• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Âu Dương Đức ở một mình trong một căn chung cư, lúc Lâm Du theo Âu Dương Đức tới nhà anh ta, thế nhưng phát hiện nhà của Âu Dương Đức không hề lớn chút nào, hai phòng ngủ một phòng khách, giống như căn nhà bình thường, hơn nữa trang trí bên trong tuy đơn giản nhưng ấm áp.


Lâm Du đỡ Âu Dương Đức lên sô pha ngồi xuống: "Cần phải lau máu trên người anh một chút."


Âu Dương Đức mở miệng nói: "Vậy phiền cậu đỡ tôi vào phòng tắm, tôi tự mình lau một chút."


Lâm Du nhìn môi Âu Dương Đức đã trắng bệch: "Anh vẫn còn sức à? Vừa rồi nếu không phải tôi luôn đỡ anh, anh cũng đứng không nổi nữa, đợi chút, tôi đi lấy khăn lau cho anh.... Anh không ngại chứ?" Đi đến một nửa, Lâm Du đột nhiên quay đầu lại hỏi một câu


Âu Dương Đức cười lắc đầu, "Không ngại."


"Cái khăn nào dùng để lau người?"


Tiếng Lâm Du từ trong phòng tắm truyền ra, Âu Dương Đức quay đầu lại, cửa phòng tắm đang mở, Lâm Du lộ nửa người ra ngoài phòng tắm, trên cánh tay vắt vài chiếc khăn.


Âu Dương Đức chỉ vào một chiếc khăn, Lâm Du lại chui vào phòng tắm, tiếng xả nước truyền ra, Âu Dương Đức bỗng nhếch khóe miệng, ngửa đầu dựa vào trên sô pha, sau đó chờ Lâm Du ra.


"Cởi đồ ra đi." Lâm Du bưng một chậu nước ra.


"Được." Âu Dương Đức gật đầu, chỉ là vai anh ta bị thương, tuy vết thương đã được xử lý, máu không làm áo dính vào vết thương, nhưng mà trên người! Phía dưới đã đẫm máu, không nhấc cánh tay lên được, quần áo cũng rất khó cởi ra.


Lâm Du nhìn Âu Dương Đức thử nhiều lần, nhưng vẫn không thể cởi quần áo ra, đành phải mở miệng nói: "Tôi giúp anh nhé?"


"Vậy làm phiền rồi." Âu Dương Đức hạ tay xuống, thản nhiên nhìn về phía Lâm Du.


Động tác của Lâm Du cũng không hề dịu dàng, nhưng ánh mắt lại cực kì nghiêm túc, vừa cởi vừa hỏi vết thương của Âu Dương Đức có đau không, mỗi lần Âu Dương Đức đều cười nói không có, cuối cùng lúc cởi quần áo xong, Lâm Du khoa trương thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Lần đầu tiên tôi giúp người khác cởi quần áo đó."


Vẻ mặt Âu Dương Đức hơi thay đổi, nhẹ giọng hỏi: "Vậy sao?"


"Hửm?" Lâm Du quay đầu lại hỏi: "Anh nói gì? Tôi không nghe rõ."


"Không có gì."


Lâm Du nhún vai, đem quần áo bẩn vào phòng tắm, lúc xoay người trở về nhìn thấy Âu Dương Đức đang ngồi thẳng trên sô pha! Lúc ngồi thẳng lên, cơ bắp trên vai phồng lên, rất cường tráng, hắn theo bản năng nhéo vai của mình, ở trong lòng hừ một tiếng. Vòng đến trước mặt Âu Dương Đức, người đàn ông này còn có cơ bụng, vừa rồi chỉ lo cởi quần áo giúp anh ta, Lâm Du mới không nhìn thấy, trên làn da bánh mật còn dính máu, rất có vẻ đẹp dã tính.


"Anh có muốn tháo máy trợ thính không?" Lâm Du nhìn đồ vật trong tai Âu Dương Đức, đột nhiên hơi sửng sốt, hiện tại Âu Dương Đức gần như lõa thể! Lộ nửa người trên, hắn mới ý thức được thính lực của người này bị khuyết.


Hắn theo bản năng mà hỏi, vừa hỏi xong, Lâm Du liền hối hận, nhưng sắc mặt Âu Dương Đức vẫn bình thường, gật đầu, nói, "Cũng được."


Anh ta tháo máy trợ thính xuống, đợi Lâm Du lau người giúp mình.


Lập tức trong phòng trở nên im ắng, ít nhất đối với Âu Dương Đức là vậy, độ ấm của chiếc khăn lau trên người vừa đủ, trên thực tế đây không phải lần đầu tiên anh ta tiếp xúc với một người gần như vậy.


Lâm Du tình cờ nhìn lên đối diện với ánh mắt của Âu Dương Đức, lúc này hắn mới phát hiện, Âu Dương Đức vẫn luôn nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa mà chuyên chú, trong nháy mắt, Lâm Du cảm thấy hơi mất tự nhiên, có lẽ là biểu cảm của Lâm Du quá rõ, động tác cũng chậm lại, Âu Dương Đức hơi hoảng hốt, cười áy náy, sau đó dời ánh mắt đi, nhưng độ ấm và bầu không khí trong phòng cũng không vì điều này mà thay đổi.


Sau khi lau xong người cho Âu Dương Đức, Lâm Du bưng chậu đi vào trong phòng tắm, chậm rãi thở ra một hơi, nhỏ giọng nói thầm: "Cái quỷ gì vậy?" Hắn vừa ngẩng đầu, người trong gương sắc mặt lại đỏ bừng, Lâm Du kinh ngạc vỗ mặt mình: "Mẹ kiếp...."


Lâm Du rửa mặt nửa ngày ở trong phòng tắm, đợi tới khi sắc mặt khôi phục bình thường mới ra ngoài, hắn thấy Âu Dương Đức nhắm mắt dựa vào sô pha, góc nghiêng anh tuấn, dáng người thon dài, trong giây phút nào đó, Lâm Du cảm thấy Âu Dương Đức thật sự rất đẹp trai, vì thế hắn nhìn từ đầu tới chân, lại từ chân nhìn đến đầu, sau đó liền thấy Âu Dương Đức mở mắt, cười như không cười nhìn mình.


Lâm Du ho khan một tiếng: "Hi vọng tiếp theo anh có thể phối hợp với tôi một chút, đừng phản kháng được không?"


"Hửm?"


"Lúc linh khí vào trong thân thể, sẽ khiến anh cảm thấy không tốt lắm, anh đừng động đậy linh tinh là được."


"Được." Âu Dương Đức gật đầu, "Tới đi."


Độc tố bị áp chế trong người của Âu Dương Đức, Âu Dương Đức không thể tự loại bỏ độc tố đó đi, việc Lâm Du phải làm là dùng linh lực của mình xâm nhập vào cơ thể của Âu Dương Đức, sau đó đẩy độc tố trong người anh ta ra, bởi vì chưa quen thuộc với cơ thể của Âu Dương Đức, quá trình này sẽ khá lâu, tuy rằng linh lực rất ôn hòa, dưới khống chế của hắn cũng sẽ không khiến người khác bị thương, nhưng cảm giác linh lực di chuyển trong cơ thể sẽ rất rõ ràng, cũng không biết Âu Dương Đức thích nghi được không.


Lúc đầu vẫn khá bình thường, Âu Dương Đức cũng không thấy gì, nhưng tới gần lúc kết thúc, sắc mặt của Âu Dương Đức trở nên hơi mất tự nhiên, Lâm Du còn tưởng rằng anh ta bắt đầu cảm thấy không thoải mái: "Làm sao vậy?"


Âu Dương Đức lắc đầu, không nói gì.


Lâm Du nghi hoặc nhìn thoáng qua Âu Dương Đức, phát hiện trán anh ta đang đổ mồ hôi, lo lắng linh lực của mình khiến anh ta không thoải mái, vì thế càng cẩn thận hơn, đồng thời cũng tỉ mỉ cảm nhận linh lực di chuyển trong cơ thể của Âu Dương Đức, vừa cảm nhận, Lâm Du cũng dần phát hiện có chỗ không đúng, linh lực là một bộ phận của thân thể Lâm Du, hiện tại linh lực này đang ở trong cơ thể Âu Dương Đức, nếu Lâm Du cẩn thận cảm nhận sẽ thấy cơ thể của Âu Dương Đức có phản ứng.


Vì thế Lâm Du nhìn xuống chỗ phồng lên bên dưới của đối phương nhịn không được ở trong lòng mắng một câu, đm, hắn biết mà tên Tần Chí kia chắc chắn chả có lòng tốt gì.


Âu Dương Đức thấy tình hình của mình bị phát hiện, nhịn không được cầm tay Lâm Du, mắt nhìn mắt, Âu Dương Đức khàn khàn mở miệng nói, "Xin lỗi, tôi không khống chế được."


Cảm giác khi linh lực di chuyển trong cơ thể..... Nói như thế nào nhỉ, dùng ngôn ngữ căn bản hình dung không ra.


Lâm Du đột nhiên bừng tỉnh nhớ tới, song tu là quá trình dung hợp và trao đổi linh lực, tuy rằng bọn họ là một chiều, nhưng hiệu quả thì giống nhau đó!


Nhưng hiện tại đã gần xong, nếu dừng lại, độc tố trong người Âu Dương Đức không thể loại bỏ sạch sẽ. Nhưng mà tình huống hiện tại thì mẹ nó, quá xấu hổ.


"Khụ khụ, anh nhịn một chút." Lâm Du nói xong, xấu hổ nhìn thoáng qua chỗ tay đang bị nắm.


Âu Dương Đức gật đầu, "Cũng không phải không thể nhịn, chỉ là sau đó phải làm sao?"


"Hả?"


Âu Dương Đức cười, nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Lâm Du, nói một câu, "Không có gì."


Sau khi loại bỏ hết độc tố, vết thương của Âu Dương Đức từ màu đen cũng đã chuyển sang màu đỏ, còn hơi trắng, Lâm Du nhìn thoáng qua vết thương của Âu Dương Đức: "Anh thật sự không cần tới bệnh viện sao?"


Âu Dương Đức lắc đầu, "Không muốn đi, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi."


Lâm Du nhíu mày, "Vết thương rất sâu."


"Hiện tại tôi không quan tâm chuyện này."


"Vậy, chuyện gì...." Lâm Du nhìn Âu Dương Đức, đột nhiên ý thức được cái gì, tầm mắt không tự chủ được dời xuống.


"Lớn không?"


Tiếng trêu đùa truyền đến, Lâm Du lập tức bật dậy: "Anh...." Mặt đều đỏ lên, nhưng không phun ra được câu nào.


Âu Dương Đức trầm thấp nở nụ cười, anh ta cảm thấy hôm nay mình thật sự không bình thường, trước đây mấy lời như vậy anh ta sẽ không nói ra khỏi miệng, nhưng cũng có lẽ là đã trải qua sống chết, đột nhiên phát hiện cả đời này mình bận rộn như vậy nhưng chưa từng đạt được cái gì, anh ta phấn đấu, ra sức thể hiện, mẹ nó toàn là những việc vô dụng, cho tới hiện tại, anh ta đạt được những thứ mình thật sự muốn chưa? Hoàn toàn không có, có lẽ trước kia trong cuộc sống của anh ta, bản thân mình thật sự muốn cái gì anh ta cũng không biết, hoặc cũng không phải không biết, mà anh ta căn bản là không có thời gian suy nghĩ, và đi làm, tất cả những gì anh ta làm là chứng minh bản thân, cho tới bây giờ, lại có kết cục như vậy, thật sự là thế sự khó lường, anh ta không ngờ Âu Dương Mộ lại chết đột ngột, cũng không ngờ tính mạng của bản thân lại ngàn cân treo sợi tóc như thế....


Lâm Du tức giận nhìn Âu Dương Đức, "Buồn cười sao?"


Âu Dương Đức cười đến sắp lạc giọng: "Khụ khụ, ngại quá, cũng không phải đang cười cậu."


"Quỷ mới tin anh, hừ." Lâm Du cười lạnh trả lời một tiếng, "Nếu anh không sao rồi, thì tôi đi đây."


Lâm Du lướt qua Âu Dương Đức, đi về phía cửa, đột nhiên cổ tay bị nắm lại, một lực kéo hắn xuống, Lâm Du chưa kịp phản ứng lại, trực tiếp ngã xuống trên người Âu Dương Đức. Hắn là một người đàn ông thực thụ, cứ nện một cú như vậy xuống người Âu Dương Đức, trực tiếp đập cho Âu Dương Đức kêu lên.


"Anh điên rồi à?! Làm gì vậy?!" Lâm Du đứng thẳng người, khó hiểu nhìn Âu Dương Đức.


"Đừng đi, hôm nay ở lại với tôi được không?" Âu Dương Đức nghiêm túc nhìn Lâm Du mở miệng nói, "Có thể cậu cho rằng tôi yếu đuối, hoặc là sợ hãi cũng được, hôm nay tôi muốn có người bên cạnh tôi, và tôi hi vọng người đó là cậu."


Lâm Du không thể tin nhìn Âu Dương Đức, "Chúng ta cũng không thân thiết gì, nếu anh muốn tìm người ở bên..... Ngô!"


Lâm Du trừng lớn đôi mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, hoàn toàn quên mất việc phản ứng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK