấy thứ này sẽ khiến khuôn mặt vặn vẹo, vậy có thể xem như là một trò cười rồi. Địch Hạo sớm đã chờ đợi cảnh tượng nghìn năm có một này.


Nhưng cuối cùng cũng không biết hai người kia có ăn trúng hay không, nhưng ngoại trừ vẻ mặt hơi thay đổi một chút, biểu cảm hai người này không có bất kỳ biến hóa nào.


"Ai, hai người chơi chẳng vui gì, phải thả lỏng bản thân biết không, đây chính là tấm lòng của bọn nhỏ mà." Địch Hạo giơ tay đập bàn, bất mãn nói: "Anh xem Duệ Duệ tuy chưa phải là mặt than, nhưng người ta cũng không chịu đựng mà."


Tiêu Diễn liếc nhìn ba mình, khuôn mặt nhỏ vặn vẹo nhổ sủi cảo mù tạc ra, trên đĩa gần bé có rất nhiều sủi cảo, đối với một kẻ tham ăn như bé mà nói chuyện này rất tàn nhẫn, cũng không biết sao bé gắp một miếng đều gắp trúng nhân này, quả thực là làm hại trẻ con mà.


Tần Chí sờ đầu Tần Duệ, dở khóc dở cười nói: "Rốt cuộc mấy đứa gói bao nhiêu sủi cảo khẩu vị nặng thế?"


Hỏa Miêu đếm đếm, sau đó nhức đầu nói: "Đếm không hết."


"Rất nhiều, rất nhiều đó." Tiểu Bạch giơ nĩa lên nói, sau đó chọn chọn lựa lựa trong đĩa, chỉ chọn cái sủi cảo nào đẹp mắt, dù sao vừa nhìn là biết mấy cái này do người lớn gói chắc chắn có thể ăn, chỉ có mình Duệ Duệ ngốc, chỉ ăn bánh chẻo trong dĩa mình.


Tiêu Kỳ Phong ăn một cái bánh chẻo, gắp cho Tiêu Diễn một cái, hắn cảm thấy nợ con trai mình rất nhiều, bình thường không ở nhà, cho nên nhân dịp này phải bồi thường lại. Phong U ở bên cạnh gắp sủi cảo cho Tiêu Kỳ Phong, sau đó gắp cho mình ăn.


Tiêu Kỳ Phong dừng một chút, ngăn mấy thứ Phong U gắp qua: "Ngươi tự ăn đi."


".... Vâng." Ánh mắt Phong U tối lại, sau đó yên lặng nhét sủi cảo vào miệng mình.


Tiêu Kỳ Phong nghe giọng của Phong U, hơi nhíu mày, hắn liếc nhìn Phong U, phát hiện hắn ta đang cúi thấp đầu, biểu cảm không có gì đặc biệt, Tiêu Kỳ Phong cũng không biết mình bị gì, trong lòng có chút khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK