• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau khi ba bên chấm dứt thẩm vấn, cũng không có tiến triển gì, mấy người ở đây cho dù là nhìn từ bên ngoài, hay là từ nội dung nói chuyện của họ, ân oán giữa họ với người chết, không phải một hai câu có thể nói rõ.


Lý Dung và Âu Dương Mộ vợ chồng mười mấy năm, bà vẫn có thể nhìn sự lạnh lùng của Âu Dương Mộ, thậm chí chịu đựng con riêng ức hiếp con ruột mình, nếu nói Lý Dung không có oán niệm, chắc chắn không thể nào, người phụ nữ tính cách mạnh mẽ như bà, sao có thể sẽ nguyện ý nén giận, huống chi tình cảm của Lý Dung đối với đứa con là Âu Dương Đức rất sâu đậm, nhưng đến tột cùng là vì lý do gì, khiến Lý Dung chịu đựng cho tới hôm nay?


Mà Âu Dương Đức nếu nói tình cha con với Âu Dương Mộ, chắc là có, nhưng nhiều năm như vậy không nhận được quan tâm, thậm chí không thèm để ý, có lẽ cũng đã mất đi gần hết, nhưng trong lòng Âu Dương Đức có oán giận người cha này hay không, tuy rằng nhìn biểu hiện, cũng không nhìn ra điều gì, nhưng sự thật như thế nào, ai biết được? Giống như lời của Âu Dương Bồ, Âu Dương Mộ từng muốn đuổi Âu Dương Đức ra khỏi Âu Dương gia, bởi vì chuyện anh ta thích đàn ông.


Lại nói Âu Dương Bồ, cậu ta có được sự cưng chiều của Âu Dương Mộ, hơn nữa Âu Dương Mộ từng nói sẽ giao 70% cổ phần công ty cho cậu ta, có lẽ vì vậy mà Âu Dương Bồ không có lý do để giết cha, nhưng còn một điểm, đó chính là mẹ của Âu Dương Bồ, tuy rằng theo lời Âu Dương Bồ, Âu Dương Mộ yêu mẹ cậu ta, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, trước nay Âu Dương Mộ chưa từng cho bà ấy một danh phận, tuy rằng Âu Dương Bồ luôn miệng nói, bởi vì Lý Dung ngăn trở, nhưng mỗi người đều hiểu, nếu Âu Dương Mộ muốn ly hôn, với tính cách của Lý Dung, chắc chắn không mặt dày mày dạn mà từ chối, nhưng Âu Dương Mộ thèm muốn những thứ tốt mà Lý gia mang lại cho ông ta, cho nên Lý Dung không đề cập tới, Âu Dương Mộ cũng không kiêng nể gì mà tiếp tục trò chơi này, không chỉ có mẹ của Âu Dương Bồ, ông ta còn có những người phụ nữ khác, chẳng qua bởi vì thủ đoạn của Lý Dung, Âu Dương Mộ không để lại con. Hơn nữa, Âu Dương Bồ cho dù có được sự cưng chiều từ Âu Dương Mộ, nhưng chuyện giữa Âu Dương Mộ và mẹ của cậu ta, có lẽ cũng được xem như một vướng mắc trong lòng cậu ta.


Cuối cùng là Lương Vận Thơ, cô ta là người tiếp xúc với Âu Dương Mộ cuối cùng, hơn nữa còn có gian tình với Âu Dương Mộ, xuống tay là tiện nhất, nhưng cô ta cũng không có lý do để làm vậy, dù sao có một tầng quan hệ với Âu Dương Mộ, Lương Vận Thơ có thể nhận được sự hỗ trợ nhiều hơn nữa.


Còn những người khác trong bữa tiệc, trước mắt không thể không nói không có hiềm nghi, chẳng qua hiềm nghi xem như nhỏ nhất, giữa họ với Âu Dương Mộ có mâu thuẫn gì hay không, còn cần chờ điều tra.


Nhóm Địch Hạo trở lại phòng điều tra đặc biệt, Viêm Minh còn đang nghiệm thi.


Phòng giải phẫu, Địch Hạo vừa bước một chân vào nhịn không được muốn rời khỏi.


"Ọe...."


Tần Chí đỡ tường che miệng Địch Hạo, nhướng mày, "Có?"


"Gì?...... Mẹ nó! Cút!" Địch Hạo liếc Tần Chí một cái, sau đó nhìn bên trong, "Em trai anh hiện tại trâu bò đấy, nhìn bộ dáng có lẽ rèn luyện không ít, còn có thể mặt không đổi sắc ngồi bên trong xem báo."


Khóe miệng Tần Chí nhếch lên: "Theo em ấy nói, đây là cách dời đi lực chú ý, có lẽ thằng nhóc này đang đi vào cõi thần tiên nào đó."


"Chậc chậc, làm người yêu mà làm được đến như vậy, thật quá đủ!"


"Đủ?" (*)


(*) Một ngôn ngữ mạng bên Trung 真是够够的 : Có nghĩa là chịu không nổi nữa.


Địch Hạo ghét bỏ nhìn thoáng qua Tần Chí, "Anh không biết có ý gì à?"


Ánh mắt Tần Chí nghi hoặc lắc đầu: "Trong ngữ cảnh có thể hiểu được sơ sơ, nhưng không biết ý nghĩa cụ thể là gì, em nói cho anh đi."


"Hehe, em không nói cho anh đâu, đi tìm Độ Nương đi."


Tần Chí cau mày, "Anh không quen ai là Độ Nương (*) cả."


(*) Độ Nương là ngôn ngữ mạng bên Trung, dùng để chỉ công cụ tìm kiếm Baidu.


"Ha.... Quá lỗi thời. Anh thường xuyên xem kinh tế tài chính, lâu lâu cũng phải xem vài trào lưu mới đuổi kịp nổi sự phát triển của em, biết chưa, Đại Tần." Địch Hạo cười hì hì vỗ vai Tần Chí nói.


Tần Chí gật đầu, nghĩ đến gần đây Địch Hạo thích lên mạng xem phim, ngày càng thấy buồn bực.


Lại hàn huyên trong chốc lát, thấy Viêm Minh đẩy mắt kính, đi ra cùng Tần Hiểu.


"Sao? Có kết quả rồi?" Địch Hạo vội vàng ngừng đùa giỡn Tần Chí, mở miệng hỏi.


Viêm Minh gật đầu, vừa định mở miệng nói chuyện, đã bị Tần Hiểu giữ chặt, "Từ từ, ngồi xuống sô pha bên kia rồi nói sau, anh ấy đứng nửa ngày rồi."


Địch Hạo bĩu môi, "Được được được, biết cậu đau lòng cho người đàn ông của cậu rồi, anh và anh trai em cũng tới lâu rồi, sao em không nói?"


Tần Hiểu hắc hắc cười hai tiếng, vuốt mũi không nói lời nào. Mắt Viêm Minh đầy ý cười nhìn Tần Hiểu, sau đó kéo cậu ngồi xuống sô pha.


"Giờ có thể nói rồi nhỉ." Giọng điệu Địch Hạo trêu đùa nhìn hai người.


Viêm Minh gật đầu, "Đã tra ra độc Âu Dương Mộ trúng, là một loại độc cần một điểm đặc biệt để kích hoạt, còn thời gian trúng độc, có lẽ là lúc ăn cơm tối hôm trước."


"Hửm? Điểm đặc biệt gì?" Địch Hạo mở miệng hỏi.


Viêm Minh cười một tiếng, "Ông ta chết thế nào? Anh còn nhớ rõ nhỉ."


"Ở trên người Lương Vận Thơ.... Hửm.... Cái này không phải điểm đặc biệt để kích hoạt chứ...." Địch Hạo cũng không biết mình nên nói cái gì.


Viêm Minh gật đầu, "Có thể nói ông ta chết vì làm chuyện đó! Chết trong hoan lạc, nó là điểm kích phát máu tuần hoàn nhanh hơn, độc tố tiến vào trong thân thể, trong nhiệt độ bình thường trạng thái cơ thể lặng yên, nên sẽ không lưu động trong cơ thể, nhưng một khi máu tuần hoàn nhanh hơn, độc tố trong cơ thể người sẽ hoạt động, xâm nhập vào tim, chết trong nháy mắt."


"Đây là độc gì? Mua được ở đâu?" Địch Hạo lại hỏi.


Viêm Minh đẩy mắt kính, không lưu tình chút nào mở miệng nói, "Tên quá dài, nói anh cũng không biết, tôi đã thông báo tổ điều tra, kêu bọn họ tra nơi sản xuất ra loại độc này, đến lúc đó sẽ thông báo các anh."


Địch Hạo gục lên người Tần Chí: "Đại Tần, cậu ta khinh thường em."


"Vừa rồi em cũng khinh thường anh." Tần Chí hiển nhiên còn đang ghi hận vừa rồi Địch Hạo đùa giỡn hắn.


Địch Hạo dỗi Tần Chí: "Anh trở nên xấu đi rồi, trước kia anh rất thương em!"


Tần Hiểu nhăn mặt, xoa xoa cánh tay: "Hạo ca, anh đừng như vậy, em nhìn thấy khó chịu!"


Địch Hạo:......


Lúc Viêm Minh hồi phục lại cơ thể của Âu Dương Mộ, lúc này Địch Hạo mới qua nhìn một chút, "Anh đến xem này, thi thể Âu Dương Mộ có phải không đúng lắm nhỉ?"


Tần Chí xem xét một chút, sau đó gật đầu, "Hình như chỉ có chỉ có thân thể trống rỗng."


"Em nói mà, trước đó nhận thấy trong cơ thể ông ta không có chút hơi thở nào, quá sạch sẽ, ngược lại có điểm không bình thường." Địch Hạo cau mày mở miệng nói, "Cho dù hồn phách bị đưa đi rồi, cũng nên còn mấy thứ oán khí linh tinh, nhưng hoàn toàn không có."


"Ừm." Tần Chí gật đầu, "Xem ra vụ án này không thể giao cho phòng điều tra bình thường rồi."


"Ý của anh là?"


Tần Chí mở miệng nói, "Anh thấy tình huống này khá giống với vụ án của Đồng Đồng, tuy rằng thân thể Vương Thư biến thành như vậy, nhưng lúc ấy anh cảm nhận được, tình huống thân thể của cô ấy giống hệt với Âu Dương Mộ."


Địch Hạo kinh ngạc mở to hai mắt, "Ý anh là.... Hồn phách của Âu Dương Mộ cũng bị lấy đi?!"


"Ừ." Tần Chí gật đầu, "Suy đoán này có khả năng rất lớn."


"Hừ! Chuyện này tuyệt đối không thể nhịn, hồn phách bị lấy đi, như vậy cũng không thể luân hồi."


Bởi vì thời gian ÂU DƯơng Mộ trúng độc là buổi tối hôm trước, nên họ lại tìm người thẩm vấn xem buổi tối hôm đó Âu Dương Mộ đã tiếp xúc với ai.


Theo lời khai, thời gian đó Âu Dương Mộ ở nhà, nhưng có một lúc ra ngoài rất lâu, lần này, phạm vi mở rộng ra, hơn nữa Âu Dương Mộ tới một câu lạc bộ cao cấp, ông ta đi gặp ai, hoặc là trên đường đã gặp ai, đây đều là những chuyện có khả năng xảy ra. Mọi chuyện trở nên như vậy, người hiềm nghi cũng nhiều, rất nhiều manh mối cần phải sắp xếp lại lần nữa.


Đầu tiên cần phải tra ra thời gian đó Âu Dương Mộ ngoài tiếp xúc với người nhà, còn có ai. Nên Địch Hạo và Tần Chí tới câu lạc bộ cao cấp này.


Nơi này người nào đăng ký hội viên, gần như đều có một phòng riêng, cho nên Địch Hạo và Tần Chí dễ dàng biết được Âu Dương Mộ ở phòng nào.


"Âu Dương Mộ có tới đây cùng ai không?" Địch Hạo nhìn giám đốc ở đại sảnh hỏi.


Giám đốc lắc đầu: "Không có, Âu Dương tiên sinh đi một mình tới đây."


Đây xem như một tin tức tốt, ít nhất có thể Âu Dương Mộ chưa gặp người nào ở giữa đường.


Địch Hạo lại hỏi, "Vậy sau khi ông ấy tới đây thì gặp ai? Làm gì?"


"Cái này......" Giám đốc hơi chần chờ, theo lý thuyết, chuyện này họ phải giữ bí mật.


"Có gì không thể nói?" Địch Hạo mở miệng hỏi.


Giám đốc khó xử nói: "Có một số việc chúng tôi phải giữ bí mật cho khách, đây là danh dự của câu lạc bộ." Câu lạc bộ của họ bởi vì giữ chữ tín, nên mới được những người trên cao ưu ái, nếu nói ra ngoài như vậy.....


Tần Chí mở miệng nói, "Lại là chuyện đáng xấu hổ gì không muốn cho người khác biết à?"


Giám đốc xấu hổ cười.


"Yên tâm, chúng tôi sẽ không để lộ chuyện ra ngoài, sẽ không ảnh hưởng danh dự của câu lạc bộ, nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ gánh tất cả hậu quả, tôi sẽ giải thích với ông chủ các anh." Tần Chí mở miệng hứa hẹn.


Giám đốc vội cười hùa: "Không dám không dám." Cuối cùng vẫn nói mọi chuyện ra. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK