Tử Nông nói: “Hoàng Thượng không cần lo lắng, nô tỳ sớm đã phân phó.” Hoàn Nhan Tự gật đầu nói: “Lúc trước để cho y đói, chỉ vì muốn làm cho ý trí y suy yếu , cùng với vở diễn kia mới dễ dàng khiến y khuất phục. Trẫm cũng là bất đắc dĩ, nếu y quyết tâm không để ý đến sinh tử của những người đó, thật đúng là nửa điểm biện pháp đối với y cũng không có. Chính là chuyện này ai cũng không được nói với y, ai, trẫm có thể chịu được y hận trẫm, nhưng không thể chịu được y hoài nghi trẫm.” Nói xong liền thấy hàng mi dài của Tố Y động đậy, hắn biết y sắp tỉnh lại, vội vàng im miệng không nói, một bên đối Tử Nông nói: “Phân phó đi, nhớ kỹ, thức ăn thanh đạm, thích hợp người lâu chưa ăn gì.” Tử Nông liền đáp ứng rời đi.
Lại nói Tố Y trong một chốc liền tỉnh lại, chỉ thấy Hoàn Nhan Tự chính là đang mang vẻ mặt lo lắng nhìn mình, trong mắt chân tình biểu lộ, thấy mình mở mắt, lại vội vàng thu hồi. Y trong lòng đau xót, nặng nề nhắm mắt lại, lạnh giọng nói: “Ngươi ở đây làm gì? Ngươi đã thỏa mãn tâm nguyện, rốt cuộc bức ta đáp ứng làm của ngươi. . . . . . , chẳng lẽ còn muốn bức ta chính miệng nói lại một lần, khiến cho tâm ta rĩ máu mới cam tâm sao? Hay là vì ta vừa rồi ở dưới đài quỳ gối cầu xin ngươi, làm cho ngươi thật khoái ý, bởi vậy mới đến đây, thưởng thức bộ dạng yếu đuối của ta.”
Hoàn Nhan Tự trong lòng đau xót, trên mặt cũng vân đạm phong khinh nói: “Chuyện tới giờ, ngươi nguyện ý hay không cũng đều tùy ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn cùng trẫm bái thiên địa, hoàn thành đại điển lập hậu nửa tháng sau là được.” Ngày sau có khi sẽ có lúc ngươi hiểu được cảm tình của trẫm đối với người. Những lời này hắn cũng không nói ra, lại phân phó mấy câu với Tử Lưu Tử Nông, liền đứng dậy rời đi.
Tố Y vẫn oán hận nhìn bóng hắn biến mất, lúc này y đối Hoàn Nhan Tự thật sự là thất vọng tới cực điểm, nguyên bản nghĩ mặc dù là địch nhân, hai người vẫn có thể tính là một đôi tri kỷ, ai có thể nghĩ đến hắn thế nhưng vì bức mình vi hậu lại sử dụng thủ đoạn độc ác như vậy, nhớ tới một màn trên đài hôm nay, tin rằng ngay cả cầm thú cũng làm không được tội ác thiên lý bất dung như thế.
“Hoàn Nhan Tự, ta nhìn lầm ngươi rồi, ta thật là. . . . . . nhìn lầm ngươi rồi.” Y rưng rưng thì thào tự nói, nhớ tới đại diển nửa tháng sau, chính mình không biết phải như thế nào đối mặt. Xấu hổ của một kẻ thân là nam nhân lại phải sắm vai một nữ tử cùng nỗi nhục nhã của một người vốn muốn quyết tử không hàng lại nhanh chóng biến thành thê tử của đối phương, Tố Y thật sự hoài nghi mình liệu có thể chịu được khoảnh khắc đó không.
Tử Nông thấy y khó chịu như vậy, trong lòng quýnh lên, liền muốn nói ra chân tướng, lại bị Tử Lưu dùng ánh mắt ngăn lại. Có cung nữ mang mấy hộp thực hạp lớn tiến vào, Tử Nông liền cười nói: “Công tử dùng bữa đi.” Nàng thấy Tố Y nhướng mày, biểu lộ không muốn ăn, lại vội nói: “Hiện giờ những người đó còn tại trong lao, công tử nếu ăn, bọn họ cũng được ăn no, công tử nếu không ăn, bọn họ sợ là nước cũng không có mà uống. . . . . .” Chưa nói dứt lời, liền bị Tố Y ngăn lại, Tử Nông chưa bao giờ thấy qua ánh mắt thống khổ như vậy của y, chỉ nghe y nức nở nói: “Tử Nông cô nương, van cầu ngươi. . . . . . Van cầu ngươi đừng nói, ta ăn là được.”
