Lương Trân rời đi, cô cũng không còn người thân nào để có thể dựa dẫm vào nữa.
Từ đây, trên thế giới này sẽ không còn người bận tâm suy nghĩ gọi cô về nhà nữa, sẽ không còn người nhặt cô về khi cô bị ngã ở nơi thành phố phồn hoa này. Sau đó lại nhẹ nhàng phủi hết bụi bặm trên người cô, đau lòng cầm lấy bàn tay của cô.
Cô trần trụi trên thế giới này, lúc gặp khó khăn sẽ có người thứ ba giữ cô ở lại à.
Lúc như thế, cô sẽ nhớ đến Thẩm Di Châu sao?
Hơi thở của cô gần như lập tức trở nên chua xót và lâu dài, muốn kiềm chế một số cảm xúc mạnh mẽ do ý tưởng này gây ra.
Câu trả lời căn bản không cần phải suy nghĩ nhiều.
Anh đã từng cho cô một tháp ngà voi bằng sắt, anh đã từng hứa cho cô Hoàng Lương Nhất Mộng (*).
(*) Đã giải thích ở chương 29.
Anh đã từng nói, nhìn xem thử bây giờ nếu trời sập xuống, Thẩm Di Châu anh có giúp cô gánh được hay không.
Anh đã từng thật lòng như thế, đã từng sưởi ấm trái tim cô. Khiến sau này dù ngày hay đêm, cô cũng không thể quên được anh.
Cô nhớ anh không? Cô sẽ nhớ anh.
Vào lúc yếu đuối và cô đơn nhất.
Cô phát hiện tay anh đã từ từ thả lỏng ra, cơ thể hơi lùi về sau như muốn rời khỏi cô.
Khóe mắt Lương Phong nóng lên, sau đó cô nhón chân lên và ôm lấy cổ của anh.
Thẩm Di Châu cứng đờ.
Ngón tay Lương Phong dịu dàng phủ lên phía sau gáy của anh. Hơi thở như thủy triều dâng lên, cô nghẹn ngào: “Anh đừng đau lòng quá, em ở đây, bên cạnh anh.”
-
Lương Phong chỉ nhìn thấy Thẩm Di Châu lộ ra vẻ mặt “Yếu ớt” này trước mặt cô một lần duy nhất, thậm chí, anh còn chẳng để lộ ra chút biểu cảm nào khác so lúc bình thường.
Giống như ngay bây giờ, anh cười như không cười mà rời khỏi người Lương Phong, sau đó cầm lấy quần áo rồi xoay người rời đi.
Một loại thờ ơ tách biệt khỏi cảm xúc trần tục, khiến cô càng cảm thấy đau lòng hơn.
Cô tình nguyện nhìn thấy anh đau lòng đến mức chảy nước mắt, cũng không muốn nhìn thấy anh sống cuộc sống chết lặng như thế này.
Suy nghĩ này khiến Lương Phong cảm thấy rất đau lòng.
Cô tới là để giúp anh, lần này anh muốn cô làm chuyện gì cũng được.
-
Thẩm Di Châu hỏi cô, khi nào cô không có tiết?
Lương Phong ngồi bên cạnh bàn ăn, bỏ tay đang ăn bữa sáng xuống rồi mở xem điện thoại.
“Thật ra thì từ tuần trước đã bắt đầu không có tiết rồi, nhưng chính thức nghỉ thì là thứ 5 tuần sau.”
“Thi chưa?” Thẩm Di Châu lại hỏi.
Lương Phong nói: “Thi tự luận xong rồi, còn bài tập về thực hành thì sau Giáng Sinh mới hết hạn.”
Thẩm Di Châu nhẹ nhàng đáp: “Thứ năm tuần sau em có thể về nhà gặp mẹ em, nói là em nghỉ.”
Lương Phong im lặng một lát, sau đó trả lời: “Chờ làm xong chuyện của anh đã.”
“Không phải em muốn về nhà sớm à?” Anh khẽ ngước nhìn Lương Phong.
“Em trở về là vì anh.” Giọng cô rất nhẹ, nhưng lại che giấu sự cố chấp vô hình.
Thẩm Di Châu nhìn chằm chằm cô, cho đến khi Lương Phong quay đi trước. Anh mới không bận tâm gì mà cười, từ từ đứng dậy.
Ngón tay của anh hơi đặt ở mép bàn ăn, anh đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Lương Phong còn làm như vô tình mà xoa nhẹ lên mu bàn tay của cô.
Vừa chạm, đã rời đi ngay.
Da thịt của Lương Phong bỗng cảm thấy tê dại, ánh mắt im lặng đuổi theo, anh cứ hết lần này đến lần khác làm như không biết gì mà rời khỏi phòng ăn.
Sau đó anh còn làm như không có chuyện gì mà nói với cô: “Hôm nay chúng ta phải ra ngoài.”
Thẩm Di Châu nói muốn ra ngoài, Lương Phong sẽ không do dự.
Sau khi cô ăn sáng xong, từ trên tầng cầm xuống một cái áo khoác dài màu đen rồi đi theo anh đến gara.
Anh không còn lái chiếc Cullinan mà anh từng lái nữa, mà là một chiếc Sedan màu xám bạc, Lương Phong không biết nhiều về xe nên không nhận ra hãng xe này, cô chỉ nhớ đã từng nhìn thấy một người bạn cùng lớp ở London lái chiếc này.
Sau khi lên xe, cô nhanh chóng cảm nhận được hơi ấm của đệm ghế, luồng khí nóng phả vào mặt, làm dịu đi phần nào cái lạnh của buổi sáng mùa đông, khiến Lương Phong cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Xe từ từ lái ra khỏi gara, ánh mặt trời buổi sáng nhẹ nhàng chiếu vào bên trong xe, Lương Phong không kìm được mà nhìn anh.
Lông mày cao, sống mũi phủ một màu vàng nhạt, đôi mắt hơi cụp xuống nhìn con đường phía trước.
Áo sơ mi màu xám tro khoác lên người anh, phác hoạ ra phần thân trên rộng và thẳng của anh.
Cánh tay nhỏ thon dài, ngón tay thả lỏng cầm tay lái.
Giống như thời khắc này rất thoải mái và vui vẻ, khiến cô không nhịn được mà cứ nhìn anh mãi như thế.
Lương Phong ép buộc bản thân mình phải chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, để bản thân ngừng suy nghĩ về những chuyện không chân thật.
Thẩm Di Châu lái xe đi đến phía Bắc của thành phố Yến, Lương Phong không hỏi, cô đoán chắc là chỗ ba anh có tin tức gì đấy, cho nên hôm nay anh mới cần cô đi cùng anh.
Ánh mắt cô nhìn hàng cây ngô đồng thẳng hàng đang lùi dần về phía sau lưng, hai tay Lương Phong khoanh trước ngực rồi cô dựa vào kính xe, trong lòng đang suy nghĩ không biết lát nữa nên nói gì và làm gì.
Hẳn là cô nên nắm lấy tay Thẩm Di Châu, anh nói gì thì cô nói đó.
Động tác lúc hôn nhau cũng phải tự nhiên một chút… Giống như bọn họ từ trước đến giờ vậy.
Tim Lương Phong im lặng mà trở nên rạo rực.
Cô thôi không nghĩ nữa, ép buộc đầu óc mình không được nghĩ gì nữa.
Sau đó chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở gần quảng trường.
Lương Phong lấy lại tinh thần, lúc này cô mới phát hiện chỗ này trông có chút quen mắt, nhưng cô không thể nói rõ đây là đâu.
Ánh mắt cô ngập ngừng nhìn Thẩm Di Châu, nhìn thấy anh bình tĩnh mở cửa sổ phía bên cô ra, nghiêng đầu nói:
“Công viên bên cạnh nhà em, nhìn những người đang khiêu vũ bên kia đi.”
Lương Phong lại nhìn sang, lúc này cô mới nhớ đến đây là công viên nhỏ ở bên cạnh ngôi nhà cô thuê trước kia.
Trước khi cô đi, nơi này còn rất cũ nát, cũng chẳng có ai đến chơi cả, nhưng không ngờ rằng cô mới đi có một năm, bây giờ trở về thì công viên này đã lớn thành thế này rồi.
Có mấy ông lão, bà lão và vài đứa bé, hướng Thẩm Di Châu bảo cô nhìn sang là nơi có một đám người lớn tuổi đang khiêu vũ.
Lương Phong nhìn mấy giây, bỗng nhỏ giọng nói: “Mẹ em?”
Sau đó người cô càng dán sát vào cạnh cửa hơn, đầu hơi lộ ra ngoài.
Cô nhìn thấy Lương Trân mặc chiếc váy màu đỏ như những người khác, bà đang cầm quạt mà vui vẻ uốn eo, xoay tròn như những người khác.
Lương Phong có chút ngạc nhiên quay đầu lại.
Nhìn thấy trên mặt Thẩm Di Châu nở một nụ cười rất nhạt, bình tĩnh nói: “Trước tiên đưa em đến xem một chút, để em không cảm thấy lo lắng khi ở cùng anh, đúng chứ?”
“Nhưng mà, làm sao anh biết…” Lời Lương Phong còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã dừng lại.
Sao anh không biết được chứ? Anh vẫn luôn là người cái gì cũng biết.
Suy nghĩ này khiến trong lòng Lương Phong cảm thấy có chút bất an nho nhỏ, giống như những chuyện cô muốn dùng trăm phương ngàn kế để giấu đi, có phải anh đều đã biết hết rồi hay không.
Ánh mắt Lương Phong lại nhìn xuống dưới.
Cô đưa tay đè lên cửa kính xe.
Ngăn cách tiếng ồn bên ngoài và bên trong khoang xe, bầu không khí trở nên yên tĩnh và ngột ngạt.
Cô nhỏ giọng lên tiếng: “Em nghĩ hai chúng ta ra ngoài là vì chuyện của ba anh.”
Thẩm Di Châu khẽ cười: “Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?”
Sau đó anh lại khởi động xe, quay đầu lại, đi về nơi xa hơn ở phía Bắc của thành phố Yến.
Một đoạn đường không phải là ngắn, từ thành phố Yến lái đến ngoại ô. Những dãy nhà cao chọc trời nằm sát nhau từ từ biến mất, thay vào đó là những ngọn núi cao cao ở phía xa.
Thẩm Di Châu nói, ba anh đã hôn mê trong khoảng thời gian rất lâu, lúc tỉnh lại thì cũng không biết được dài hay ngắn.
Có lúc anh vội vàng chạy đến, ba anh cũng có thể khó khăn nói được mấy câu.
Có lúc chạy đến, nhưng chỉ có thể nhìn thấy ba mình đã hôn mê thêm một lần nữa.
“Cho nên chúng ta chuẩn bị trước.” Ánh mắt Thẩm Di Châu vẫn nhìn thẳng về phía trước, giọng nói bình tĩnh: “Đi mua nhẫn rồi chụp hình cưới luôn, để nếu như chúng ta không thể đến kịp thì khi ông ấy tỉnh lại vẫn có thể nhìn thấy nó.”
Thẩm Di Châu đã nghĩ rất chu đáo, cho dù trong bất kỳ tình huống nào, ít nhất có thể khiến ba anh trước khi đi biết Thẩm Di Châu đã kết hôn.
Lương Phong im lặng một hồi, cô hỏi: “Vậy nếu ba anh muốn nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn của chúng ta thì sao?”
Thẩm Di Châu không mặn không nhạt mà cười: “Mở ngăn tủ trước mặt em ra đi.”
Lương Phong có chút nghi ngờ, mở tủ trước mặt mình ra.
Tim cô bỗng chốc bị kéo lên cao, nhìn thấy trong ngăn tủ là hai cuốn sổ đăng ký kết hôn màu đỏ nằm trong đó.
Miệng cô giống như đang bị một tấm vải bông lớn chặn lại, khiến cô không nói nên lời, cô từ từ đưa tay ra cầm lấy.
Nhìn thấy trong cuốn sổ đăng ký kết hôn, viết tên của Thẩm Di Châu và Lương Phong.
Phía trên có dán hình chụp chung của hai người, từ trước đến giờ cô chưa từng thấy qua.
Ánh mắt cô khiếp sợ nhìn sang Thẩm Di Châu, anh hời hợt liếc một cái:
“Trên ins của em có rất nhiều hình của em.”
Ý anh nói, hình chụp chung này là giả.
“Giấy đăng ký kết hôn này…” Hơi thở Lương Phong khó mà bình tĩnh được.
“Em nghĩ không sai.”
Cũng là giả.
Nhưng số thứ tự phía trên, hình ảnh, cùng với con dấu lại rất rõ ràng, khiến cô khó mà nhìn ra được giấy đăng ký kết hôn này là thật hay giả.
Rất giống thật.
Chỉ cần anh không nói, cô không nói, thì không ai có thể nhìn ra được tài liệu này là thật hay giả.
Ánh mắt Lương Phong dường như bị tấm hình này hấp dẫn, không biết anh chọn tấm hình này từ tấm nào trên ins của cô, tấm hình chụp chung này khiến cô cảm thấy không hề có chút sự xa cách nào.
Phần nền màu đỏ tươi, “Cô mặc chiếc váy màu trắng”, “Thẩm Di Châu” cùng cô đang dựa vào nhau không gần cũng không xa, trong mắt chứa nụ cười nhẹ, nhìn thẳng vào ống kính.
Cô chưa từng nhìn thấy anh qua “Giấy chứng nhận” như thế, cho nên luôn cảm thấy anh rất hư vô, mờ ảo, không thể nào nắm bắt được. Nhưng ở đây, cô lại nhìn thấy ảnh chụp chung của “Anh” và “Cô.”
Giống như cô đã bắt được anh, giống như cô đã có được anh.
Lương Phong cảm thấy bụng dạ mình đang rực cháy.
Đây chỉ là giả. Cô nói cho bản thân mình biết.
Rồi sau đó, cô lại bỏ hai cuốn sổ đăng ký kết hôn vào ngăn tủ.
“Anh vẫn suy nghĩ chu đáo như thế.” Cô nhỏ giọng nói.
Nói xong rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa.
Tới gần trưa, xe đi đến bên ngoài một căn biệt thự.
Những dãy nhà cao tầng kiểu Anh được ngăn cách bởi những đồng cỏ xa xôi với đường viền vô hình, trông giống như những “Trang viên kiểu Anh” mà Lương Phong từng thấy trước đây.
Bây giờ cô mới biết vì sao ngôi biệt thự này lại ở vùng ngoại ô vắng vẻ thế này.
Xuyên qua sân cỏ phía xa, bên trong khu biệt thự đã có rất nhiều xe đang đỗ ở đó.
Lúc đi vào còn có không ít bảo vệ, đa số xe đi vào đều phải dừng lại để kiểm tra thư mời thì mới được vào. Thẩm Di Châu hình như đã từng đến đây rồi, bảo vệ nhìn thấy biển số xe của anh thì cho anh vào trong ngay.
Lương Phong nghĩ là anh sẽ dẫn cô đến tiệm trang sức để chọn nhẫn kim cương, nhưng không ngờ anh lại đưa cô đến hội đấu giá.
Thẩm Di Châu dừng xe lại, như biết trong lòng cô đang nghi ngờ. Anh bình tĩnh nói: “Ba anh sắp đi, nhưng không lẫn. Chỉ một tờ đăng ký kết hôn thì ông ấy không tin đâu. Mà một chiếc nhẫn bình thường thì ông ấy cũng sẽ không tin. Trong buổi đấu giá này có một viên kim cương hồng Nam Phi, chúng ta đến để lấy nó.”
Lương Phong đáp lời, cô biết rõ anh đã sắp xếp mọi thứ rất chu toàn, không muốn để ba anh trước lúc rời đi mà lưu lại chút tiếc nuối nào, cho nên cô cũng không màng mọi thứ mà phối hợp với anh.
Sau đó hai người xuống xe rồi đi vào bên trong khu biệt thự.
Sảnh ngoài rất lớn, rất nhiều người tốp ba tốp năm kéo đến tham gia đấu giá.
Hội đấu giá còn chưa bắt đầu, cho nên nơi này trở thành nơi để giao tiếp.
Trước kia Lương Phong cũng từng được Thẩm Di Châu đưa đi đến không ít những nơi thế này, thoạt nhìn nơi này chỉ dành cho những người có thân phận thì mới có thể vào, thật ra cũng sẽ có rất nhiều “Người không phù hợp” đi vào.
Một kiểu, là bạn gái như cô.
Một kiểu, chính là dùng trăm phương nghìn kế để lấy được thư mời, sau đó chui vào và muốn tạo mối quan hệ với những “Người trong giới thượng lưu” này.
Lương Phong nghĩ tới Nghiêm Sâm.
Cô yên lặng không nói gì mà chỉ đi theo phía sau Thẩm Di Châu, sau đó tìm một chỗ được xem như là nơi xó xỉnh ở trong phòng để ngồi xuống.
Trên ghế sô pha màu xám tro mềm mại, Thẩm Di Châu nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.
Rồi sau đó, có người nhanh mắt nhìn thấy Thẩm Di Châu, chưa được mấy phút, đã có một đám người ngồi xung quanh ghế sô pha.
Nếu không có một chỗ trống để ngồi thì lại bưng ly rượu đứng bên cạnh nói chuyện, ánh mắt như có như không mà lúc nào cũng chú ý đến bên này.
Thẩm Di Châu không cầm gì cả, chỉ thả lỏng dựa vào ghế sô pha. Hai chân bắt chéo, thờ ơ đáp lời mọi người.
Ngón tay anh vẫn luôn để bên hông của Lương Phong, cô ngồi thẳng dậy, không nói gì.
Sau đó Thẩm Di Châu từ từ đưa tay dời ra sau lưng cô rồi vỗ một cái.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt của Lương Phong.
Anh hỏi: “Cơ thể không thoải mái à?”
Lương Phong có chút cứng nhắc gật đầu một cái, cô dừng một lát, sau đó giọng nói vẫn như đang trôi lơ lửng: “Không có, chỉ là hơi nóng thôi.”
“Nóng thì cởi áo khoác ngoài ra.” Thẩm Di Châu nhìn cô.
“... Đúng, em nên cởi áo khoác ra.” Cô chẳng hề có chút tập trung nào, ngoài miệng thì nói như thế, nhưng ngón tay lại không hề đụng tới. Hồi lâu sau, cô lại hỏi: “... Em có thể ra ngoài một chút không?”
Người bên cạnh đến càng đông, mà giờ phút này sự chú ý của Thẩm Di Châu đều đặt lên người cô, những ánh mắt kia cũng như thế đặt hết lên người cô.
Thẩm Di Châu khẽ cười.
Anh đưa tay nắm lấy tay Lương Phong, ngón tay ấm áp vuốt ve da thịt cô, nhìn thẳng vào mắt cô rồi hỏi: “Nói nóng, sao tay lại lạnh như thế?”
Dưới ánh đèn sáng ngời, giờ phút này, môi cô càng trở nên nhợt nhạt hơn.
Môi khẽ mở ra như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra được cái gì.
Ánh mắt cô nhìn Thẩm Di Châu giống như xuyên qua anh nhìn về phía sau lưng của anh vậy.
Khoảnh khắc yên tĩnh vô hình.
Đề tài này rõ ràng không có kết thúc, nhưng Thẩm Di Châu lại ra quyết định cô sẽ không trả lời nữa.
Lòng bàn tay rộng lớn nắm lấy tay cô, nhưng cũng khiến cô cảm thấy mình không thể nào chạy trốn được vào giờ phút này.
Lương Phong yên lặng không nói gì mà tiếp tục ngồi bên cạnh Thẩm Di Châu, anh đã quay đầu nói chuyện với những người khác rồi. Bọn họ đang nói gì đó, nhưng cô không nghe rõ.
Rồi sau đó có một người đàn ông mặc đồng phục đi xuyên qua đám người, từ từ đi đến bên cạnh Thẩm Di Châu, khom người xuống và nói:
“Ngài Thẩm, bên này mời ngài vào ngồi trước.”
Thẩm Di Châu đáp lời, nghiêng đầu nhìn Lương Phong.
Sau đó người đàn ông mặc đồng phục kia cũng cung kính nhìn Lương Phong mà gật đầu một cái, rồi lại nhìn sang Thẩm Di Châu, nhỏ giọng nói:
“Ngài Thẩm, cô gái bên cạnh ngài gọi thế nào ạ?”
Tiếng thì thầm xung quanh bỗng biến mất, Lương Phong không cần nhìn xem thì cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ bốn phương tám hướng đang bay đến chỗ cô.
Có người rình rập, có người tò mò, có người xem náo nhiệt.
Dưới ánh đèn sáng ngời, Thẩm Di Châu đưa tay lên dịu dàng vuốt ve bả vai của Lương Phong.
Sau đó anh ung dung, thong thả đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhìn Lương Phong rồi vươn tay ra.
Kéo cô, ôm cô vào lòng mình.
Trong phòng khách yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Anh nhìn Lương Phong, trong mắt là nụ cười có mục đích cực kỳ rõ ràng.
Giọng không cao không thấp, anh nói:
“Vợ tôi, Lương Phong.”
Thế giới đột nhiên vang lên một loại âm thanh vo ve vi diệu, Lương Phong rõ ràng không hề nhúc nhích, nhưng cô lại cảm giác được vạn vật xung quanh bắt đầu điên cuồng xoay tròn, chìm xuống.
Cô giống như bị một sức lực lớn mạnh nào đó kéo vào vòng xoáy, khiến cô không thể nào giãy giụa được, cũng không thể chạy khỏi.
Rồi sau đó, phát hiện những ánh mắt phía sau lưng cô đang nổi lên một ngọn lửa vô cùng giận dữ.
Thế giới xung quanh lại yên tĩnh tuyệt đối, yên tĩnh đến nghẹt thở.
Cô nghe thấy tiếng “Tít tít”, “Tít tít” của bom nổ.
- -- Đang lan tràn đến quả bom mà cô đã cố gắng che giấu.