“Lương Phong.” Nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, cô kéo dài giọng lặp lại cái tên này.
Tuy nhiên, đáy lòng cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau bao lớp sương lạnh giá.
Đúng rồi, đây chính là cảm nhận đầu tiên mà Thẩm Di Châu mang đến cho cô.
Anh quan tâm sao? Anh căn bản chẳng quan tâm.
Sau khi sắc trời tối đi, một đám người đi vào phòng ăn dùng cơm tối.
Dì giúp việc ở bên cạnh bận rộn, thỉnh thoảng đến hỏi Hạ Thầm một vài vấn đề thì Lương Phong mới biết đây chính là nơi ở của Hạ Thầm.
Lúc ăn cơm, Thẩm Di Châu vẫn luôn nói chuyện với Hạ Thầm.
Những người khác trên bàn thì giống như chuyển đến một chỗ khác mà tiếp tục nói chuyện.
Những món ăn tinh xảo vẫn còn nguyên tại chỗ, nhưng hầu như chẳng ai động đũa.
Bầu không khí rõ ràng vô cùng hài hòa, lần này Hạ Nhan không ở đây, càng không có ai cố ý làm cô khó chịu.
Nhưng loại cảm giác hoàn toàn xa lạ khó mà xem nhẹ này vẫn khiến cô cảm thấy cảnh giác.
Không có ai muốn nói chuyện với cô, càng không ai để ý đến sự tồn tại của cô.
Chưa nói đến việc ăn cái gì, mà cô đã cảm thấy mình không ăn nổi cái gì rồi.
Dần dần, trái tim cô cũng trở nên nặng nề hơn.
Lương Phong cảm thấy có hơi không thở được.
Cô nhẹ nhàng đặt ngón tay lên cánh tay của Thẩm Di Châu, thấy anh đưa mắt nhìn sang.
“Tôi muốn ra ngoài hút điếu thuốc.” Cô nói.
Thẩm Di Châu nhìn cô, trái tim Lương Phong như đang bị kéo lên.
Một lát sau, cô nhìn thấy anh lấy thuốc lá và bật lửa của mình ra.
Màng nhĩ giống như bị một giọng nói từ xa xôi đến gõ vào, tim Lương Phong gần như ngừng đập, cô nhìn Thẩm Di Châu đưa đồ đến.
Một loại xấu hổ khi bị người ta nhìn thấu khiến tai cô đỏ bừng lên, nhưng anh cứ hết lần này đến lần khác không vạch trần chuyện cô đang muốn mượn cớ trốn chạy khỏi nơi này.
Lát sau cô nói: “Cảm ơn.” Giọng nói yên tĩnh giống như một mặt hồ không chút gợn sóng nào.
Thẩm Di Châu như có như không đáp lời.
Lương Phong nhận lấy rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn.
Cánh cửa sau lưng khép lại.
Cơn gió lạnh lúc chạng vạng tối cuốn cô đến một góc xó xỉnh nào đó, không nhìn thấy được bên trong phòng ăn.
Nhiệt độ trong sân rất thấp, một luồng khí lạnh thổi đến khiến Lương Phong nhắm chặt hai mắt lại.
Sau đó, cô từ từ nhả ra một làn khói.
Bàn tay cầm lấy chiếc bật lửa rồi từ từ mở ra, đầu ngón tay tái nhợt dần có chút huyết sắc.
Cô nhìn thấy chữ “S.T.Dupont”.
Là nhãn hiệu bật lửa của anh.
Thuốc lá đã cháy được một nửa, dường như cô còn ngửi thấy mùi hương của anh từ lớp vỏ mềm bên ngoài.
Lương Phong đã từng nhìn thấy nhãn hiệu thuốc lá này khi đi cùng Nghiêm Sâm đến Hồng Kông vào năm nào đó.
Cô rút ra một điếu, che gió lại rồi châm thuốc.
Đó là một mùi hương rất nhẹ, hương vị cũng rất trong trẻo.
Khói trắng từ từ bay lên trước mặt Lương Phong, cô có cảm giác mình không tìm thấy lối ra trong làn sương mù dày đặc này.
Trước mắt bị một mảng màu đen bao phủ, đầy khói trắng, mùi ẩm ướt.
Gió lạnh thổi váy cô dán sát vào phần đùi đã tê dại của cô.
Cô nghiêng đầu nhìn về phòng khách phía xa xa, đèn đuốc sáng trưng, anh giống như một người ngoài cuộc đơn độc, dựa vào ghế ngồi và nghe người khác nói chuyện.
Mi mắt anh thờ ơ rũ xuống, không cách nào có thể phân biệt được có phải anh đang thật lòng nghe hay không.
Trong đêm tối, một vài suy nghĩ mờ mịt dần dần rõ ràng hơn.
Anh là một người đàn ông cực kỳ nguy hiểm, nhưng Lương Phong không có cách nào từ chối được anh, anh cũng là một nơi rất dễ khiến người khác sa chân vào.
Những ngón tay mạnh mẽ của anh chạm vào lưng cô, cùng với mùi hương cam bergamot đáng tin cậy của anh ôm lấy cơ thể cô.
Hòa cùng với mùi trầm hương nhàn nhạt, mơ màng thức dậy vào một chiều mưa, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ mưa đang rơi liên tục nhưng cơ thể vẫn đang nằm trên chiếc giường êm ái.
Biết thế giới này sắp bị mưa như thác đổ làm sụp xuống, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện và tự lừa dối bản thân mình để được nằm trong cơ thể ấm áp này.
Khoảnh khắc tàn thuốc rơi xuống, sự tươi đẹp màu đỏ rực rơi xuống đất chớp mắt hóa thành hư vô.
Lương Phong lập tức tỉnh táo lại.
Ánh mắt cô lại nhìn về phía Thẩm Di Châu lần nữa, không nhịn được cảm thấy có hơi sợ hãi.
Cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, Lương Phong dập điếu thuốc rồi xoay người đi tìm thùng rác.
“Đưa tôi đi.”
Lương Phong quay đầu lại, cô nhìn thấy Hạ Thầm đang đi ra.
Anh ta rất tự nhiên nhận lấy điếu thuốc trong tay Lương Phong, đi hai bước rồi ném vào trong thùng rác phía ngoài phòng.
“Cảm ơn.” Lương Phong đứng cách anh ta hai bước rồi nói.
Hạ Thầm chẳng để ý, nhún vai một cái: “Khách sáo rồi.” Sau đó đi đến bên cạnh Lương Phong.
“Tôi đến để xin lỗi vì những lời em gái tôi nói với cô lần trước.”
Lương Phong ngước mắt lên nhìn anh ta.
Trong mấy ngày tiếp xúc với Thẩm Di Châu, cô thấy bên cạnh anh vẫn luôn được rất nhiều người vây xung quanh.
Nhưng người cô nhớ rõ nhất chính là Hạ Thầm và em gái anh ta.
Anh ta có vẻ đặc biệt khác với những người kiêu căng trong phòng kia.
Lương Phong im lặng một lát, cô nghĩ chắc anh ta đang nhắc đến bữa tiệc tụ họp với Bành Vũ lần đó.
Hai người họ là anh em, nên Hạ Nhan nói ra chuyện này rồi cười nhạo cô trước mặt Hạ Thầm cũng là điều dễ hiểu.
“Không sao cả.” Lương Phong nhìn anh ta rồi cười một tiếng: “Lời cô ấy nói cũng đúng.”
“Em gái tôi được nuông chiều từ nhỏ, nên cũng mong cô tha thứ cho nó.”
Lương Phong gật đầu, trong lòng cũng từ từ hiểu rõ.
Chắc vì hôm nay Hạ Thầm nhìn thấy Thẩm Di Châu lại đưa cô đi theo, nên anh ta mới đến đây nói với cô những lời này.
Nếu như cô thật sự vừa gặp một lần đã chia tay Thẩm Di Châu thì sợ rằng sẽ không bao giờ được nghe thấy Hạ Thầm nói những lời này.
Cho dù có áy náy thì trong lời nói của anh ta cũng nghiêng về phía em gái mình hơn.
Đương nhiên Lương Phong cũng cảm thấy có hơi buồn cười, nhưng cũng cảm thấy rất hợp lý.
Đối với Hạ Thầm, thật ra cô cũng không thể trách móc gì ở anh ta.
Lương Phong khẽ mím môi, khoanh tay, nhìn ra ngoài sân cỏ.
Vốn dĩ cô nghĩ Hạ Thầm chỉ là muốn đến xin lỗi cô, nói xong thì đương nhiên sẽ rời đi.
Nhưng Lương Phong đứng đây một lúc lâu, lại phát hiện Hạ Thầm vẫn đứng cạnh mình.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, biểu cảm của Hạ Thầm dần trở nên thú vị.
“Có lẽ bãi cỏ ở đây rất đẹp.” Anh ta nói xong thì cười rộ lên một tiếng.
Lúc xoay người rời đi, Lương Phong nhìn thấy nụ cười của anh ta lập tức biến mất.
Cửa khép lại rồi.
Ánh đèn hai bên sân cỏ sáng rực lên, khiến một mảnh sân cỏ lớn từ từ trở nên trong suốt.
Đầu ngón tay Lương Phong lạnh cứng.
Sao cô có thể biết được anh ta có khác với những người khác trong phòng hay không chứ?
Rõ ràng bọn họ đều giống nhau.
Kiêu căng, xem thường người khác.
Cô nên nhiệt tình nói chuyện với Hạ Thầm, cô nên trăm phương nghìn kế kết thân với những người bên cạnh Thẩm Di Châu, cô nên biết ơn khi Hạ Thầm nói xin lỗi với cô, cô nên làm những việc mà những người bạn gái trước kia của Thẩm Di Châu từng làm.
Chứ không phải giống như cô khi nãy, gần như mất hồn nhìn bãi cỏ.
Vứt Hạ Thầm sang một bên.
Ngón tay cô từ từ siết chặt, cảm nhận được bao thuốc lá mà Thẩm Di Châu đưa đến kia.
Từ lúc anh hỏi họ tên cô, trong lòng cô bỗng nổi lên một dự cảm rất mãnh liệt.
Cô không làm được.
Không phải cô không muốn làm, mà là cô không làm được.
Hơn 9 giờ tối, Thẩm Di Châu đưa cô về nhà.
Lương Phong không nói gì mà chỉ tựa đầu vào vai Thẩm Di Châu.
Trong khoang xe yên tĩnh, hơi thở của anh tràn ngập quanh người cô.
Lương Phong nhắm hai mắt lại, giống như đang chìm nổi trong một cái hồ sâu không đáy.
Xe chạy suốt 2 tiếng, khi đến gần dưới tầng nhà của Lương Phong đã là 11 giờ rưỡi.
Lương Phong mở mắt ra.
Mảnh vải nhỏ trước ngực của anh hơi nóng lên bởi vì hơi thở của cô, cô ngước lên, nhìn thấy đôi mi đang rũ xuống của anh.
“Tỉnh rồi?”
Lương Phong gật đầu một cái, nhưng không lập tức ngồi dậy khỏi người anh.
“Thẩm Di Châu…” Giọng nói của cô trở nên chậm hơn.
Thẩm Di Châu cúi đầu nhìn cô.
“...!Lát nữa anh có thể đưa tôi đến trước cầu thang không?”
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng xuyên qua cửa xe chiếu lên gương mặt của Lương Phong, cô trang điểm không đậm lắm, son môi cũng vì trải qua một ngày mà dần trở về màu môi vốn có.
Dưới hàng lông mày đen là một đôi mắt có thể xem là quyến rũ, nhưng cô lại trang điểm nhẹ nhàng nhất.
Đôi mắt hai mí thanh tú mở ra, giống như một con cáo hoang đang bị lạc trong tuyết.
Lúc này, đôi mắt ấy chứa đầy ánh trăng sắp tràn ra ngoài, sáng ngời nhìn anh.
Đuôi mắt Thẩm Di Châu nhếch lên: “Đưa em lên nhà cũng được.” Trong lời anh nói là sự tùy tiện không hề có ý che giấu.
Lương Phong cũng chỉ cười một tiếng.
Xe từ từ dừng lại, hai người từ hai bên bước xuống xe.
Ai ngờ Lương Phong vừa mới đóng cửa xe lại thì đã nghe thấy có người kêu lên “Cẩn thận”.
Một người đàn ông đi xe điện đang nhanh chóng lướt nhanh qua người Thẩm Di Châu, bởi vì đường hẹp nên Thẩm Di Châu bị người ta lướt ngang qua, anh lùi về sau mấy bước.
“Anh không sao chứ.” Lương Phong nhanh chóng đi đến bên cạnh anh, khi cô quay đầu tìm người đàn ông đi xe đạp điện kia thì rất khó để tìm thấy anh ta.
Thẩm Di Châu vẩy vẩy cánh tay, nhẹ nhàng cười khẩy một tiếng: “Không sao.”
Nhưng mà Lương Phong phát hiện tay phải của anh bởi vì bị cọ xát nên có một sợi chỉ đứt ra.
Cô sờ lên thì mới biết phía bên ống tay phải của anh có một cúc áo bị rơi mất.
Sau đó Lương Phong cúi đầu tìm trên đất, Thẩm Di Châu lập tức kéo người lên.
“Không cần tìm.”
“Tìm được thì có thể khâu lại.” Lương Phong nói.
“Chỉ là một bộ quần áo mà thôi.”
Lương Phong đứng thẳng người dậy, ngón tay tinh tế mơn trớn ống tay áo của anh.
Mặt vải mịn màng lạnh như băng, bên trong có thêu một hàng chữ rất nhỏ: DIAMOND CHIP.
Một bộ âu phục hoàn toàn được làm thủ công có giá hơn trăm nghìn tệ một bộ.
Không biết cuối cùng là chỗ nào trong lòng bị vỡ mất, Lương Phong kéo tay Thẩm Di Châu lại.
"Trên nhà tôi có cúc áo giống như thế, tôi giúp anh khâu lại một chút.”
Thẩm Di Châu im lặng nhìn cô, lát sau cười nói: “Được.”
Lương Phong xoay người đưa anh lên nhà.
Không phải cô không biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Di Châu là gì, cho dù giờ phút này cô thanh minh rằng cô không có bất cứ suy nghĩ gì khác thì cũng sẽ khiến anh cười chê nhiều hơn mà thôi.
Cần gì phải làm việc vô ích như thế.
Ánh đèn trong hành lang sáng lên từng cái một, Lương Phong mở cửa nhà ra.
“Nhà tôi hơi nhỏ, anh đừng để ý.”
Thẩm Di Châu thờ ơ nhướn mày, đi theo cô đến gần phòng khách.
Có lẽ không hoàn toàn được tính là một phòng khách.
Càng giống như là phòng khách, phòng ăn và phòng làm việc hợp thành một hơn.
Không gian bên trong không lớn lắm, nhưng lại để một cái bàn thật lớn, phía trên trải đầy những tấm vải kiểu dáng đa dạng.
Bên cạnh bàn còn có hai ma-nơ-canh màu trắng, một người mặc váy xanh đậm, vạt áo hình như chưa kịp cắt nên vải đang trải dài trên mặt đất.
“Anh ngồi trên ghế sô pha trước đi.” Lương Phong dọn mấy đồ lặt vặt trên sô pha để Thẩm Di Châu ngồi xuống.
“Cô là...?”
“Nhà thiết kế.” Lương Phong đi sang bên cạnh, vừa cầm túi kim chỉ vừa cầm áo khoác của Thẩm Di Châu đến.
