Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Phong đến studio một chuyến.
Đã một khoảng thời gian không đến, bây giờ bước vào trong sảnh lớn sáng ngời một lần nữa, cô có cảm giác kỳ lạ như vừa mất đi đã có lại.
Cho dù Thẩm Di Châu chưa từng có ý muốn nói thu hồi studio này về, nhưng Lương Phong cảm thấy sau khoảng thời gian tranh cãi với Thẩm Di Châu thì cô thật sự đã mất studio này.
Bởi vì đang đầu năm nên trong phòng làm việc không có người.
Nhưng Hoàng Thu Ý đương nhiên là một người đồng nghiệp đáng tin cậy, trong phòng khách bày đầy ảnh chụp, là hình những người mẫu đến phỏng vấn ngày hôm đó.
Hoàng Thu Ý để người khiến cô ấy hài lòng nhất lên đầu tiên, nhưng những người còn lại cũng không bỏ mất, mà cô ấy cẩn thận dính vào phía dưới màn hình trình bày.
Mục đích là gì thì không cần nói cũng biết, chờ Lương Phong trở về, có lẽ cô sẽ có những ý kiến khác.
Lương Phong đứng yên trước bảng thông tin thật lâu, cô cảm thấy trong lòng như đang có nước xuân ấm áp chảy qua.
Cô đưa mắt nhìn về phía cửa sổ sát đất, ánh sáng mặt trời sáng rực rỡ không cách nào che đậy tiến vào trong nhà.
Trong không gian yên tĩnh, ánh sáng giống như một luồng sáng trắng, khiến người ta có cảm giác muốn nhắm mắt lại rồi nằm xuống đất nghỉ một chút.
Lương Phong nhìn bảng thông tin một lúc, cô giơ tay lên đổi một tấm hình, sau đó đi đến nơi lưu giữ vải vóc của cô kéo ra xem qua một chút.
Thẩm Di Châu ra ngoài từ sáng sớm, anh chưa nói là đi đâu mà chỉ hỏi cô là buổi tối Hạ Thầm mời đi ăn, cô có đi hay không? Lương Phong lắc đầu, cô nói không muốn đi, Thẩm Di Châu cũng không ép buộc nhiều.
Lương Phong đưa mắt liếc nhìn văn phòng, xung quanh là một đống sản phẩm chồng chất lên nhau.
Trong đống vải vóc đầy màu sắc đó, Lương Phong chọn một tấm màu tro thuốc và xấp vải màu xanh đậm.
Cho dù anh phối với những bộ âu phục nhạt màu hay đậm màu mà anh thường hay mặc, thì đều có thể dung hoà được.
Cà vạt làm thủ công cũng chẳng phức tạp gì, chỉ cần một ngày là đủ.
Lương Phong lấy vải vóc để lên bàn làm việc, trong đầu cô đã sớm có bản thảo từ lâu rồi, lúc cô hạ kéo cũng rất sạch sẽ gọn gàng.
Suy nghĩ nhanh chóng chìm vào chuyện trong tay, cả người Lương Phong bắt đầu tiến vào cảm giác tập trung và bình tĩnh.
Tốc độ kéo lướt trên mặt vải rất đều đặn, sau đó kim đâm xuống vải cũng rất nhẹ nhàng.
May là phần tiêu tốn thời gian nhất, cần phải tập trung và kiên nhẫn.
Nhưng cũng là phần mà Lương Phong thích nhất, bởi vì nó đơn giản.
Không cần suy nghĩ quá nhiều, không cần nhìn trước ngó sau, chỉ cần may dọc một đường xuống là nhất định có thể may ra đồ.
Suốt buổi trưa, Lương Phong đều yên lặng ngồi trước bàn làm việc.
Tới gần mười hai giờ, cuối cùng cà vạt cũng may xong.
Sau đó cô vặn nóng bàn ủi, ủi định hình lại chiếc cà vạt.
Không phải kiểu dáng mới, cũng không phải hợp mốt hay không, nhưng vải vóc là do Hoàng Thu Ý mua bổ sung thêm vài tấm vải cao cấp cho phòng làm việc, đủ xứng với Thẩm Di Châu.
Lương Phong cầm cà vạt lên nhìn một chút, ánh sáng chan hoà chiếu xuống cà vạt, cô không nhịn được mà nghĩ đến Thẩm Di Châu khi thắt cà vạt này.
Đây chắc là cái cà vạt tầm thường nhất trong số các cà vạt của anh, không hề có danh tiếng.
Nhưng anh sẽ đeo.
Suy nghĩ này đủ khiến Lương Phong ngập tràn tâm huyết rồi.
Cô lại đứng lên đi tìm một tấm giấy bọc lại và một cái hộp vuông để bỏ vào, lúc bỏ cà vạt vào, tay cô bỗng nhiên dừng lại.
Ánh mắt cô nhìn chăm chú vào mặt sau bóng loáng của cà vạt, trừ đường chỉ tỉ mỉ ra thì không hề có bất cứ một logo nào.
Có một loại suy nghĩ kỳ lạ, sau đó như ngọn lửa sáng trưng vụt lên, thắp sáng trái tim Lương Phong.
Ngón tay của cô nhẹ nhàng chạm vào nơi sẽ bị ẩn hoàn toàn sau khi thắt cà vạt, cô nhận thấy ngọn lửa đang càng lúc càng cháy sáng hơn.
Cái này chẳng có gì ghê gớm cả, đây chẳng qua chỉ là một logo tầm thường mà thôi.
Vì thế Lương Phong ở bên cạnh lấy một sợi chỉ màu vàng ở trong hộp ra, sau đó cô đánh dấu cho cà vạt thành một hình dáng cuối cùng, cuối cùng xác định vị trí bị ẩn trên cà vạt.
Lúc xuống tay, cô nhìn thấy cây kim kia lướt qua lướt lại trên vải vóc.
Hô hấp Lương Phong không kiềm chế được mà bình tĩnh lại, cô có cảm giác như cây kim kia cũng đang lướt qua lướt lại trong trái tim cô.
Giữa trưa sáng ngời, cô có loại ảo giác có tật giật mình.
Dưới lớp áo bằng lông dê mỏng, Lương Phong chảy một chút mồ hôi.
Cho đến khi cô thêu xong logo, rút chỉ, rồi cắt đứt.
Thậm chí Lương Phong còn chẳng dám nhìn lâu, cô chỉ nhìn lướt qua rồi nhanh chóng cuốn cà vạt lại đàng hoàng.
Tim treo giữa không trung nhảy lên, cô cẩn thận bỏ cà vạt đã bọc giấy vào bên trong hộp, sau đó bỏ vào hộp quà màu xanh đen.
Lúc đóng hộp lại, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Giống như một lớp bụi phủ xuống, ván đã đóng thuyền.
Dù cô có hối hận thì cũng không thể nào tháo bỏ cái logo đó ra được nữa.
Sau đó có một loại cảm giác vui sướng không thể kiềm chế được tràn ra khỏi miệng.
Lương Phong nhìn ra ngoài cửa sổ trong suốt, cảm giác tim mình đang đập liên hồi.
Khi về đến nhà thì mới vừa qua buổi trưa một chút.
Nhà không có ai nên Lương Phong cầm cà vạt đặt ở trước tủ quần áo, sau đó cô đi vào phòng bếp, suy nghĩ tính làm chút đồ ăn trưa để lót bụng.
Mới vừa mở tủ lạnh ra, điện thoại để trên bàn liền vang lên.
Khoé miệng cô mím lại, sau đó chạy chậm đến nhưng phát hiện là một số lạ.
Dừng một lát, Lương Phong nghe điện thoại.
“Xin chào.”
“Xin chào.” Người kia quả thật là một giọng nam quen thuộc: “Tôi là Hạ Thầm.”
Làm sao Hạ Thầm có được số điện thoại của Lương Phong, Lương Phong chẳng cần phải đoán nhiều.
Nếu như không phải Thẩm Di Châu cho anh ta thì anh ta sẽ không dám ngang nhiên trèo qua Thẩm Di Châu để gọi điện cho cô.
Lúc này cô đang ngồi trong một căn phòng kiểu Nhật đã được đặt trước.
Trong bầu không khí ngột ngạt này, Lương Phong đang chờ Hạ Thầm nói chuyện với cô.
“Uống chút gì không? Chỗ này có rượu Long Tuyền Đại Ngâm nổi tiếng đấy, có muốn thử một chút không?” Hạ Thầm hỏi.
Lương Phong nhìn nụ cười ấm áp trên mặt anh ta, cô lại nhớ đến thật ra đã rất lâu rồi cô chưa gặp Hạ Thầm.
Tuy rằng lần trước bởi vì muốn cười nhạo cô nên anh ta mới đưa cô vào phòng bao với Thẩm Di Châu, nhưng sau cùng cũng do anh ta “Hỗ trợ” nên cô mới có thể tiếp tục bước thêm một đoạn đường nữa với Thẩm Di Châu.
Cô biết trong lòng anh ta đang xem thường cô, nhưng thật ra Lương Phong cũng không ghét anh ta.
So với suy nghĩ kín đáo và u ám như Thẩm Di Châu, cô càng muốn gặp người như Hạ Thầm hơn.
“Không được, tôi không thích ra ngoài uống rượu vào buổi trưa thế này.” Lương Phong nhẹ giọng từ chối.
“Thế uống chút rượu trái cây cũng được, cô chọn đi.” Hạ Thầm cũng không tức giận, anh ta cầm thực đơn lên rồi để đàng hoàng trước mặt Lương Phong.
Lương Phong nghiêm túc nhìn lướt qua, sau đó cô gọi một ly Tuyết Phong Ngọc Lộ.
Cô cũng không bày ra dáng vẻ thanh cao chỉ vì Hạ Thầm chủ động đến tìm cô.
Mặc dù cô từ chối lời mời uống rượu của anh ta nhưng cô cũng chọn đồ uống khác, cũng xem như cho anh ta chút mặt mũi.
Lương Phong đẩy thực đơn về trước mặt Hạ Thầm lần nữa, người đàn ông hơi nhướn mày cười.
“Tôi còn nghĩ rằng cô sẽ mượn cơ hội này để làm tôi bẽ mặt.”
Lương Phong cũng mím môi cười: “Tôi không có tư cách đó.”
“Cô biết hôm nay tôi đến tìm cô có chuyện gì à?”
“Có thể đoán được đại khái.”
Hạ Thầm yên lặng nhìn cô.
Lương Phong nhẹ nhàng hít một hơi: “Thẩm Di Châu bảo anh đến, đúng chứ?”
Hạ Thầm không nói gì, nhưng vẻ mặt của anh ta đã nói rõ hết tất cả.
Vừa có người đi lên rót trà, Lương Phong cầm ly trà khẽ nhấp một ngụm.
“Nếu như anh ấy bảo anh đến nói lời anh không muốn nói, tôi có thể xem như anh đã nói rồi.
Sau này anh có việc gì thì tôi nhất định sẽ không từ chối.”
“Vì sao?” Hạ Thầm hỏi.
Lương Phong nhẹ nhàng đặt chiếc ly xuống bàn, nước trong veo khuấy động mặt nước đang rung động.
Rồi sau đó lấy lại vẻ bình tĩnh.
“Bởi vì anh là người thân của anh ấy, mà tôi đối với anh hoặc với anh ấy mà nói, thật ra chỉ là người không quan trọng.”
Trong phòng bao có một ngọn nến thơm đang cháy.
Mùi thơm trong trẻo lạnh lùng của lá trúc quanh quẩn ở chóp mũi Hạ Thầm, đôi mắt anh ta im lặng nhìn Lương Phong đang ngồi trước mặt.
Cho dù vào giờ phút này, khi Lương Phong đến đây, đáng ra phải là anh ta xin cô tha thứ cho mình, nhưng người phụ nữ này vẫn không hề có chút ý muốn mượn Thẩm Di Châu để ra oai với anh ta.
Hạ Thầm cảm thấy có một loại mâu thuẫn không cách nào nói được.
Anh ta biết rõ người phụ nữ này có mục đích riêng, nếu không sẽ không xuất hiện bên cạnh Thẩm Di Châu.
Nhưng cô chưa từng động tay động chân gì với Thẩm Di Châu cả.
Cô giống như lúc nào cũng có thể rời khỏi Thẩm Di Châu mãi mãi.
Bỗng nhiên Hạ Thầm bị suy nghĩ này của mình dọa sợ.
Nhưng không cách nào từ chối được người phụ nữ có loại năng lực trời sinh như thế.
Lúc nào cô cũng có thể rút ra, những hành động khiến người khác không thể tùy tiện buông tay.
“Tôi đến xin lỗi vì những hành động trước đó của mình.” Hạ Thầm cũng không quá khó khăn để nói ra những lời này: “Tôi không ngờ tới lần này chú Hai lại thật lòng như thế.”
Anh ta nói xong liền đưa tay cầm ly Long Tuyền lên rồi nhấp một ngụm.
Khi bỏ ly rượu xuống thì anh ta nghe thấy Lương Phong nở nụ cười gần như không thể nghe thấy.
Ánh mắt nhìn sang, anh ta nhìn thấy tay trái của cô đang cầm ly trà, sau đó cô cũng cúi đầu nhấp môi một ngụm.
Nhưng mà đầu ngón tay vừa nhỏ vừa dài bởi vì dùng nhiều sức mà trở nên tái nhợt.
Khi ly rơi xuống, anh ta cũng nhìn thấy chút huyết sắc trên môi cô.
Cô giống như đang cảm thấy khiếp sợ.
Nhưng trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt đó: “Tôi nhận lời xin lỗi này của anh, nhưng mà, tôi và các cô ấy… thật ra thì không có gì khác nhau cả.”
Hạ Thầm đang muốn hỏi lại thì Lương Phong đã đỡ cạnh bàn rồi đứng lên.
“Mấy giờ tối?” Cô hỏi.
Hạ Thầm ngẩn người một chút, sau đó trả lời: “Bảy giờ, ở Thẩm Xuân Các.”
“Được, tôi sẽ đến.”
Lương Phong nói xong thì xoay người rời khỏi phòng bao.
-
Trời đất quay cuồng khó mà khống chế được.
Lương Phong miễn cưỡng đi ra khỏi phòng.
Sau đó cô đứng ở một khúc quanh vắng vẻ, người dựa vào mặt tường lạnh như băng, cô làm gì còn nhớ được cái gì bẩn hay không nữa.
Đôi mắt cô nhắm chặt lại, bên tai không ngừng vang lên lời Hạ Thầm vừa nói:
--- “Lần này là thật.”
--- “Lần này là thật.”
--- “Lần này là thật.”
Làm sao được, sao có thể được chứ?
Giữa bọn họ, làm gì có thể nói đến từ “Thật” đó chứ?
Cô là giả, cô đến bên cạnh anh cũng là giả, tình cảm của cô là giả, tình cảm của anh cũng chỉ là giả.
Không phải là thật.
Hạ Thầm nói sai rồi.
Giữa hai người họ không phải là thật.
Thời tiết lạnh giá bên ngoài phòng hoàn toàn bọc lấy người của Lương Phong.
Một lúc sau, suy nghĩ cũng dần bình tĩnh lại.
Lương Phong từ từ mở hai mắt ra nhìn, cô nhìn ánh sáng ban ngày chói sáng.
Giọt lệ trên khóe mắt cũng rơi xuống.
Lương Phong giơ tay lên sờ gò má đẫm nước mắt của mình, cô cũng không biết những giọt lệ này từ đâu mà đến.
-
Buổi chiều, Lương Phong đến trung tâm thành phố chọn quà cho Hạ Thầm.
Anh ta chịu chủ động đến cúi đầu xin lỗi cô không phải chuyện dễ dàng, buổi tối lúc ăn cơm thì sẽ đưa quà cho anh ta, cũng cho anh ta chút mặt mũi để anh ta không đến mức quá bực bội.
Lương Phong chọn đồ xong rất nhanh, nhưng chờ gói hàng thì lại rất lâu.
Cô không muốn để tài xế chạy đến chạy lui nên cô đã bảo tài xế về trước, lát nữa cô sẽ tự đón xe đến Thẩm Xuân Các.
Khoảng bảy giờ, cuối cùng Lương Phong cũng mua được chiếc túi phiên bản giới hạn đắt đến mức ngay cả chính cô cũng phải thở dốc ba hơi.
Sau đó cô bắt taxi đến Thẩm Xuân Các với chiếc túi lớn trên tay.
Lần này đến chỗ ăn cơm là nơi không có nhiều tính giải trí, Lương Phong vừa xuống khỏi xe taxi, sau đó cô liền nhìn thấy một tòa nhà đang ẩn trong sân.
Trong sân thấy có xe đến thì ngay lập tức có một người phụ nữ trẻ tuổi nhanh chóng bước lên phía trước nghênh đón.
Lương Phong nói ra tên Thẩm Di Châu, người phụ nữ kia khom người rồi nói:
“Chào cô, mời đến bên này.”
Đẩy cửa sân ra, bên trong là một khoảng sân cực kì rộng rãi, ngói xanh yên tĩnh.
Ánh đèn hai bên sáng rực rỡ chiếu xuống tường gạch màu xanh, trong sân là hai hàng cây ngô đồng to lớn.
Những cành cây rậm rạp và đầy sức sống lấp đầy khung cảnh bầu trời, tạo ấn tượng che khuất bầu trời và mặt trời.
Không trang trí quá nhiều và thiết kế quá xa xỉ, nhưng lại tạo ra cảm giác vừa dày vừa nặng.
Người phụ nữ dẫn Lương Phong đi lên tầng trên, theo hướng cầu thang đến tầng hai.
Nhẹ nhàng gõ cửa rồi đẩy ra.
“Anh Thẩm, khách của anh đã đến.”
Trong phòng bao đầy những tiếng cười nói ồn ào, khi thấy người tới thì tiếng nói chuyện cũng ngừng một lúc.
Có một người phụ nữ đang đứng ở cửa, mặc áo khoác dài màu xám tro, bên trong là một chiếc áo dệt kim màu trắng.
Tóc đen dài xõa trên vai, cả người có một kiểu dịu dàng không thể nói ra được.
Trong đêm đông thế này, giống như đưa tay vuốt ve tấm thảm san hô mềm mại.
Thẩm Di Châu đứng dậy khỏi ghế sô pha, sau đó anh đi đến cửa và dẫn người vào.
“Lương Phong.” Chỉ hai chữ đơn giản nhưng cũng đã cho mọi người nhìn thấy thân phận của cô.
Lương Phong mỉm cười nhìn mọi người sau đó gật đầu.
Trong đầu cô lại hiện ra bể cá đầy màu sắc, khi đó cô là một trong rất nhiều loài cá cảnh vô danh, nếu anh giơ tay ra thì liền có thể bắt được và bóp chết cô.
Nhưng hôm nay, cô đã có tên, có họ.
Cô đã đi xa hơn Lạc Sinh rất nhiều.
Sau khi cô hoảng loạn một chút thì Thẩm Di Châu cúi đầu hỏi trong tay cô là gì thế.
Lúc này Lương Phong mới lấy lại tinh thần, nụ cười cũng trở nên tự nhiên theo.
“Cho Hạ Thầm đấy.”
Sau đó cô đi đến bên cạnh Hạ Thầm, thoải mái nói: “Cảm ơn ông chủ Hạ hôm nay đã chiêu đãi nhé.”
Hạ Thầm nhướn mày cười: “Vẫn khách sáo với tôi à.”
Lương Phong đáp lại: “Thế tôi cứ để trên bàn trước, lúc đi thì ông chủ Hạ đừng quên nhé?”
Hạ Thầm đứng lên rồi nói: “Đưa tôi đi.”
Lương Phong buông tay ra, cô đưa đồ cho Hạ Thầm xong thì đi đến ghế sô pha ngồi bên cạnh Thẩm Di Châu.
Ba chiếc ghế dài tạo thành một vòng tròn, Thẩm Di Châu và Lương Phong cùng ngồi trong đó.
Bữa cơm hôm nay cũng không có nhiều người lắm, có thể nhìn thấy được mọi người rất thân thiết.
Có một, hai người Lương Phong đã gặp rồi, nhưng mà cô cũng không biết tên của họ.
Bây giờ Thẩm Di Châu giới thiệu từng người với cô.
Đều là thuộc phương diện làm ăn hoặc là người trong gia tộc có qua lại với nhau, Lương Phong đi theo anh chào hỏi từng người.
Có người tò mò Lương Phong làm gì, Thẩm Di Châu cũng trả lời giúp mấy câu.
Người kia cũng có chút chừng mực, không mang đề tài dẫn đến trên người Lương Phong.
Bầu không khí so với trước kia tốt hơn rất nhiều.
Khi bưng trà đưa đến cho cô thì sẽ gọi cô là cô Lương, lúc bánh ngọt được mang lên thì sẽ có cô gái đến hỏi cô bánh đó có mùi vị như thế nào.
Cô không còn là cá cảnh không họ không tên nữa.
Lương Phong lại nghĩ đến thêm lần nữa.
Đề tài nhanh chóng từ buôn bán đầu tư chuyển sang tin đồn của một minh tinh nhỏ bé nào đó, đề tài rút khỏi người Thẩm Di Châu, anh nhìn Lương Phong đang ở trong lòng mình tập trung nghe chuyện, sau đó anh đưa tay ra thăm dò vào trong vạt áo cô.
Lương Phong giật mình, cô quay đầu nhìn về phía anh.
Khoé môi Thẩm Di Châu lộ ra nụ cười, anh cố nghiêm túc nói: “Cảm thấy hứng thú với đề tài này sao?”
Lương Phong cầm lấy cánh tay anh, cô định ngăn cản không cho anh vào trong.
Nhưng hết lần này đến lần khác nếu anh không nhận được câu trả lời thì sẽ không chịu dừng tay.
“Đương nhiên hứng thú rồi.” Cô trả lời.
Tay Thẩm Di Châu dừng lại, ánh mắt anh hơi nheo lại nhìn cô.
Đuôi mắt Lương Phong cong lên: “Nhìn chút nghe chút, nói không chừng có thể nghe được tin đồn nào đó của ông chủ Thẩm thì sao?”
“Thế chẳng bằng em cứ trực tiếp đến hỏi anh?”
“Hả? Vậy xin hỏi ông chủ Thẩm từng có mấy người bạn gái rồi?”
“Không nhớ lắm.”
“Vậy anh nhớ người đầu tiên chứ?”
Thẩm Di Châu như cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó anh nói: “Ngay cả dáng vẻ cũng chẳng thể nhớ nữa rồi.”
Lương Phong cũng không thèm để ý, cô khẽ cười: “Ông chủ Thẩm thật là quý nhân quên nhiều chuyện.”
Cô nói xong thì dời ánh mắt đi, sau đó lại nói chuyện với mọi người.
Đôi mắt Thẩm Di Châu tập trung nhìn gò má cô, ánh mắt anh lại rơi xuống mặt bàn.
Ở trên bàn là một chiếc túi vật phẩm xa xỉ.
Ngón tay Thẩm Di Châu để bên hông cô như có như không mà vuốt ve, Lương Phong sợ nhột nên đưa tay muốn đẩy anh ra nhưng lại bị Thẩm Di Châu tóm lấy.
Cánh tay của anh ở bên trong thu lại, anh kéo người về phía mình.
Giọng nói của anh rơi xuống tai cô, hơi thở ấm áp khiến Lương Phong không kiềm chế được mà rụt người lại.
“Tặng gì thế?” Thẩm Di Châu hỏi.
Lương Phong liếc nhìn túi quà để trên bàn, lúc này cô mới nhớ đến mình còn chưa nói với Thẩm Di Châu.
“Một cái túi phiên bản giới hạn rất đắt tiền.”
“Hôm nay ra ngoài chỉ mua cái này thôi sao?”
“Đúng thế, chỉ mua túi này, nhưng mà là anh tốn tiền.”
“Tặng túi cho nó làm gì?”
“Hoà thuận đấy, chẳng qua thứ em mua là túi nữ, anh ta không dùng được thì có thể đưa cho những người tình bên cạnh dùng.” Lương Phong sợ Thẩm Di Châu không vui nên cô cố ý mua túi xách nữ.
Như thế nếu Hạ Thầm không dùng được thì có thể cho người khác, cũng xem như là một món quà phù hợp rồi.
Lương Phong nói xong thì dừng lại một chút, sau đó cô đến gần bên tai Thẩm Di Châu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh, hôm nay anh ta đến xin lỗi em rồi.”
Thẩm Di Châu như có như không hừ một tiếng, như là muốn nghe tiếng cô nói.
“Nhưng mà, sao anh biết thái độ anh ta đối với em không tốt?”
Thẩm Di Châu liếc nhìn cô: “Nó đối xử với những người xung quanh anh chẳng hề tốt.”
“Anh dung túng cũng như ngầm cho phép.”
Thẩm Di Châu từ chối cho ý kiến.
“Giống như Hạ Nhan.”
“Em muốn con bé tới xin lỗi em sao? Muốn thì…”
“Không muốn!” Lương Phong vội vàng đưa tay che miệng Thẩm Di Châu.
Thẩm Di Châu nhỏ giọng cười, sau đó anh hôn lên lòng bàn tay cô.
Lương Phong sợ nhột nên rút về, Thẩm Di Châu ghé sát gần bên tai cô, nhỏ giọng nói:
“Che miệng anh làm gì, anh nói cũng không lớn lắm.”
Ngay sau đó tai Lương Phong đỏ lên, cô quay mặt sang bên kia.
Ánh mắt Thẩm Di Châu nhìn gáy cô, anh im lặng nhìn chăm chú một lát, sau đó cũng nhìn những hướng khác.
Lúc ăn cơm, Lương Phong không có khẩu vị lắm, ngược lại cô càng thích nghe mọi người nói chuyện phiếm hơn.
Thẩm Di Châu hỏi cô sau cơm chiều có hoạt động gì không, Lương Phong nói không có, cứ về thẳng nhà là được rồi.
Thẩm Di Châu “Ừ” một tiếng với sắc mặt không rõ ràng, rồi anh lại nói chuyện với những người khác.
Bữa cơm này ăn rất lâu, rượu cũng uống mấy vòng liền.
Sau đó đề tài kéo ra ngày càng rộng, từ nhiều chuyện trong ngành đến chuyện của phụ nữ, Lương Phong là dáng vẻ hóng chuyện trên trời dưới đất.
Thẩm Di Châu có vẻ mệt mỏi, về sau anh không nói thêm gì nữa.
Anh chỉ châm thuốc lá rồi tựa lưng vào ghế ngồi và lắng nghe.
Chợt không biết ai nhắc đến “Kiểm tra điện thoại di động”, nói là mình đã từng bị bạn gái nhìn lén điện thoại, sau đó lập tức nổi giận và cãi nhau với bạn gái.
“Kiểm tra điện thoại là ranh giới cuối cùng của tôi, không ai có thể nhìn.”
Hạ Thầm cười khiêu khích: “Con người của cậu không đứng đắn thế à, nếu là tôi, tôi sẽ không sợ.”
Người kia cũng cười: “Tôi so với cậu cũng xem như lớn tuổi hơn, cậu có dám hỏi chú Hai của cậu không?”
Hạ Thầm vốn dĩ đang say rượu, thế nhưng anh ta lại thật sự đi hỏi Thẩm Di Châu: “Chú Hai, chú có dám bảo Lương Phong nhà chú kiểm tra điện thoại không?”
Thẩm Di Châu cũng chẳng bận tâm, anh cười khẽ rồi đưa mắt nhìn Lương Phong, từ từ nói: “Vậy thì cháu phải hỏi Lương Phong chứ?”
Thật hiếm khi anh cũng tham gia vào loại chủ đề mà ban đầu anh đã coi thường, mọi người trên bàn ăn đột nhiên trở nên hứng thú.
Từng đôi mắt như muốn xem náo nhiệt mà nhìn Lương Phong, muốn biết Thẩm Di Châu đối xử với cô cuối cùng là tới mức nào.
Lương Phong không nhìn Thẩm Di Châu, cô cảm giác được đôi mắt kia đang từ phía sau nhìn chằm chằm lưng cô.
Giọng nói so với lúc bình thường cũng lớn hơn và sáng ngời hơn, cô cười, sau đó nói: “Từ trước đến giờ tôi không bao giờ kiểm tra điện thoại Thẩm Di Châu, tôi tin tưởng anh ấy.”
Còn có gì khiến người khác cảm động bằng chuyện người phụ nữ của mình tin tưởng mình như thế chứ?
Lương Phong vừa nói xong, trên bàn liền có tiếng kêu to ầm ĩ, ghen tị Thẩm Di Châu có được một người “vợ tốt” biết điều, hoàn toàn tin tưởng mình như vậy.
Trên mặt Lương Phong lộ ra nụ cười ấm áp nhất, cô quay người lại liền nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc nhất của Thẩm Di Châu.
Đôi mắt anh nhắm lại, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tuy nhiên không hề có nụ cười nào hiện rõ trong đôi mắt đen của anh.
Một cơn ớn lạnh ập đến đầu cô.
Cô nghe thấy anh cười rồi nói:
“Anh không biết Lương Phong của chúng ta tin tưởng anh nhiều thế.”
Cơ thể Lương Phong lập tức cứng đờ tại chỗ.
Sự mỉa mai trong lời nói của anh quá rõ ràng.
Từ “Tin tưởng” này quả thực là một lời khen cao cấp khi áp dụng cho bất kỳ người đàn ông bình thường nào, nhưng khi áp dụng cho Thẩm Di Châu nổi tiếng thì nó lại có một ý nghĩa có phần “Mỉa mai” đi quá giới hạn.
Thậm chí có thể nói chính vì việc cô không quan tâm đó có phải sự thật hay không nên cô mới có thể bình tĩnh nói “Tôi tin anh ấy” như vậy.
Với nỗi kinh hoàng của nhận thức muộn màng, Lương Phong vô thức dùng tay nắm chặt tay vịn.
Nhưng cô nhìn thấy Thẩm Di Châu vẫn nở nụ cười ấm áp, tựa như anh thật sự không để ý.
Bữa tối này mãi đến gần sáng mới kết thúc, Hạ Thầm dẫn mấy người đi đánh mạt chược mấy ván.
Trên đường về nhà, Thẩm Di Châu không muốn nói chuyện, chỉ mệt mỏi nhắm mắt lại.
Xe chạy tới dưới căn biệt thự, Lương Phong xuống xe trước.
Lúc cô quay đầu lại định đóng cửa thì nghe thấy Thẩm Di Châu bảo tài xế đi đến Nam Uyển.
Lương Phong lập tức đứng lại, cô nhẹ giọng nói: “Anh còn đi ra ngoài sao?”
Trong khoang xe sáng sủa, Thẩm Di Châu chậm rãi mở mắt nhìn cô.
Anh nhìn cô cười nửa miệng.
“Anh đi đâu, còn cần phải báo cáo với em sao, Lương Phong?”.
Danh Sách Chương: