• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hỏa Hồ giỏi nhất là mê hoặc lòng người, lúc này ba người đã rơi vào bầu không khí khủng bố không thể tự kiềm chế, bị dọa đến tim gan sắp vỡ, trong màn hình, trên ghế sô pha, ba con quỷ kia xoay đầu một cách cứng ngắc, nhìn về sau phía sô pha, phương hướng đó chính là hướng ba người họ đang đứng.


Lại nhìn lần nữa trên sô pha không có một bóng người, điều này cũng không có tác dụng an ủi gì, ngược lại khiến ba người có nhiều thêm không gian tưởng tượng... Từng tiếng thét chói tai vang lên, phá vỡ bầu không khí đông cứng.


"Quỷ... Có quỷ!"


"Cứu mạng với..."


"Chạy nhanh! Nhanh...."


Ba người sợ tè ra quần chạy về phía cửa, kết quả đến cửa thì phát hiện không thấy chốt cửa! Lúc Lưu Thanh Tú muốn đi đụng vào cửa, cửa lớn lại biến mất trước mặt ba người! Biến thành một bức tường...


"Chuyện gì xảy ra? Nhanh lên một chút đi!" Hình Đào ở phía sau thúc giục, sau đó liền đẩy Lưu Thanh Tú ra: "Cái này thì về thế nào? Cửa đâu?"


"Lạch cạch!" Một tiếng vang thật lớn, ba người lại càng hoảng sợ, nhìn lại, mô hình người máy kia đã từ trên cầu thang ngã xuống.


Lưu Thanh Tú nuốt nước miếng một cái: "Em thấy có phải đây là trò đùa dai không? Trên thế giới này sao có thể có quỷ a a a! Quỷ!" Lưu Thanh Tú nói được nửa câu, liền kêu lên sợ hãi, cô ta chỉ vào cửa sổ đối diện, cửa sổ kia là phía sau vườn hoa biệt thự, lúc này không biết sao bên ngoài lại tối đen, mà một dáng người nho nhỏ đang dán lên cửa sổ, trên mặt chỉ có hai màu xanh trắng, không có tròng trắng mắt, âm thầm nhìn chằm chằm họ.


Lưu Ngọc Dung đặt mông ngồi trên mặt đất, run rẩy khóc nói: "Cứu mạng..."


Thân thể Lưu Thanh Tú run rẩy, liều mạng ức chế run rẩy, cô ta lắc đầu: "Không phải, không phải... Đây chắc chắn là giả, đúng, chắc chắn là giả..."


Giống như để chứng minh lời Lưu Thanh Tú nói là sai lần nữa, bóng dáng nho nhỏ kia chậm rãi xuyên qua cửa sổ, đi vào trong phòng, nhìn vậy, Lưu Thanh Tú không nói tiếng nào liền sợ tới hôn mê bất tỉnh, để lại hai người kia, nhắm mắt lại thần chí không rõ mà run rẩy, cũng sắp không chịu nổi.


Nhưng mà trong nháy mắt kế tiếp, tất cả giống như chưa xảy ra chuyện gì vậy, trong chớp mắt, tất cả đều biến mất, ngay cả người máy trên đất cũng biến mất.


"Mấy người là ai?"


Một giọng nói trẻ con vang lên, Hình Đào run một cái, chợt mở mắt, sau đó anh ta nhìn thấy một đứa bé khoảng bảy tám tuổi trước mặt, trắng trẻo mập mạp, đang chu cái miệng nhỏ, cực kỳ dễ thương, đang nghi ngờ nhìn họ.


Hình Đào nuốt nước miếng một cái, nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện mọi thứ đều khôi phục bình thường, nhưng vừa đảo mắt nhìn, vợ anh ta đã hôn mê bất tỉnh, Lưu Ngọc Dung vẫn đang trong sự kinh sợ, vẻ mặt Hình Đào đau khổ, không có biện pháp mà nói với mình mọi thứ vừa xảy ra là ảo giác.


Không đợi Hình Đào phản ứng kịp, Thất Thất lại mở miệng: "Mấy người rốt cuộc là ai? Lại xông vào nhà chúng ta, có muốn tôi gọi điện báo cảnh sát không."


"Đừng đừng đừng!" Hình Đào lập tức đứng lên muốn ngăn cản Thất Thất, ai ngờ, Hình Đào đột nhiên thấy phía sau Thất Thất lại có một đứa bé đi ra, toàn thân anh ta lập tức run rẩy cứng ngắc tại chỗ, đứa bé này không phải là đứa bé vừa xuyên từ cửa sổ vào sao...


Thất Thất cảm giác được quay đầu lại lập tức cười tươi: "Anh Tiêu Diễn."


"Ừm." Tiêu Diễn gật đầu.


Thất Thất quay đầu lại, tiếp tục nói: "Tôi có thể không báo cảnh sát, nhưng mấy người mau rời đi!"