Tử Nông trong lòng thắt lại, mắt thấy Tố Y vội vàng cầm lấy một chén cháo, mở miệng nuốt xuống, trong mắt có lệ cũng không chịu rơi xuống, nàng cũng không thể không đau xót, suýt nữa liền mở miệng mà nói công tử đừng thương tâm, những người đó sớm đã nhận tiền thưởng trở về nhà , kỳ thật buổi chiều hôm nay cho người xem, chính là một tuồng kịch Hoàng Thượng cùng bọn họ phối hợp diễn xuất mà thôi, Hoàng Thượng chẳng những cho bọn họ rất nhiều ưu đãi, còn đáp ứng bọn họ chỉ cần người vi hậu, liền quyết không cho phép dân chúng Kim Liêu lấy thân phận ức hiếp Tề nhân, bởi vậy bọn họ mới hợp tác với Hoàng Thượng cùng nhau lừa người. May mà Tử Lưu ở bên cạnh, vừa thấy thần sắc nàng khác thường, vội hỏi: “Ngươi đi đến trừu phòng xem tổ yến kia có nấu xong chưa, nếu chưa liền thúc người làm đi.” Đem nàng xua ra ngoài.
Tố Y tuy rằng mở miệng ăn cháo, cũng ăn không biết ngon, thậm chí ngay cả cảm giác ăn no cũng không có . Cũng may Tử Lưu cẩn thận, thấy thức ăn trên bàn đã vơi phân nửa, y lại cứ máy móc ăn, trên mặt cũng hơi hơi biến sắc, vội nói: “Công tử đại khái đã no rồi, còn lại đem xuống, nếu vẫn đói, nửa đêm còn có một chung tổ yến, đó là trân phẩm dùng lửa nhỏ nấu vài canh giờ, đối với thân thể hay thương thế của ngươi đều rất hữu ích.” Nơi này Tố Y liền buông bát xuống.
Từ đó về sau, Tố Y liền trở nên giống như đầu gỗ, mỗi tiếng nói cử động đều là nghe lệnh làm theo, Hoàn Nhan Tự mỗi ngày vội vàng đến thăm, hai người vốn không đồng lòng cũng không nhiều lời nên không lưu ý. Nhưng thật ra Tử Lưu càng nhìn càng kinh tâm, thầm nghĩ: cổ ngữ nói ngưu bất hát thủy cường án đầu (*). Nhưng Hoàng Thượng hiện lại bức đến đường cùng, sẽ không đem một người hảo hảo bức thành một cái xác không hồn chứ, việc này đối với công tử thật rất tàn nhẫn. Nàng không dám trì hoãn, vội xem xét thời gian đi vào tiền điện, nhìn thấy Hoàn Nhan Tự liền đem tình hình mấy ngày nay của Tố Y cẩn thận bẩm báo.
Hoàn Nhan Tự cũng không có vẻ kinh hãi, chỉ trầm thanh nói: “Y đột nhiên gặp phải đại biến, hiện giờ lại đối mặt với chuyện khó xử như thế, cấp hỏa công tâm là nhất định, không có chuyện gì đáng ngại.” Nói là nói vậy nhưng đợi đến khi Tử Lưu rời đi, hắn rốt cuộc vẫn có chút không yên lòng, thế là tạm thời buông tấu chương, phân phó Tử Nam mấy câu, liền đi đến nơi Tố Y đang ở, nhìn thấy Tận Tình Uyển đối diện dưới ánh mặt trời lưu quang dật thải, phú lệ đường hoàng, nghĩ đến một tháng sau, ái nhân liền cùng mình tại nơi hoa lệ này đồng giường cộng chẩm, trong lòng thật nhảy nhót không thôi, còn cầu mong ngày đó sớm đến. Chính là khi nghĩ đến Tề quốc đã mất, lại âm thầm cảnh giác, nghĩ đến Tề đế kia vì phú quý nơi này mà mất nước, vết xe đổ đó, mình trăm vạn lần phải nhớ rõ, quyết không mê muội bởi cẩm tú phồn hoa, không biết tiến thủ. Nếu không chuyện dời đô ngược lại trở nên lợi bất cập hại.
Vừa suy nghĩ, liền đã đến tẩm cung của Tố Y, đi vào bên trong, chỉ thấy con người kiên cường kia đang nằm ở trên giường, hắn liền ngẩn người. Người kia trải qua mấy ngày bổ dưỡng cũng không thấy thêm chút da thịt, hắn trong lòng biết ngày đại điển lập hậu càng gần, dày vò trong lòng y tự nhiên cũng mỗi ngày càng thêm nặng nề.
Người đứng dưới rèm mà lặng lẽ nhìn, Tử Nông thấy hắn, há mồm muốn gọi, lại bị hắn xua tay ngăn cản, buồn bả nhìn nửa ngày, xoay người liền thấy Tử Nam đã mang theo một người từ sau đình viện đi đến, hắn gật đầu, lặng lẽ thối lui ra sau bình phong, thấy Tử Nam mang người nọ tiến vào, hắn chưa thấy rõ mặt, liền nghe một tiếng gọi run rẩy: “Nhược. . . . . . Nhược Chi, là ngươi thật sao?”
—
(*) ý là áp đặt quan điểm lên người khác