Một kiểu, là bạn gái.
Ví dụ như cô.
Một kiểu, chính là dùng trăm phương ngàn kế lấy được thư mời, sau đó đi vào đây là vì muốn cùng những “Người trong giới thượng lưu” này thành lập mối quan hệ.
Ví dụ như Nghiêm Sâm.
Trong phòng khách xa hoa, sáng ngời của nơi đấu giá, tất cả mọi người đều đã yên vị ngồi vào chỗ của mình.
Lương Phong và Thẩm Di Châu ngồi ở tầng hai nơi có tầm nhìn cao nhất, cách phía dưới một khoảng cách nhất định.
Nhưng muốn lên đây cũng không phải không thể.
Lương Phong hỏi: “Sau khi lấy được viên kim cương hồng thì chúng ta đi luôn sao?”
Thẩm Di Châu giúp cô treo áo khoác dài lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô. Vòng tay ôm lấy cô: “Hay là em còn thích những thứ đồ nào khác, chúng ta có thể cùng nhau giơ bảng.”
Cô mặc một chiếc áo len mỏng mềm mại và bó sát, khi lòng bàn tay Thẩm Di Châu đặt lên tay cô, khiến cô cảm thấy nóng bừng lên.
Lương Phong nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy ánh mắt anh từ phía sau truyền đến đây.
“Em không thích nơi này?” Anh lạnh nhạt hỏi.
Lương Phong hơi yên tĩnh, khóe môi nở ra chút nụ cười: “Từ trước đến giờ em đều không có thói quen này.”
Khóe mắt Thẩm Di Châu khẽ nhếch lên, tùy tiện chấp nhận lý do này.
Anh vươn tay lên để sau lưng Lương Phong như đang vỗ về cô.
“Không muốn xem thì nhắm mắt lại ngủ một lát.”
Lương Phong lắc đầu: “Không sao.”
Sau đó ánh mắt cô nhìn xuống dưới bục đấu giá.
Từng hàng ghế sô pha đậm màu được xếp ngay ngắn, anh ta ngồi ở hàng thứ tám, vị trí thứ ba từ bên phải sang.
Anh ta mặc tây trang màu đen, liên tục nhìn xung quanh phía trên tầng này.
Lương Phong hơi hơi dựa vào vai Thẩm Di Châu, ánh mắt như lơ đãng nhìn về phía anh, xác nhận ánh mắt của anh không hề có chút va chạm nào với người dưới tầng kia.
May mắn thay, Thẩm Di Châu từ khi ngồi vào chỗ thì liền nhắm mắt lại, mặc dù cuộc đấu giá đã bắt đầu, nhưng anh cũng không có động tĩnh gì.
Bởi vì viên kim cương hồng có giá trị lớn nhất trong cuộc đấu giá, cho nên được đặt ở vị trí phía cuối cùng.
Thẩm Di Châu nửa tỉnh nửa mê dựa vào ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ khi nào Lương Phong nhúc nhích thì mới ngước mắt lên hỏi cô có chuyện gì không.
Lương Phong chỉ biết nói không có chuyện gì.
Ngay cả nhà vệ sinh cô cũng không đi.
Sau khi thấy trên điện thoại có tên Nghiêm Sâm gọi đến, thì cô đã tắt máy rồi bỏ vào trong túi áo khoác dài.
Trước khi rời đi với Thẩm Di Châu, cô tuyệt đối sẽ không hành động đơn độc.
Có Thẩm Di Châu ở đây, ít nhất Nghiêm Sâm sẽ tiết chế lại một chút.
Nhưng Lương Phong căn bản không dám cam đoan hôm nay Nghiêm Sâm có nổi điên hay không, dù sao thì Thẩm Di Châu cũng vừa giới thiệu cô là vợ của anh ở trước mặt mọi người.
Tim cô gần như muốn nổ tung ngay lập tức, Lương Phong cũng không biết đây có phải là kế hoạch của Thẩm Di Châu hay không. Cần thiết phải để mọi người biết sao? Như thế sẽ gia tăng độ tin tưởng việc kết hôn của hai người à?
Nhưng cô không dám hỏi, cũng không muốn hỏi.
Nếu như thật sự để khiến ba anh tin tưởng, thì cô đều chấp nhận hết tất cả mọi quyết định của Thẩm Di Châu.
Cô đến là để giúp anh, không hề có điều kiện hay oán hận nào.
Nhưng Lương Phong không ngờ rằng ở chỗ này còn gặp được Nghiêm Sâm.
Còn nói cho anh ta biết cô thật sự kết hôn với Thẩm Di Châu.
Dạ dày và tim như đang bốc cháy, Lương Phong hơi cuộn tròn người lại, sau đó cô bất giác tiến đến gần sát vào lòng Thẩm Di Châu.
Mi mắt anh khẽ nhếch lên, nhìn thấy Lương Phong cũng nhắm mắt lại.
Vì thế cánh tay anh khép lại, ôm cô vào trong lòng mình.
Lương Phong không thể nào ngủ được, cô chỉ nhắm mắt lại, ý muốn làm tiêu tan muộn phiền của mình.
Thẩm Di Châu ôm chặt cô vào trong lòng, khiến trái tim đang đập hoảng loạn của cô có chút an ủi.
Đến hiệp hai, hội đấu giá vẫn được diễn ra như thường lệ.
Cuối cùng cũng đến lượt viên kim cương hồng Nam Phi kia.
Thẩm Di Châu mở mắt ra, Lương Phong im lặng nhìn anh.
Dưới tầng, chuyên viên đấu giá bắt đầu giới thiệu viên kim cương màu hồng hoa đào kia.
15,45 cara, giá khởi điểm: 8000 vạn.
Chuyên viên đấu giá vừa dứt lời, bên dưới đã có vài người giơ bảng.
Nhưng mà mới chỉ mấy chục giây, giá cả đã như nước dâng thì thuyền chạy vậy, có thể thấy được viên kim cương hồng này có chứa giá trị rất cao.
Trong lòng Lương Phong hơi lo lắng, cô khẽ nói: “Viên kim cương này giá cao như thế, chúng ta có cần phải…”
Nhưng cô còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy Thẩm Di Châu giơ bảng lên.
Anh vô cùng tùy ý ngồi dựa vào ghế sô pha, cầm trong tay chiếc điện thoại màu đen.
“Ba tỷ.”
Giọng anh cực kỳ bình tĩnh, giống như vô số cuộc điện thoại bình thường khác, chẳng có gì cả.
Lương Phong khiếp sợ nhìn Thẩm Di Châu.
Nhưng anh từ từ bỏ điện thoại trong tay xuống.
Dưới tầng, nhân viên đấu giá hỏi còn ai muốn ra giá nữa không lần đầu.
Cổ họng Lương Phong khô khốc, cô khó khăn mà lên tiếng:
“Thẩm Di Châu, có phải anh ra giá cao quá rồi không?”
Rồi sau đó, cô nghe thấy dưới tầng truyền đến một tiếng gõ búa vang dội của đấu giá viên.
“Chúc mừng ngài Thẩm đã đấu giá thành công viên kim cương hồng này!”
Không ai dám tranh với anh.
Trên mặt Thẩm Di Châu xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, anh đứng lên cầm lấy áo khoác dài của Lương Phong.
“Không phải là em không thích những nơi này sao?” Anh giúp Lương Phong mặc áo khoác dài vào, rồi sau đó vỗ nhẹ sau lưng cô, cười nói: “Muốn đi sớm chút không thì anh phải ra giá cao. Có vấn đề gì sao.”
Lương Phong muốn hỏi anh, đáng giá không?
Nhưng chắc là anh vì ba của mình. Cho dù anh không nhanh chóng ra tay ở đây, thì cái giá cuối cùng của viên kim cương kia cũng không phải là thấp.
Anh cũng không phải hoàn toàn là vì cô.
Suy nghĩ thế này khiến Lương Phong cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Sau đó cô đi theo Thẩm Di Châu ra ngoài phòng. Có người đưa hai người ra phía sau.
Cắt rồi đo.
Chỉ cần một ngày, Thẩm Di Châu đã nhận và ký tên, dặn dò nhân viên làm việc chiều mai đưa đến trong nhà anh.
Rồi sau đó, một chiếc xe chống cháy nổ cùng 4 nhân viên bảo vệ đã đưa viên kim cương thẳng đến xưởng gia công kim cương gần nhất.
Mọi thứ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Từ trung tâm đấu giá về đến căn biệt thự ở trung tâm thành phố đã là 4 giờ chiều.
Ở trong buổi đấu giá, hai người có dùng qua chút bữa trưa, cho nên không hề đói.
Lương Phong xuống xe, nhưng Thẩm Di Châu không xuống.
Cô hơi khom người, từ ngoài cửa sổ nhìn anh.
Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn.
“Tối nay và ngày mai anh có chút việc cần phải xử lý, sáng sớm ngày mai tài xế sẽ đến đưa em đi thử áo cưới. Chiều mai anh sẽ trở về tìm em rồi đi chụp hình.”
“Vậy ngày mai một mình em đi đến tiệm áo cưới trước à?” Lương Phong hỏi.
Thẩm Di Châu khẽ cười, ánh mắt anh sâu xa nhìn Lương Phong, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bất cần như thường ngày: “Nếu như em cần anh đi đến phòng thử quần áo cùng em, thì anh cũng có thể dời những chuyện trên tay xuống.”
Sau tai Lương Phong đỏ lên, cô đứng thẳng người dậy.
“Đi đường cẩn thận.”
Thẩm Di Châu như có như không nhìn cô một cái, giơ tay lên rồi nổ máy xe.
Lái xe rời khỏi gara.
Lương Phong khoanh tay đứng trong gió lạnh một lúc lâu, sau đó xoay người đi vào biệt thự.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô đóng cửa phòng ngủ lại, ngồi trên ban công cách cửa rất xa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt.
Sau đó, mở điện thoại di động lên.
Gần như không cần phải nghi ngờ gì, khoảnh khắc điện thoại được mở máy, cuộc gọi và tin nhắn của Nghiêm Sâm hệt như pháo binh liên tục tấn công đến.
Ngón tay Lương Phong không kìm được mà run lên, tay trái của cô cầm thật chặt cổ tay phải, ép buộc chính mình phải tỉnh táo lại.
Lương Phong im lặng nhìn số điện thoại của Nghiêm Sâm rất lâu, bỗng nhiên cô đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ, mở toàn bộ cửa sổ ra.
Gió lạnh thét gào bỗng tràn vào trong phòng, cũng khiến Lương Phong cắn chặt răng lại.
Cô dựa vào cạnh cửa sổ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt kia.
Sau đó, bấm điện thoại gọi cho Nghiêm Sâm.
Chỉ một tiếng chuông vang lên, đã truyền đến giọng nói của Nghiêm Sâm.
Như là giận dữ sau khi đã bình tĩnh lại, Lương Phong còn nghe ra được anh ta đang cắn răng nghiến lợi:
“Lương Phong, em nhiều thủ đoạn thật đấy, đến cả tôi cũng hoàn toàn bị em lừa gạt, xoay tròn rồi!”
Gió lạnh liên tục thổi vào gương mặt đã chết lặng của Lương Phong, giọng nói của cô lạnh lùng nhưng cương quyết: “Hôm nay không giống như những gì anh nhìn thấy, tôi và anh ấy chưa kết hôn.”
“Em vẫn còn gạt tôi à!” Giọng Nghiêm Sâm bỗng chốc lớn hơn: “Hôm nay anh ta đã nói em là vợ! Mẹ nó, Lương Phong em còn dám gạt tôi à!”
Tim Lương Phong bỗng nhiên đập liên hồi, hai tay cô nắm thật chặt điện thoại, tỉnh táo nói: “Nghiêm Sâm, anh nghe tôi nói, tôi và anh ấy không kết hôn. Hôm nay anh ấy nói như thế đều là có nguyên nhân, nhưng tôi và anh ấy thật sự không có kết hôn, cũng không có yêu nhau.”
Trong điện thoại, Nghiêm Sâm lạnh lùng cười thành tiếng. Giọng anh ta đầy tức giận, có loại cảm giác đau đến tê liệt: “Mẹ nó, lúc ở London tôi không nên tin lời em, tôi thấy khó khăn lắm em mới được đến London học, cho nên tôi không muốn ép chặt em. Ai mà ngờ, Lương Phong à.” Anh ta bắt đầu cười không ngừng: “Ai ngờ em lại ở sau lưng tôi mà đi cấu kết với Thẩm Di Châu như thế, hả? Nó tiêu tiền như rác cho em, cuối cùng có biết em lừa gạt nó từ đầu đến cuối như thế không, có biết em vì tôi mới đi lừa gạt không?”
Lương Phong tức giận nói: “Tôi không phải vì anh mới đi lừa gạt anh ấy! Anh đừng ở đây bẻ cong sự thật! Hơn nữa anh ấy cũng biết tôi lừa gạt anh ấy rồi, nếu không thì cũng sẽ không bỏ ra tám trăm vạn để giúp mẹ tôi.”
Giọng nói của Lương Phong vô cùng tự tin, nhưng trong lòng lại vừa hoảng vừa sợ.
Quả nhiên, ngay sau đó Nghiêm Sâm đã tìm được sơ hở trong lời nói của cô.
Giọng nói của anh ta trầm thấp: “Cho nên nó biết em vì tám trăm vạn mà lừa dối nó, vậy nó có biết là em vì tôi nên sắp xếp chuyện của Đới Mình Thiện không? Có biết ngày hôm đó sau khi kết thúc, em và tôi cùng về phòng riêng không? Biết chúng ta ở trong phòng riêng đã làm cái gì không? Có biết từ đầu đến cuối, em không phải chỉ có một mình, mà là cùng bọn với tôi không?”
Anh ta bắt đầu thêm dầu, bắt đầu biên tập sự thật.
Rõ ràng bọn họ không hề xảy ra chuyện gì trong phòng bao cả, nhưng lại bị anh ta nắm chặt không buông, ý muốn cô phải chịu khuất phục.
Cơ thể Lương Phong run lên, ngón tay gần như không cầm được điện thoại, chỉ có thể theo bản năng dựa vào vách tường lạnh như băng để chống đỡ.
Dạ dày khó chịu như muốn nôn ngay lập tức, nhưng cô lại ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại.
Rồi sau đó, từ từ nói: “Nghiêm Sâm, tôi nói lại lần nữa. Tôi và anh ấy không yêu nhau, anh không thể dùng những lời nói dối này để uy hiếp tôi.”
Lương Phong nhớ về ngày hôm đó Thẩm Di Châu có nói với cô rằng bệnh tình của ba anh chưa từng được công bố ra ngoài. Bởi vì ba anh liên quan đến quá nhiều mối quan hệ lợi ích, một khi bị ai đó biết được bệnh tình thì sẽ mang đến rất nhiều phiền phức.
Lương Phong nhớ kỹ trong lòng, cho nên cô cũng không nói với Nghiêm Sâm vào lúc này.
Nhưng làm sao Nghiêm Sâm có thể dễ dàng buông tha cho cô như thế.
Giọng anh ta vừa nặng nề vừa lạnh lẽo truyền ra từ bên trong điện thoại: “Lương Phong, là em lừa gạt tôi, em đừng trách tôi.”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Lương Phong nhỏ giọng hỏi: “Như thế đối với anh và tôi đều không có lợi!”
Nhưng Nghiêm Sâm đã mất lý trí rồi.
Khi anh ta nhìn thấy Thẩm Di Châu ôm Lương Phong trong lòng, anh ta cảm thấy hai người họ đã làm hòa rồi, thấy cô dịu dàng tựa vào vòng tay Thẩm Di Châu, thấy họ thật thân mật, sau đó còn cúi đầu nói chuyện thân mật.
Anh ta cảm thấy hình như mình sắp điên mất rồi.
Rõ ràng lúc mới bắt đầu, cô là của anh ta.
Rõ ràng lúc mới bắt đầu, cô là của anh ta.
Giọng nói lập tức nổ tung, Nghiêm Sâm hét to: “Là em lừa gạt tôi trước! Là em lừa gạt tôi trước! Là em lừa gạt tôi trước!”
Anh ta bắt đầu nổi điên lên, bắt đầu không để ý đến bất cứ chuyện gì nữa cả.
Cả người Lương Phong run lên bần bật, cô đã không còn phân rõ được rốt cuộc là cô đang cảm thấy lạnh hay là vốn dĩ trong lòng đã nguội lạnh và sợ hãi.
Nhưng ngay sau đó, cô vẫn như cũ, lạnh giọng nói.
Giọng nói có thể run rẩy và vô ích, nhưng sự kiên trì trong giọng điệu thì không thể lay chuyển được.
Một loại ý muốn bảo vệ chưa từng có, một loại bản năng từ đáy lòng mà xông lên, một loại quyết tâm cho dù có cá chết lưới rách với anh ta thì cũng sẽ không quay trở lại.
“Nghiêm Sâm, nếu anh dám tìm đến, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh!” Giọng nói của Lương Phong lạnh đến mức giống như một khối băng sắc lạnh.
Lần trước cô hạ quyết tâm là khi nào?
Là lúc cô vì Lương Trân mà bán đứng chính mình.
“Tôi sẽ không bỏ qua cho anh.” Cô lại cảnh cáo lần nữa, rồi sau đó cúp máy.
Thế giới trở về sự yên tĩnh tuyệt đối, Lương Phong như bức tượng gỗ không nhúc nhích, cứ đứng im như thế.
Sau đó cô bỗng nhiên ngồi xổm trên mặt đất.
Hít từng ngụm từng ngụm khí.
Đôi mắt nhắm chặt lại, cuối cùng cô bất lực ngồi trên nền đất lạnh như băng.
- -
Trước khi gọi điện thoại cho Nghiêm Sâm, Lương Phong chưa từng nghĩ đến có một ngày cô không cần bất cứ điều gì như thế này.
Cho dù cuối cùng có cùng Nghiêm Sâm cá chết lưới rách cũng chẳng sao, cho dù cuối cùng Thẩm Di Châu có biết hết tất cả thì sẽ như thế nào?
Biết cô cũng không phải chỉ vì tám trăm vạn, biết cô thật ra vẫn luôn có một đồng bọn, biết mình bị Nghiêm Sâm lừa tiền. Nhiều hơn nữa, có lẽ Thẩm Di Châu còn tin luôn lời Nghiêm Sâm nói, tin ngày hôm đó sau khi cô rời khỏi chỗ Đới Minh Thiện thì đã đến phòng mà Nghiêm Sâm đặt trong khách sạn, sau đó làm những chuyện không muốn người khác biết với anh ta. Không có camera giám sát, cô có trăm cái miệng cũng không thể cãi nổi. Nghiêm Sâm là bạn trai cũ của cô, họ lại hợp tác với nhau lừa Thẩm Di Châu, chỉ như thế thôi, thì bọn họ làm gì ở trong phòng, ai mà biết được chứ?
Có rất nhiều bằng chứng về lỗi lầm của cô, cô đáng phải chịu những gì nên chịu.
Sao còn phải sợ mình bị bôi xấu thêm một chút này chứ?
Cô thừa nhận, cô thừa nhận tất cả.
Bảo vệ một bí mật đã khiến cô rất rất đau khổ rồi, mà vào lúc này Nghiêm Sâm lại dùng những bí mật này uy hiếp cô.
Thậm chí anh ta còn chẳng tiếc lời nói dối để bôi xấu cô, khiến cô phải sợ, phải thỏa hiệp.
Nhưng mà lần này, Lương Phong sẽ không thỏa hiệp.
Cô đã nói phải giúp Thẩm Di Châu thì chắc chắn phải giúp anh.
Cô sẽ không để bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, sẽ không có gì bất ngờ xảy ra cho đến khi ba anh tin rằng họ đã kết hôn.
Từ lâu rất lâu rồi, anh chưa từng yêu cầu cô làm bất cứ chuyện gì vì anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chỉ một lần duy nhất này, cô sẽ không phá hỏng.
Lương Phong cảm thấy mình đang bùng nổ.
Cô sẽ biến thành tro bụi không? Cô không biết nữa.
Nhưng ít nhất trước khi “Chết”, cô cũng muốn chiếu sáng cho anh dù chỉ một chút.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Phong ăn sáng xong thì ngồi lên xe tài xế đã chờ từ trước.
Ngoài cửa xe, ánh sáng mặt trời sáng ngời chiếu xuyên qua những nhánh cây tạo thành thứ ánh sáng loang lổ.
Cô nhớ đến ngày hôm qua khi gặp Nghiêm Sâm, lúc đó vừa sợ hãi vừa bất an, nhưng giờ phút này cô cảm thấy trong lòng rất bình tĩnh.
Không còn sợ ngày mai bom sẽ nổ, hoặc là nói cô dự đoán cái bom chắc chắn sẽ nổ. Suy nghĩ thế này khiến cô không còn cảm thấy đáng sợ nữa, hậu quả thế nào, cô sẽ không có gì hết sao? Nghiêm Sâm sẽ không có gì hết sao?
Là điều họ phải trả giá.
Chẳng qua cô muốn trước khi xảy ra những chuyện này, ít nhất cô cũng phải làm xong những chuyện đã cam kết với Thẩm Di Châu.
Chiếc xe lái về phía Nam, lúc đi ngang qua một tòa nhà to lớn, Lương Phong bỗng bảo tài xế rẽ vào trong ngõ nhỏ.
“Cô Lương, tiệm áo cưới không phải ở…”
“Rẽ vào đi.” Lương Phong bình tĩnh nói.
Tuy tài xế có chút nghi ngờ nhưng vẫn rẽ vào theo lời cô nói.
Lương Phong thường xuyên nhìn ra phía sau và yêu cầu tài xế rẽ trái và phải trong khu vực đông dân cư này một lúc, sau đó yêu cầu tài xế đỗ xe ở gara xe ngầm của trung tâm mua sắm.
Xe lái xuống tầng hầm thứ ba, cô bỗng kêu anh ta đi ra ở cửa ra bên kia.
Cuối cùng tài xế cũng phát hiện, hỏi cô: “Cô Lương trốn ai sao?”
Lương Phong gật đầu một cái, sau đó lúc anh ta lái ra bãi đỗ xe thì cô lại kêu anh ta dừng xe lại.
Sau đó cô nhìn một chút, khi đã chắc chắn không có ai nữa thì nói với tài xế: “Tôi xuống ở đây, anh cứ lái thẳng đến nhà hàng ven sông ở thành Bắc đi, không cần đi đến tiệm áo cưới đâu.”
Tài xế gật đầu: “Cô Lương, cô chú ý an toàn nhé.”
“Được, tôi biết rồi.”
Sau đó Lương Phong nhanh chóng xuống xe rồi bước vào lối ra an toàn.
Cô lại dạo một vòng trong trung tâm thương mại lần nữa, sau đó vào trong cửa hàng thời trang nữ mua một cái áo khoác dài, đổi luôn cả mũ và khăn choàng, cô bỏ quần áo lúc đầu vào trong túi xách rồi mới đi ra ngoài.
Ra đến cánh cửa cạnh ngõ nhỏ, rồi cô lại bắt taxi lần nữa.
Đến được cửa hàng áo cưới thì đã bị muộn mất hai tiếng so với giờ hẹn. Lúc vào cửa Lương Phong mới phát hiện ra Thẩm Di Châu đã bao toàn bộ cửa tiệm rồi.
Trong phòng khách nguy nga, lộng lẫy không có một ai, bốn người phục vụ nhìn thấy Lương phong thì lập tức đi đến, nhận lấy túi của cô và muốn cởi áo khoác dài của cô ra.
Lương Phong quay đầu nhìn ra ngoài cửa, không hề có chiếc xe khả nghi nào xuất hiện cả, lúc này cô mới ổn định một chút.
Rồi sau đó đi theo nhân viên phục vụ vào bên trong.
Cô cắt đuôi anh ta được rồi sao?
Cô cắt đuôi anh ta được rồi.
Tài xế đưa cô đi khắp con đường phức tạp rất lâu, cho nên không có lý do gì mà anh ta vẫn có thể tìm thấy cô.
Trong lòng Lương Phong lặp lại lời nói mình yên tâm, sẽ không có việc gì.
Trong cửa hàng áo cưới ấm áp, người phụ nữ mặc trang phục màu đen nhìn Lương Phong rồi giới thiệu: “Chào cô Lương, tôi là Trần Uyển, nhà thiết kế của cửa hàng áo cưới này, hôm nay sẽ do tôi phục vụ cô chọn áo cưới. Trước tiên cô ngồi ở đây một chút, chúng ta có thể thảo luận trước một chút mong muốn về áo cưới của cô.”
Trần Uyển vừa nói vừa dẫn Lương Phong đến ghế sô pha ngồi xuống nói chuyện, nhưng Lương Phong không muốn phiền phức như thế.
“Tôi muốn xem luôn các mẫu áo cưới có sẵn ở chỗ các cô một chút.”
Trần Uyển ngạc nhiên một chút: “Dĩ nhiên là được rồi cô Lương, nhưng tôi không biết áo cưới yêu thích trong lòng cô Lương là thế nào, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện trước, không cần vội.”
Lương Phong nhìn cô ấy rồi cười khẽ, nhưng dưới tình hình bây giờ, cô không chờ được nữa rồi, cô đã không còn tâm trạng để chọn áo cưới nữa. Áo cưới gì cũng được, cô chỉ cần chọn xong rồi đến buổi chiều chờ Thẩm Di Châu quay về chụp một tấm ảnh là được.
Sau đó cô và anh sẽ cùng nhau rời đi.
Trần Uyển thấy trong lòng Lương Phong không yên ổn, cho nên cũng bằng lòng đáp ứng theo cô.
Cô ấy lùi xuống rồi giơ tay sang một bên: “Thế thì mời cô Lương sang bên này, trước tiên tôi đưa cô đi một vòng.”
Lương Phong đáp lời, đi theo Trần Uyển đến một gian khác trong phòng.
Đây là một tiệm áo cưới cao cấp đắt tiền, sảnh còn lại cao hai tầng, những ngọn đèn màu trắng sáng từ trên cao chiếu xuống, tạo nên một không gian rộng mở và yên tĩnh.
Mỗi một chiếc áo cưới đều rất cao cấp, Lương Phong vội vàng nhìn lướt qua, nhưng không hề tìm thấy một chiếc áo cưới đơn giản nào.
Miệng cô nhẹ nhàng mím lại, trong lòng có chút chua xót nhàn nhạt lại còn tiếc nuối. Áo cưới là một chuyện rất tốt đẹp, nhưng giờ phút này cô không thể nào hưởng thụ được.
Nhưng sau đó cô cũng lập tức bình tĩnh lại, chỉ vào chiếc váy cưới đuôi cá bằng lụa ngọc trai, có thể coi là kiểu dáng “Đơn giản” nhất trong cửa hàng này.
Khóe môi Trần Uyển cong lên: “Ánh mắt cô Lương tốt thật, áo cưới cô chọn là cái tốt nhất, với vóc dáng của cô thì mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Cô ấy vừa nói vừa bảo hai cô gái bên cạnh lấy áo cưới xuống.
“Thế cô Lương, tôi đưa cô đến phòng thử trước nhé, áo cưới sẽ đưa đến cho cô sau.”
Trần Uyển vừa nói vừa đưa Lương Phong vào trong, đẩy cửa phòng thử đồ ra. Bên trong là một không gian trống trải, yên tĩnh, xung quanh phòng đều là gương lớn.
Hai bên phòng có ghế sô pha và bàn uống cà phê, chính giữa là một bệ tròn nâng cao để người thử váy cưới đứng lên và thể hiện đầy đủ hình dáng của chiếc váy cưới.
Áo cưới cũng nhanh chóng được đưa đến, Lương Phong cởi quần áo ra.
Hai cô gái nhỏ giúp cô mặc áo cưới vào, sau đó Trần Uyển tự mình cài vào cho cô.
Trong gương, đường cong cơ thể của cô cô từ từ rõ ràng hơn.
Đứng trên bục cao hình tròn, Lương Phong im lặng nhìn mình trong gương.
Cô mặc áo cưới trắng thuần, giống như một “Thiên sứ” hiền lành.
Anh nói, cô trong mắt anh rất trong sáng.
Màu trắng, hoa lan nhỏ trong sáng.
Nhưng xuyên qua thể xác này, Lương Phong chỉ cảm thấy thân xác mình dần thối rữa. Trái tim cô gắn liền với anh, nhưng cơ thể cô lại ở rất xa, rất xa anh.
Sao có thể sống lâu được.
Chỉ có thể từ từ thối rữa.
Trần Uyển nói: “Cô Lương, mặc xong rồi. Cô xem thử xem, có thích hay không?”
Thân hình được phác họa rất hoàn mỹ, đường cong mềm mại, màu da trắng nõn.
Mái tóc đen trông càng thêm rực rỡ và sặc sỡ, không ai có thể rời mắt nổi.
“Vậy cô cứ từ từ xem, có gì cần thì cứ nhấn chuông gọi chúng tôi.”
Trần Uyển thấy Lương Phong không trả lời thì mang hai cô gái nhỏ cùng nhau rời khỏi phòng thử đồ.
Cửa nhẹ nhàng khép lại, trong phòng cũng yên tĩnh hơn.
Lương Phong đưa mắt nhìn mình trong gương.
Có gì đó rất xa lạ, xinh đẹp, chết lặng, sắp “Biến mất”.
Rồi sau đó, bỗng nghe thấy phía sau lưng truyền đến tiếng “Ken két” nho nhỏ.
Da gà lập tức điên cuồng nổi lên, cả người cũng bởi vì lo sợ mà cứng đờ. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu phía sau lưng ở trong gương trước mắt, thì ra trong phòng này còn có một nhà vệ sinh ẩn.
Cửa phòng làm thành một tấm gương lớn, chẳng trách lúc mới tiến vào cô không hề chú ý đến.
Mà giờ khắc này, cánh cửa phòng vệ sinh đó đang bị người nào đó từ từ mở ra.