Trong ngự hoa viên, Tố Y đắp một tấm da hồ cừu thật dày, cùng phụ tử Hoàn Nhan Tự ngồi ở trong chòi nghỉ mát, trước mặt mấy chục đóa hoa mai vẫn đang nở rộ diễm lệ vô song. Mấy cung nữ tú lệ ở dưới gốc mai vui đùa, càng tăng thêm một mạt tú sắc cùng vài tia thú vị.
Hoàn Nhan Tự đem một khối bánh cắt thành hai, đưa tới bên miệng Tố Y, cười nói: “Bánh này thật nhuyễn, trẫm phân phó ngự trù làm riêng cho ngươi, mặc dù không nên ăn nhiều, nhưng ăn một chút cũng không sao.” Nhìn Tố Y ăn, bên khóe miệng dính ít vụn bánh, trong lòng hắn vừa động, liền hôn lên, chợt thấy ái nhân đỏ mặt, lấy một tay đẩy hắn ra, khẽ quát: “Trước mặt hài tử mà không biết tự trọng như thế.” Hắn lúc này mới nhớ tới nhi tử, nhìn sang liền thấy Hoàn Nhan Sóc trừng lớn hai mắt, trong mắt lóe ra thần thái hưng phấn, không chớp mắt mà nhìn chăm chăm mình. Không khỏi trong lòng đại quẫn, vội thay một bộ biểu tình trầm ổn, ho khan vài tiếng nói: “Sóc Nhi, ngươi công khóa đã làm xong chưa?”
“Làm xong rồi a.” Hoàn Nhan Sóc nghiêm trang gật đầu: “Trước khi đến đây mẫu hậu đều đã kiểm tra qua. Y còn khen ta thông minh, nói nhiều nội dung như vậy mà ta vẫn học nhớ được, hại y không tìm ra lý do đem ta nhốt lại trong thư phòng.” Hắn vừa nói xong, mặt Tố Y càng đỏ hơn, không nghĩ tới mình nhỏ giọng lầm bầm cũng bị tiểu ác ma này nghe được.
Xem ra nhi tử quá thông minh cũng là một chuyện rất phiền toái. Hoàn Nhan Tự đau đầu suy nghĩ, hắn so với ái nhân còn hy vọng có thể đem Hoàn Nhan Sóc nhốt lại thư phòng. Chính khi đang suy nghĩ cách để cho hắn rời đi, Hoàn Nhan Sóc đã thần bí hề hề kề sát vào hai người, nói nhỏ: “Phụ hoàng và mẫu hậu không cần như vậy, khi ta không có ở đây thì tốt rồi.” Nói xong lại cười trộm hỏi phụ hoàng hắn: “Phụ hoàng a, ta biết người vừa rồi muốn làm gì, bất quá người thật sự có thể lập tức liền liếm sạch sẽ sao?” Nhìn thấy ánh mắt lộ vẻ khó hiểu của Hoàn Nhan Tự, hắn nhìn qua một lượt, nói: “Ai nha, chính là vụn bánh trên miệng nhiều thế, người phải liếm bao nhiêu lần mới có thể liếm sạch sẽ chứ?” Nhìn thấy Tố Y vội cúi đầu mặt đỏ đến tai, tâm tình hắn thật tốt mà nở nụ cười.
Thế là lão cha dùng thanh âm tựa như muốn lấy mạng tiểu quỷ mà la lên: “Ngươi. . . . . . Hiện tại lập tức đi học tập phê tấu chương cho trẫm, hoặc là đến nơi khác chơi cũng được, tóm lại không được ở nơi này càn quấy. Nếu trong một khắc mà không rời đi, cẩn thận trẫm khiến ngươi xương cốt nhừ tử a.”
“Phụ hoàng, người nói những lời như vậy mà mặt cũng không đổi sắc, chẳng lẽ thật sự làm hoàng đế càng lâu, da mặt sẽ càng ngày càng dày sao? Ta bất quá chỉ hỏi một câu, ngươi lại đối với nhi tử của mình như vậy, còn nói ra một lý do như vậy, ai càn quấy chứ?” Cậy mẫu hậu đang ở bên cạnh, Hoàn Nhan Sóc đúng lý hợp tình oán giận, rõ ràng chính là phụ hoàng không đúng, mình bất quá chỉ hỏi một câu thôi, tinh thần hiếu học như thế cũng bị hắn tàn nhẫn đả kích. Hắn chu chu cái miệng nhỏ nhắn: “Phụ hoàng, vậy người cũng uy ta một khối bánh đi, cho ta ăn xong ta liền đi. Người yên tâm, ta ăn nhiều ít cũng sẽ không sao, ngươi cứ việc chọn một khối bánh lớn mà uy ta.”
“Ngươi. . . . . . Hiện lập tức đi chơi cho ta, lát sau ta cho ngự trù phòng đem đến cho ngươi một khuông bánh đi. Nếu không đi ta sẽ đem ngươi làm bánh ngay chỗ này.” Hoàn Nhan Tự lộ ra gương mặt nghiêm phụ hung tợn nói, hừ, tiểu đông tây này khẳng định là cố ý mà. Hắn rầu rĩ suy nghĩ, không tin với thông minh tài trí của nhi tử mình, hắn lại nhìn không ra hành động uy bánh giữa mình và Tố Tố lúc đó có ý nghĩa gì.
“Mẫu hậu, phụ hoàng hắn khi dễ ta, mẫu hậu người phải làm chủ cho ta.” Nếu có thể ngoan ngoãn nghe lời, Hoàn Nhan Sóc cũng không có danh hiệu ác ma. Xem xét thời thế, nhanh chóng tìm được được chỗ dựa vững chắc nhất── núp vào trong lòng Tố Y, Hoàn Nhan Tự hận đến mức hàm răng đều ngứa. Quả nhiên liền nghe ái nhân sẳng giọng: “Hoàn Nhan, uổng ngươi là phụ thân mà lại đối xử với nhi tử mình không đứng đắn như vậy.”
“Còn không đứng đắn? Trẫm. . . . . . Trẫm cũng bị hắn chọc cho tức giận hộc máu.” Cuối cùng ăn phải dấm chua của nhi tử, Hoàn Nhan Tự vươn tay chụp tới, liền đem Hoàn Nhan Sóc kéo ra, đang muốn hảo hảo giáo huấn vài câu, chợt nghe một thanh âm dễ nghe: “Hộc máu? Ngươi cũng muốn hộc máu sao? Thật đúng lúc, lúc này ta nhất định có thể khoanh tay đứng nhìn .” Theo hướng giọng nói Hoàn Nhan Hà chậm rãi đi vào đình, phía sau một tiểu nha đầu đem theo một cái thực hạp, phía trên là một tách trà nhỏ có nắp, hắn nhìn Tố Y liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Chén thuốc này ngao chế không dễ, cho nên ta không để người khác làm, ngươi uống nhanh đi, đối với bệnh của ngươi thập phần ưu đãi.”
Hoàn Nhan Sóc vừa nhìn thấy Hoàn Nhan Hà, ánh mắt sáng bừng lên, từ trong lòng Tố Y nhảy ra nói: “Nhị thúc, ngươi đã đến rồi? Đi, chúng ta đi chơi đi.”
Hoàn Nhan Hà sợ tới mức thối lui hai bước, duỗi tay ra, vừa muốn mở miệng cự tuyệt liền thấy ánh mắt Hoàn Nhan Tự cũng sáng lên, cười to nói: “A, Hà Nhi tới đúng lúc, mau đưa tiểu ma nhi này đi chơi đi.”
Hoàn Nhan Hà đen mặt, phẫn nộ nói: “Hai người các ngươi muốn thân thiết, ngại Sóc Nhi ở trong này chướng mắt ta biết, nhưng không cần đem ta làm kẻ chết thay chứ, lần trước ta bị hắn chỉnh thảm thế nào ngươi cũng không phải không biết.” Nói là nói như vậy, hắn vẫn giữ chặt tay Hoàn Nhan Sóc, bất đắc dĩ giận dữ nói: “Thật sự là tiểu ác ma a.” Vừa nói vừa rời đi.
Tố Y nhìn bóng dáng hai người, không khỏi hiểu ý cười, đối Hoàn Nhan Tự nói: “Xem này hai thúc chất này, tuy rằng không có quan hệ huyết thống, so với thân thúc chất còn thân thiết hơn. Ta cho tới bây giờ chưa thấy Sóc Nhi bám lấy một người như thế.”
Hoàn Nhan Tự cũng cười nói: “Đó là bởi vì tiểu gia khỏa này biết Hà Nhi tính tình tuy lãnh đạm nhưng lại rất thành thật, có thể mang đến cho hắn vô hạn lạc thú thôi. Ngược lại điều ta không nghĩ tới chính là Hà Nhi thế lại tùy ý hắn hồ nháo, tính tình hắn như vậy, nếm qua vài lần hồ nháo của Sóc Nhi, ta còn nghĩ hắn sẽ đem tiểu gia khỏa này đuổi đi.” Nói xong hít một tiếng nói: “Lúc trước ta còn không tin hắn có thể thiệt tình đối chúng ta, dù sao cừu hận kia không phải nói quên liền có thể quên, ai ngờ trải qua mọi chuyện, ngay cả ta cũng nhịn không được mà xem hắn là thân đệ đệ của mình.”
Tố Y gật gật đầu nói: “Hắn trên mặt mặc dù đạm, nhưng trong lòng nhiệt tình, từ nhỏ đến lớn đều sống trong cảnh cô đơn, làm sao có chuyện không hề khát vọng thân tình chứ? Nói đến thật là làm người vui mừng, ta nghe Tử Nông nói ngày ấy thái hậu tình cờ chạm mặt hắn trên đường mòn, nguyên bản một chuyện xấu hổ như vậy ngay cả Sóc Nhi cũng không dám thở mạnh, thái hậu còn bảo hôm khác đến cung nàng chơi. Theo ý ta, này thật sự là chuyện rất tốt.” Hoàn Nhan Tự ôm y cười nói: “Đúng là như thế, lại nói tiếp tất cả những chuyện này đều phải cảm tạ ngươi.”
Tố Y nhìn kỹ sắc mặt hắn, cảm thấy thật cao hứng, do dự một chút, mới mỉm cười mở miệng nói: “Hoàn Nhan, ngươi xem cho tới bây giờ, sự tình gì cũng đều viên mãn như vậy, những chuyện xảy ra trong quá khứ cũng không cần phải truy cứu. . . . . .” Y nói còn chưa dứt lời, liền nhìn thấy trong mắt Hoàn Nhan Tự sát khí chợt lóe qua, thản nhiên nói: “Chuyện này trẫm đều có chủ trương.” Nói xong nhìn về phía Tố Y, lại sợ y không được tự nhiên, vội bồi cười đem bát thang kia đưa đến trước mặt y nói: “Tố Tố, ngày mai chính là tiết nguyên tiêu, trẫm đã nói lúc này không nên nói chuyện công sự, ngươi cần gì phải sát phong cảnh, nào, mau uống hết bát thang này là tốt nhất.”
Tố Y mặt nhăn mày nhó nhìn bát thang kia, sau một lúc lâu trên mặt lộ ra thần sắc cầu xin nhìn về phía Hoàn Nhan Tự nói: “Bệnh của ta cũng đã tốt lên nhiều rồi . . . . . . Có thể hay không. . . . . . Có thể hay không không uống thứ này? Thực đắng.” Y nhìn thấy sắc mặtbất đắc dĩ của Hoàn Nhan Tự , nghĩ tới chén thuốc này thật sự chua sót cực kỳ, bất giác nghiêng người về phía trước, túm túm vạt áo ái nhân, lắp bắp nói: “Đáp ứng ta , Hoàn Nhan, thật sự rất đắng mà, chỉ lần này thôi được không? Chỉ lần này thôi.” Ngay cả chính y đều không có phát giác, hành động lúc này của y thực rõ ràng chính là một loại hành vi gọi là “làm nũng”.
Hoàn Nhan Tự thấy y thần tình đỏ bừng năn nỉ, hắn chưa từng gặp qua bộ dáng yếu thế như vậy của Tố Y, chỉ cảm thấy phong tình vạn chủng, nhất thời ngay cả linh hồn nhỏ bé cũng không biết ở nơi nào. Nửa ngày mới tỉnh ngộ lại, nhịn không được một phen đem y ôm đến ngồi xuống trên đùi mình, trịnh trọng nói: “Nếu Tố Tố ngươi nói dược đắng, kia trẫm cùng ngươi uống. Lúc trước ngươi chịu khổ, trẫm không thể cùng ngươi cảm thụ, từ nay về sau, chuyện tình ngươi cảm thấy thống khổ, trẫm liền cùng ngươi gánh vác thống khổ này.” Nói xong cầm lấy chén thuốc uống một hớp lớn vào miệng.
Tố Y trợn mắt há hốc mồm, vạn lần không nghĩ tới hắn lại làm như vậy, không khỏi vội la lên: “Đừng hồ nháo, dược không thể uống bậy. . . . . . Ngô. . . . . .” Những lời nói còn lại đều bị nuốt vào miệng Hoàn Nhan Tự, miệng dần dần có một cỗ hương vị chua sót tràn vào, nguyên lai Hoàn Nhan Tự cũng không có uống dược, mà là từ miệng chính mình đem dược bón cho y.
“Khụ khụ khụ. . . . . .” Bị vị đắng của dược làm cho liên thanh ho khan, Tố Y hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nổi giận nói: “Vẫn là ta tự mình uống vậy.” Nói xong cầm lấy chén thuốc, nắm cái mũi, một hơi nuốt xuống. Hoàn Nhan Tự không khỏi bị hành động giận dỗi này của y khiến cho bật cười, chỉ cảm thấy Tố Y như vậy thật sự là đáng yêu vô cùng, nói: “Thực sự đắng như thế sao? Ân. . . . . .” Nói cũng không yên phận liền cúi người xuống, dùng miệng thay y lau đi dược nước lưu lại ở khóe miệng, dần dần, động tác vốn ám muội này liền diễn biến thành hỏa lạt hôn sâu.