Nơi kia, Tố Y nhìn ra ngoài cửa sổ thẳng đến khi thấy thân ảnh hắn biến mất. Tử Nông tiến vào nhìn thấy, không khỏi cười nói: “Công tử luyến tiếc Đại vương sao? Chỉ cần nói một tiếng, bảo đảm ngài sẽ lập tức quay lại, so với phi còn nhanh hơn đấy. Chỉ sợ ngươi không biết, Đại vương là sợ ở nơi này ngủ lại sẽ kìm lòng không được, ngài ấy trong lòng đều có người, liền không thấy ngài lâm hạnh bất kì phi tử nào. Mấy ngày nay đều kìm nén, nên nào dám thân cận với người.”
Tố Y cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Một nữ tử lại nói ra những lời này, không sợ người nhạo báng sao.”
Tử Nông phát hiện mình mới vừa rồi ăn nói lỗ mãng, mặt đỏ lên, rồi lại giương cổ lên cãi: “Vậy thì thế nào, người Kim Liêu chúng ta không giống với Đại Tề, lộ vẻ cổ hủ quy củ này nọ, cái gì cũng nói có nửa câu, có gì mà không nói được.”
Tố Y cười nói: “Ân, ngươi lợi hại, không biết tương lai người nào không may mắn cưới phải một thê tử dã man như thế. Còn không biết bị quản giáo đến thế nào.”
Tử Nông càng đỏ mặt, dậm chân nói: “Công tử còn nói ta, người xem lại chính mình rồi hãy nói.” Nói xong quay người lại đi ra ngoài. Tố Y ở lại đợi thật lâu sau cũng không thấy nàng tiến vào, đi ra ngoài thì nhận ra nàng không biết đi khỏi từ lúc nào, chỉ còn lại mười cung nữ đều đang nhỏ giọng đùa giỡn.Y nói: “Lòng ta phiền muộn, nghĩ muốn yên lặng một chút, các ngươi đều đi xuống đi, chờ một chút Tử Nông trở về, một mình nàng hầu hạ cũng được rồi.” Các cung nữ vội vàng đáp ứng. Y nhìn bọn họ rời đi rồi mới bước vào trong cho đến khi đến gần một chiếc tủ lớn, nơi này cất giữ ngân giáp cùng bảo kiếm của y, lại bị một phen đại khóa trấn trụ, chìa khóa kia ở trên người Tử Nông, một tấc cũng không rời. Nguyên là đề phòng y thương tổn chính mình, bất quá Tử Nông lại chưa suy nghĩ chu toàn, đại khóa sao có thể làm khó y. Chỉ thấy y ngưng thần huy chưởng, “ba” một tiếng, đầu khóa đã đứt đoạn.
Tố Y nhanh chóng mở ra cửa tủ, lấy ra ngân giáp cùng bảo kiếm của mình, vuốt ve nửa khắc, bỗng nhiên cởi áo khoác trên người ra, thay ngân giáp vào, cẩn thận nâng thanh bảo kiếm, ở giữa phòng hướng về phương nam quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt nói: “Thương thiên tại thượng, Tố Y ta chinh chiến sa trường bao năm, cuối cùng lại vô lực bảo vệ ngàn dặm non sông này. Hiện giờ cố quốc đã mất, Tố Y sống tạm đến nay, thật không còn mặt mũi nào đi gặp các tướng sĩ vì nước hy sinh thân mình, chỉ thỉnh thần linh thông cảm ta xác thực có nỗi khổ tâm trong lòng, cho Tố Y được chết cho tổ quốc.” Nói xong rút ra bảo kiếm, hàn quang lòe lòe, lão bằng hữu này vẫn sắc bén như trước, y sợ trì hoãn lâu liền sinh biến cố, lập tức không do dự, kề kiếm lên cổ, chỉ trong một thoáng sẽ có một nam nhi kiên cường thiết cốt liền phải chết trong cung cố quốc này.
Bỗng nhiên nghe một tiếng kêu khẽ: “Công tử không thể.” Lời nói chưa dứt, Tử Nông đã nhanh như chớp phá cửa sổ nhảy vào. Tố Y cả kinh, trên tay dùng sức, trên cổ lập tức xuất hiện một vết thương sâu đến một thốn, nhưng muốn rạch sâu hơn nữa thì không thể, nguyên lai là vì kiếm đã bị Tử Nông dưới tình thế cấp bách liều chết níu lại, công lực nàng không thua Tố Y, bởi vậy Tố Y liền rốt cuộc không thể khiến vết thương sâu thêm.
Tố Y hoảng hốt, biết mình nếu không chết được, hậu quả sẽ không lường, càng ra sức, chính là Tử Nông cũng liều mạng nắm lấy mũi kiếm, từ trên bàn máu tươi như dòng suối theo thân kiếm rĩ xuống, nàng lại không chút nào lùi bước, một bên vội vàng nói: “Công tử cân nhắc, ngân giáp cùng kiếm này đều là nô tỳ đưa cho công tử, hôm nay người nếu chết đi chẳng phải sẽ liên lụy ta sao.” Nàng biết Tố Y mềm lòng, cố nói ra lời này đả động y.
Tố Y quả nhiên do dự một chút, nhưng nghĩ đến dù chết thì có sao, Hoàn Nhan Tự đã biết, lại không biết sẽ lấy cái gì để áp chế mình, huống chi hắn còn muốn lập mình vi hậu, đến lúc đó, kêu trời không ứng, kêu địa mất linh, chẳng phải sống không bằng chết, tâm ý đã quyết, buồn bả thở dài: “Tử Nông cô nương, là Tố Y cô phụ ý tốt của ngươi, phân ân tình này, chỉ có thể kiếp sau tái báo.” Nói xong tay trái nhanh như chớp vung lên, điểm mấy huyệt đạo của nàng, Tử Nông chỉ lo không cho kiếm phong tái xâm nhập, bất ngờ không kịp đề phòng, dĩ nhiên để y thực hiện được ý định.
Tố Y cẩn thận từ trong tay nàng rút ra bảo kiếm, thấy từ lòng bàn tay nàng máu chảy không ngừng, vội đến đầu giường lấy ra một mảnh khăn trắng, thay nàng đem vết thương băng bó lại, hổ thẹn nói: “Tố Y thà phụ cô nương, cũng không thể phụ cố quốc, nỗi khổ này mong cô nương thông cảm. Ngươi bị thương thế này, trước mặt Hoàn Nhan Tự có thể thoát được.” Nói xong đối Tử Nông thi lễ. Dứt khoát xoay người, đã thấy thanh bảo kiếm đặt trên bàn khi băng bó vết thương cho Tử Nông đã biến mất.
Y kinh ngạc không ít, trái tim như dâng lên cổ họng, không dám tin ngẩng đầu nhìn hướng Tử Nông, nàng vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó. Lại nghe từ phía sau truyền đến một thanh âm lạnh lẽo: “Tố Tố, ngươi muốn tìm . . . . . . chính là thanh kiếm này sao?”