Tiêu Diễn ở sau lưng Thất Thất, dùng biểu cảm như vừa rồi âm trầm nhìn về phía Hình Đào.


Hình Đào sợ sắp tè ra quần, nhanh chóng khiêng vợ mình, sau đó lôi Lưu Ngọc Dung chạy, bóng lưng kia giống như đang chạy trối chết.


Hình Đào vừa đi, mấy đứa nhỏ khác cũng đi ra, vỗ tay hoan hô.


Hỏa Vân đắc ý nói: "Sao nào? Sao nào? Hình Ngọc Sinh ngươi xem, ta báo thù cho ngươi rồi! Huyễn thuật của ta khiến họ sợ thành như vậy ha ha, có phải rất tuyệt hay không!"


Hình Ngọc Sinh cười gật đầu.


"Ngươi mà gọi là giỏi cái gì, vẫn là Tiêu Diễn lợi hại, không thấy cuối cùng dọa cho người phụ nữ xấu xa kia ngất đi sao?" Tiểu Bạch hừ một tiếng phản bác.


Hỏa Vân cũng không giận, nhéo Tiểu Bạch hóa thành hình người, còn lộ đuôi ra ngoài: "Dù sao cũng giỏi hơn ngươi."


Tiểu Bạch xùy một cái, thu đuôi về, lúc đầu muốn lộ đuổi ra để hít thở không khí, cuối cùng lại bị hồ ly thối bắt được, lần sau sẽ không hiện đuôi ra nữa.


Đuổi bày tỏ vô tội nằm không cũng trúng đạn...


Hỏa Vân đột nhiên phá lên cười ha ha: "Thật ra kém nhất chính là Duệ Duệ, ha ha."


"Phốc..." Nhiều người nhịn không được bật cười.


Khuôn mặt nhỏ của Tần Duệ vẫn không đổi, thấy thế thì trừng mắt với mọi người, Thất Thất cười nựng mặt của Duệ Duệ. Bởi vì Hỏa Vân dùng huyễn thuật thu hút ba người họ, cuối cùng Tần Duệ tức giận ném người máy xuống, đến giờ trong lòng có chút khó chịu.


Hình Ngọc Sinh nhìn mấy đứa nhỏ này, trong lòng ấm áp, chẳng qua cậu chỉ nói cho mọi người biết chuyện đã xảy ra với mình, kết quả mấy đứa nhỏ này thấy họ tới, lại chủ động giúp cậu báo thù, sau đó là màn biểu diễn vừa rồi, quả thực đáng yêu, Hình Ngọc Sinh chân thành ngỏ ý cảm ơn: "Cảm ơn mọi người."


Hỏa Vân đắc ý vỗ ngực nhỏ, giống như anh hùng xua tay bảo: "Không cần cảm ơn (≧≦*)"


Buổi tối Địch Hạo và Tần Chí trở về, mấy đứa bé lại kể chuyện hôm nay lại.


Địch Hạo cười đến nước mắt tràn ra: "Thật sự muốn cài camera để xem, chắc chắn rất thú vị."


Tần Chí cũng gợi lên khóe miệng, nhưng hắn lại hỏi: "Mấy đứa nói vợ chồng họ còn dắt một người phụ nữ tới?"


Thất Thất gật đầu: "Đúng vậy, cũng không biết là ai."


Nếu như vợ chồng Hình Đào tới cửa để thăm con trai họ, cái này có thể hiểu được, nhưng lại mang theo một người là có mục đích gì, Địch Hạo và Tần Chí cũng nghĩ không ra. Nhưng chưa đến mấy ngày sau, hai người họ sẽ biết chuyện gì xảy ra.


Hai vợ chồng Hình Đào rốt cuộc lại mang người tới thăm hỏi. Hôm này Địch Hạo và Tần Chí đều được nghỉ, không đi làm, thời tiết bên ngoài vẫn lạnh, hơn nữa trời đầy mây, xem ra sắp có tuyết rơi, cho nên hai người cũng không dẫn đám nhỏ đi chơi, mà ở trong nhà. Mà Hình Đào tới có lẽ là trùng hợp, cũng có lẽ là cố ý, dù sao thân phận cảnh sát của Địch Hạo và Tần Chí không thể nói ra ngoài, nhưng bên ngoài họ có một thân phận giả, hơn nữa tình huống đi làm và nghỉ ngơi cũng giống nhau, người có tâm tra một cái là ra.


Hình Đào và Lưu Thanh Tú dẫn người tới, biểu cảm trên mặt đã được chỉnh đốn tốt, ngoại trừ có chút bất an ra cũng không có gì khác, ngược lại là Lưu Ngọc Dung bên cạnh họ, giống như vẫn chưa phục hồi lại từ sự kinh sợ lần trước, vừa tới nơi này biểu cảm trên mặt đã không khống chế được nhưng cũng không có ý muốn rời đi. Lưu Thanh Tú nhìn bộ dạng của Lưu Ngọc Dung, trong lòng thoáng qua sự khinh thường, nhưng cô ta đã quên tuy biểu hiện của cô ta tốt hơn Lưu Ngọc Dung một chút, nhưng mục đích của hai người họ đều trơ trẽn như nhau.


Hình Đào ở trước mặt Tần Chí vẫn là bộ dáng hạ thấp, sau đó giới thiệu Lưu Ngọc Dung một chút, trong lòng anh ta vô cùng hi vọng Lưu Ngọc Dung có thể lọt vào mắt Tần Chí.


Địch Hạo nheo mắt lại, nhìn biểu cảm của Lưu Ngọc Dung. Người phụ nữ này nhìn Tần Chí với ánh mắt si mê, quả thực vừa nhìn hiểu ngay, trong lòng cậu hừ cười hai tiếng, giật giật ngón tay, đi vòng qua phía sau Tần Chí, hung hăng nhéo ngang hông Tần Chí.


Thân thể Tần Chí cứng đờ, còn chưa cảm thấy đau, trong đầu lóe lên, đột nhiên cảm thấy một màn này dường như rất quen thuộc, hắn cười như không cười quay đầu nhìn thoáng qua Địch Hạo: Trước đây có phải em cứ ghen là sẽ làm vậy?


Địch Hạo nháy mắt mấy cái, tỏ ý không hiểu Tần Chí muốn nói gì, có điều cậu buông lỏng tay ra, không tiếp tục nhéo nữa, thật ra là Tần Chí có luyện cơ bụng, nhéo một cái tay cậu cũng đau.


Dù cho Tần Chí mất trí nhớ, nhưng sự cưng chiều với Địch Hạo vẫn không đổi. Hắn nhìn thoáng qua Lưu Ngọc Dung, thả lỏng thân thể dựa vào ghế sô pha, lạnh lùng hỏi: "Hai vị có ý gì?"


Hình Đào dù sao cũng là người trên thương trường, cho dù thủ đoạn thế nào, nhưng bản lĩnh quan sát sắc mặt vẫn phải có, anh ta nhìn sắc mặt của Tần Chí, trong lòng lộp bộp một tiếng, cười khan vài tiếng: "Anh Tần có ý gì?"


Tần Chí lạnh lùng nói: "Tôi ngược lại muốn hỏi hai người có ý gì? Nếu hai người tới thăm con tôi có thể hiểu, nhưng đem thêm một người phụ nữ tới đây là muốn làm gì?"


"Anh Tần đừng hiểu lầm, đây là..."


Tần Chí nheo mắt lại, cắt đứt giải thích của Hình Đào: "Có hiểu lầm hay không trong lòng mọi người chúng ta đều biết, tôi không muốn vòng vo tam quốc với mấy người."


Đây là không nể mặt chút nào, trực tiếp lôi tâm tư xấu xa của đám người Hình Đào ra. Mặt Lưu Ngọc Dung trắng bệch, cô ta nuốt nước miếng một cái ngón tay nắm chặt vạt áo mình, dưới uy áp lạnh như băng của Tần Chí, đáng thương nói rằng: "Anh Tần, anh đừng trách họ, là do tôi... Tôi ngưỡng mộ anh, cho nên mới muốn nhân cơ hội... nhân cơ hội tới đây ghé thăm anh chút..."


Lưu Ngọc Dung đặt cô ta ở vị trí khiến người ta thương cảm mà nói chuyện, ngây thơ cho rằng Tần Chí sẽ đổi mới cách nhìn với cô ta.


Tần Chí trực tiếp cười lạnh một tiếng: "Ồ..."


Lúc này Lưu Thanh Tú ưỡn ngực, mở miệng nói: "Anh Tần, thái độ này của anh hình như không tôn trọng người khác lắm, chúng tôi cũng chỉ là muốn..."


Tần Chí lạnh lùng nhìn Lưu Thanh Tú, trực tiếp chặn họng Lưu Thanh Tú: "Tôn trọng người khác? Muốn tôi tôn trọng mấy người, trước đó mấy người có tôn trọng tôi và người tôi yêu không? Biết rõ Địch Hạo là người yêu của tôi, nhưng vẫn đưa một người phụ nữ tâm tư bất chính tới trước mặt chúng tôi, mấy người có mục đích gì? Hay là..." Giọng Tần Chí bỗng nhiên âm trầm xuống, như mang theo áp lực nghìn cân: "Hay là mấy người cho là tôi dễ bị lừa như vậy?"




Editor: Tết tới rồi nên phải dọn nhà khá mệt nên chương sẽ lên chậm hơn nha mọi người. Nhưng Song sẽ cố gắng tối 30 Tết lên một chương để đón năm mới với mọi người nha <3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK