Thời tiết nơi sa mạc biến ảo vô thường, ban ngày mặt trời treo cao, khốc nhiệt vô cùng, ban đêm cát bay đá chạy, trời giá rét lạnh băng. Tố Y không biết chính mình đã trải qua loại thời tiết này mấy ngày mấy đêm, mỗi khi y hôn mê, Hoàn Nhan Tự sẽ sai người đưa y mang vào lều trại sưởi ấm, chờ y tỉnh lại tiếp tục dùng hình.
Điều duy nhất khiến Tố Y cảm thấy vui mừng chính là các tướng sĩ của y cũng không có bị đối đãi tàn ác như vậy. Hoàn Nhan Tự quả nhiên nói được thì làm được, chỉ cần y chịu đựng, các tướng sĩ của y liền có thể không bị tra tấn. Điều càng khiến y cảm thấy bi ai chính là binh sĩ hai tháng chưa bao giờ được ăn no, đến khi được ăn no thì lại là ở nơi địch nhân ăn cơm tù, mỗi khi nghĩ đến đây, lòng y đều không thể khống chế mà trở nên đau xót.
Một bóng người xinh đẹp đi đến trước mặt y. Tử Nông không đành lòng nhìn y bị trói chặt hai tay, trên cổ tay sớm đã loang lổ vết máu, rơi xuống trên lớp bạch y đã phủ một tầng cát vàng, trên đó là những vết máu không lớn thì nhỏ. Còn có vết thương trên đầu vai đã muốn sưng đỏ mưng mủ, Hoàn Nhan Tự cố ý không cho y trị liệu, mỗi ngày chỉ dùng nước muối rưới vào mấy lần, tuy là tra tấn, nhưng cũng có chút tác dụng tiêu độc, nếu không thì lúc này đã sớm thối rữa đến xương cốt.
“Không được, vết thương này không thể tiếp tục để mặc.” Tử Nông thấp giọng lầm bầm, ánh mắt chuyển hướng gương mặt đạm mạc của Tố Y: “Tố tướng quân, ngươi không thể đầu hàng sao? Kỳ thật ngươi sớm đã không có đường lui, Đại vương đã phái đại tướng đi tấn công Đại Tề, quốc gia kia tuy lớn, nhưng đã không có ngươi, có năng lực duy trì được mấy ngày? Kỳ thật ngươi đừng thấy Đại vương đối với ngươi ngoan độc như vậy, nhưng ngài đối thần tử của mình là thập phần bảo vệ, chỉ cần ngươi đầu hàng, ngài ấy cũng sẽ dùng lễ ngộ khách quý đối đãi ngươi, ngài ấy vẫn thường khen ngươi là một một vị tướng tài hiếm thấy. Ngươi cũng không cần lo lắng hàng rồi sẽ không được tín nhiệm hay không được trọng dụng, Đại vương chúng ta nhìn người chính là phi thường lợi hại, ngài nếu không muốn dùng ngươi, lúc trên chiến trường đã giết, sao lại lưu binh lính của ngươi để áp chế ngươi, càng cần gì dùng khổ hình này bức ngươi đi vào khuôn khổ chứ?”
Tố Y nhìn mỹ nhân trước mặt , bỗng nhiên mỉm cười nói: “Khó trách Hoàn Nhan Tự như vậy sủng ái ngươi, có thể chính là bởi vì ngươi thơ ngây đơn thuần. Đại vương các ngươi tra tấn ta, chẳng qua là phát tiết sỉ nhục Kim Liêu thua ở trên tay ta vô số lần, hắn bức ta đầu hàng, cũng bất quá là muốn xem một chút tên tướng địch thiết cốt quỳ sát ở dưới chân xưng thần cho hắn khoái hoạt mà thôi. Tướng lĩnh Kim Liêu từ trước đến nay hung hãn, Đại vương các ngươi lại là một người hiếm có, mặc dù ta lương thảo chiến mã sung túc, cũng không dám nói trận chiến này sẽ thắng lợi, hắn cần gì phải chào đón ta?” Đối mặt với nha đầu mỹ mạo nhưng đơn thuần này, Tố Y cảm thấy so với một Hoàn Nhan Tự thì thật có thể dễ dàng nói rõ điều trong lòng hơn.
Tử Nông im lặng không nói, chỉ nhìn sâu vào ánh mắt sầu lo của y, nàng nhịn không được mà nói: “Tố tướng quân, ngươi đang lo lắng điều gì? Lo lắng dân chúng Đại Tề sao?” Lời này đánh thẳng vào lòng Tố Y, nghĩ tới hình ảnh dân chúng phải chịu thống khổ dưới gót sắt của Kim Liêu, y suýt nữa rơi lệ, trong lòng càng tràn ngập tự trách sâu sắc.
Tử Nông vỗ vỗ vai y, an ủi nói: “Ngươi yên tâm đi, Tố tướng quân, Đại vương đã nghiêm lệnh, không cho binh lính thừa dịp công phá thành trì mà đốt sát đánh cướp, hắn nói nơi này sớm hay muộn đều là của Kim Liêu chúng ta. Tuy rằng dân chúng của ngươi sẽ chịu nỗi đau mất nước, nhưng sinh mệnh tài sản của bọn họ cũng sẽ không chịu tổn thất quá lớn. Hiện tại thống khổ nhất kỳ thật là chính ngươi, ngươi đã bao lâu không uống nước? Môi đều nứt ra vài đường rồi.”
Tố Y không thể không đối với Hoàn Nhan Tự mà mình hận thấu xương không cảm thấy kính nể, nếu Đại Tề cũng có thể có một vị quân chủ như vậy, lo gì không phồn hoa hưng thịnh, vạn bang lai triêu. Chợt thấy xe ngựa ngừng lại, y lúc này mới cảm thấy chân mình vừa xót vừa đau, hai chân trần trụi đã bất động không còn cảm giác gì.
Tử Nông quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên một tiếng hoan hô, đứng dậy hét lớn: “Tử Lưu tỷ tỷ.” Nhanh như chớp chạy qua, cùng nữ tử đứng đối diện ôm chằm lấy nhau.
Cách quá xa, lại bị ánh mắt trời chói chang bao lấy, Tố Y thấy không rõ diện mạo kia, chỉ thấy nàng cùng Tử Nông nhoáng một cái đã vào trong xe của Hoàn Nhan Tự, bất quá chỉ một lát sau, trưởng thị vệ đã đi tới, cao giọng nói: “Đại vương tuyên ngươi.” Nói xong một phen túm lấy dây thừng trên tay y, Tố Y lảo đảo một chút, tên thị vệ không chút để ý đến y, sải bước đi ở phía trước.
Đi vào trong xe, Hoàn Nhan Tự đang thích ý thưởng thức rượu ngon, gặp Tố Y tiến vào, hắn chậm rãi ngồi thẳng thân mình, trên mặt hiện ra một ý cười tao nhã, lắc đầu chậc chậc: “Thật đáng thương a, đường đường bách thắng tướng quân thế nhưng lại trở nên tiều tụy thành cái dạng này.” Nói xong liền nắm lấy mái tóc dài bám đầy cát, lại thở dài nói: “Đáng tiếc cho một mái tóc đẹp.”
Tố Y thản nhiên nhìn hắn, bất vi sở động, quả nhiên liền thấy gương mặt hắn trở nên lạnh lùng, lại nằm trở xuống, miễn cưỡng nói: “Tử Lưu, trẫm cố ý gọi ngươi đến, cũng không phải đùa, ngươi xem thương thế của y, phải chữa trị sao mới tốt?”