Thẩm Di Châu dựa lưng vào ghế sô pha, hình như anh cảm thấy mới lạ nên đưa mắt quan sát căn phòng này của cô lần nữa.
Tuy có hơi chật, nhưng tuyệt đối không bừa bộn.
Các loại vải nhiều màu cũng được cô xếp rất gọn gàng.
Tuy phòng vẫn chưa được sửa sang qua, nhưng vẫn giữ nguyên tường gạch màu trắng vốn có ban đầu.
Gần cửa sổ là một chiếc máy may màu bạc có hơi cũ.
Ánh mắt Thẩm Di Châu di chuyển trở về.
Cô ngồi trên ghế chân cao bên cạnh bàn, mở một ngọn đèn được đặt ở một góc lên để chiếu sáng.
Cũng không biết cô đã buộc tóc lên từ bao giờ, chỉ có vài cọng tóc rơi xuống bên mặt.
Dưới ánh đèn chói chang, làn da trắng nõn phản chiếu một màu gần như trong suốt.
Trên đôi mi đang rũ xuống, nếp gấp của đôi mắt cũng trở nên nhạt đi, uốn cong thành một vòng cung đáng yêu.
Ngón tay thon dài uyển chuyển, không giống lúc ở bên cạnh anh, lạnh ngắt, cứng như băng.
Lúc cô sờ lên kim khâu, hai tay như được rót thêm linh hồn.
Thẩm Di Châu cảm thấy thú vị.
Anh chỉ ngồi đó uể oải chờ đợi.
Lương Phong cũng hơi lo lắng, sợ sẽ khâu âu phục của anh xấu.
Nhưng trong lòng lại thấy vui mừng nhiều hơn, cô chưa bao giờ được cầm một tấm vải tốt như thế này.
So sánh từng chiếc cúc này đến chiếc cúc khác, cô lấy từ trong hộp của mình ra một chiếc cúc áo giống y hệt của anh.
Cô hỏi Thẩm Di Châu xem chiếc cúc này có được hay không, Thẩm Di Châu cũng chẳng thèm nhìn mà đã nói được.
Phòng ngủ yên tĩnh, Lương Phong cẩn thận đâm kim, cẩn thận đâm từng mũi kim trên ống tay áo.
Vốn dĩ khâu là một chuyện đơn giản nhất, chỉ là bộ quần áo này là của Thẩm Di Châu nên cô không dám thờ ơ.
Không đến 10 phút, Lương Phong đã trả áo khoác này lại cho Thẩm Di Châu.
Thẩm Di Châu mặc lên, cũng không nhìn mà chỉ nói cảm ơn.
Lương Phong đứng bên cạnh anh, nhỏ giọng đáp lời.
Cổ họng không nói nên lời nên cô chỉ có thể im lặng, lúc sau mới nói: “Để tôi đưa anh xuống dưới.”
Giọng nói dường như đã bị bông hút ẩm hoàn toàn hút sạch sẽ, thậm chí không khí cũng trở nên loãng đi một chút.
Thẩm Di Châu cười khẩy.
Giống như để cơ thể trần truồng đi giữa tuyết lạnh.
Sự sợ hãi và từ chối của Lương Phong đã bị anh nhìn thấy rất rõ ràng.
Cho dù bên ngoài cô nghĩ làm thế nào để đến gần và lấy lòng anh, thì ở trong mắt Thẩm Di Châu, bản năng của cô vẫn là một thứ không cần mật khẩu vẫn có thể nhìn rõ.
Một khoảng im lặng.
“Được.” Anh nói: “Cứ thế đi.”
Thẩm Di Châu từ ghế sô pha đứng dậy.
Anh bước chân đi đến cạnh cửa.
Rõ ràng có tiếng bước chân, còn có tấm lưng đang lắc lư của anh.
Đôi mắt của Lương Phong nhìn anh rồi nheo lại.
Cô bỗng vịn bàn đứng lên, từ phía sau ôm chặt lấy lưng anh..
Danh Sách Chương: