Ngồi trên xe của Thẩm Di Châu, Lương Phong không nhịn được mà suy nghĩ.
Ngoài cửa xe, hàng cây cối lướt qua cực nhanh, ánh mặt trời sáng ngời liên tục bị cắt ngang thành các mảnh vụn màu vàng, những ánh sáng loang lổ đó cũng di chuyển đến bên mặt của Thẩm Di Châu.
Lương Phong không nhịn được mà nhìn anh.
Máy sưởi bên trong xe cùng với ghế ngồi ấm áp, khiến cô nhớ đến khuỷu tay ấm áp của anh lúc nửa đêm.
Xem ra sự việc ngày hôm đó vừa mới được lật lại một cách không rõ ràng, hoặc có lẽ anh đã đưa ra câu trả lời của mình.
Lương Phong im lặng nhìn anh.
Anh lạnh lùng quét đôi mắt thờ ơ nhìn cô rồi cười: “Nhìn như thế mà ngay cả điện thoại cũng không nỡ gọi à?”
Lương Phong ngạc nhiên, cô tức giận nói: “Là anh không gọi điện cho em.”
“Trước đó nếu anh quên không gọi cho em thì em cũng sẽ chủ động gọi đến.”
Lương Phong nhìn chằm chằm anh một lát, sau đó cô bất đắc dĩ cười thành tiếng.
Cô quay mặt sang bên ngoài cửa sổ: “Không nhìn nữa được chưa?”
Ngoài cửa sổ, cây cối từ từ chậm lại rồi ngừng hẳn.
Trán Lương Phong đập vào kính, cô phát hiện tay bên trái của mình bị người kia nhẹ nhàng kéo lại.
Mỗi một ngón tay đều được vuốt ve mấy cái. Mặc dù cô không quay đầu lại, nhưng cô có thể tưởng tượng được anh đang cúi đầu kiểm tra xung quanh.
Đôi môi cố tình mím lại của cô xuất hiện trên cửa sổ kính trong suốt, sau đó nụ cười ẩm ướt của cô nhiễm ra một làn sương nhỏ trên cửa sổ.
Sau đó anh hơi dùng sức, anh kéo tay Lương Phong đến mức cô không thể không xoay người lại.
Ba chữ “Anh làm gì” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì cô đã nghe thấy hơi thở đậm mùi cam bergamot trộn lẫn với hơi thở ẩm ướt lúc sáng sớm đang đến gần cô rồi lấp kín khuôn miệng trống trải của cô.
Từng chút từng chút một mút lấy môi của cô, sau đó cạy mở hàm răng cô ra. Bàn tay anh di chuyển đến sau gáy của cô và dễ dàng khiến nụ hôn này càng trở nên sâu hơn.
Ngay khoảnh khắc cô muốn đáp lại anh thì Thẩm Di Châu chợt lùi người ra, anh không tiếp tục nữa.
Trước một giây, khi đèn chuyển sang màu xanh thì anh ung dung đạp chân ga.
Chỉ để lại đôi môi đang hé mở có chút ẩm ướt của cô cùng với trạng thái chưa tỉnh táo lắm.
Thật giống như cô đang si mê và không kiềm chế được bản thân khi ở trước mặt anh.
Nhận.
Cô nhận.
Khi ngồi thẳng dậy lần nữa, Lương Phong liền nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng xe đang chạy từ từ ít đi, cuối cùng, xe lái thẳng đến một khu phố mà cô chưa từng đến. Chỗ này là khu phố cũ nhất ở thành phố Yến, có rất nhiều kiến trúc cũ cần được bảo vệ đều đang ở đây. Hai bên đường là hàng cây ngô đồng cao lớn đang đứng sừng sững ở đấy, cành lá không quá nhiều, nhưng chỉ vậy thôi mà đã muốn che khuất hết cả bầu trời.
“Em đã từng nghe nhắc qua về con đường này rồi.” Lương Phong nhìn bảng chỉ đường bên phải ở phía trước rồi nói: “Ngõ Sùng Viễn, em nghe nói ở đây có một dinh thự, là nơi một nhân vật lớn của Trung Hoa Dân Quốc từng sống.”
Thẩm Di Châu thờ ơ đáp lời cô, sau đó anh đánh tay lái di chuyển vào ngõ Sùng Viễn.
Đi vào ngõ chưa được bao lâu thì Lương Phong đã nhìn thấy một căn nhà cổ ba tầng vô cùng ấn tượng. Tòa nhà bằng gạch màu xám đen theo phong cách thời Trung Hoa Dân Quốc. Mặc dù xe vẫn chưa đến gần, nhưng Lương Phong đã có thể nhìn thấy sảnh trước rất lớn và ban công ở trên tầng hai. Gần sát phía ngoài đường có một cái cửa sổ bằng kính rất lớn, màu sắc rực rỡ. Dưới ánh nắng của mặt trời, nhìn giống như ánh sáng và bóng tối đang hòa lẫn vào nhau.
“Em nói nhà này đúng không?” Thẩm Di Châu trực tiếp lái xe ngừng trước cửa.
Lương Phong đưa mắt nhìn ra phía cửa, ở cửa bên trái khắc một tấm bảng vô cùng có khí chất: Dinh thự Sùng Viễn.
“Hình như là nó.” Cô nói.
Thẩm Di Châu cười: “Thế xuống xe nhìn thử một chút.”
Lương Phong ngẩn người, sau đó cô vội vàng kéo tay anh lại.
“Em chỉ thuận miệng nói thôi, chỗ này cũng không phải nơi người khác có thể tùy tiện ra vào.”
“Đi xem chút thì có liên quan gì hả?”
Lương Phong cau mày, cô cảm thấy chuyện này thật sự không cần thiết phải làm như thế.
“Không cần phải thế mà, thật đấy.”
Nhưng vừa dứt lời thì Lương Phong nhìn thấy một người phụ nữ tầm bốn, năm mươi tuổi đang từ trong dinh thự đẩy cửa đi ra. Sau đó đi vòng qua rồi đến bên cạnh Thẩm Di Châu, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ và nói:
“Di Châu hôm nay đến sớm thế.”
Thẩm Di Châu không xuống xe, mà anh chỉ đưa mắt nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lương Phong, sau đó nắm lấy tay của cô, anh cười rồi hỏi: “Bây giờ, cô Lương muốn xuống xe đi tham quan thử không?”
Lương Phong lập tức hất tay anh ra, cô liếc mắt nhìn anh rồi xuống xe.
Thẩm Di Châu bật cười thành tiếng, anh xuống xe rồi nhanh chóng vòng qua bên cạnh ôm Lương Phong vào lòng.
“Đi nhanh thế làm gì?”
Lương Phong liếc anh: “Không muốn để anh nhìn thấy rồi chê cười.”
Anh ghé sát tai cô, giọng nói lười biếng nhưng rất thu hút: “Thế tối nay anh bồi thường cho em nhé?”
Lương Phong nhìn thấy người phụ nữ lúc nãy vẫn còn đang đi theo sau lưng, cô liền đưa tay bịt miệng anh: “Bớt tranh cãi chút đi, cậu chủ Thẩm ạ.”
Ba người đi vào sân trước, cửa sau lưng liền tự động đóng lại. Trong sân có hai cây cao đang đung đưa tạo ra bóng mát, bởi vì thời tiết đã trở nên nóng hơn, nên bây giờ đi dưới tán cây này lại có cảm giác rất thoải mái và mát mẻ.
“Mẹ Trần, không cần làm cơm trưa đâu, lát nữa đến buổi trưa thì chúng tôi ra ngoài ăn.” Thẩm Di Châu nghiêng đầu nói với người phụ nữ kia.
Mẹ Trần liền đáp lời.
Sau đó Lương Phong hỏi anh: “Ăn gì thế?”
“Em muốn ăn cái gì?”
Lương Phong đi theo anh vào trong nhà rồi nhìn xung quanh một chút.
Thẩm Di Châu dừng chân lại, anh hỏi cô: “Em tìm nhà bếp à?”
Sao anh lại hiểu Lương Phong như thế nhỉ, anh luôn là người đầu tiên biết được suy nghĩ của cô.
“Cơm trưa em làm, có được không?” Lương Phong đề nghị.
“Cầu còn không được.”
Khóe mắt mẹ Trần hiện ra tầng tầng nếp nhăn, sau đó đi đến bên cạnh Lương Phong: “Cô Lương cần nguyên liệu nấu ăn gì thì cứ việc nói, bây giờ tôi sẽ đi mua ngay.”
Lương Phong nhìn Thẩm Di Châu, Thẩm Di Châu liếc nhìn cô, anh hừ lạnh: “Anh không giống em đâu, đã thích mà lại còn che che giấu giấu.”
Trong lòng cô nóng như bông tuyết dần tan và tiếng nước xuân chảy róc rách.
Lương Phong xoay người lại, cô kéo tay Thẩm Di Châu, kéo anh hơi khom người xuống. Sau đó Lương Phong ngẩng đầu lên, lướt nhẹ qua môi anh.
Chờ lúc Thẩm Di Châu còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đã buông lỏng tay ra, nhìn mẹ Trần rồi nói:
“Con muốn nhìn thử xem trong tủ lạnh đã có những nguyên liệu gì rồi đã.”
Từ bên ngoài nhìn vào, trông tòa nhà này sẽ có chút dấu vết của năm tháng, nhưng bên trong quả thực đã được sửa sang rất tốt. Phong cách vẫn nghiêng về kiểu dân quốc, nhưng đồ trong nhà đều rất chú tâm đến kiểu dáng.
Bình phong chạm khắc hoa lan mận, bàn làm việc bằng gỗ gụ, rèm cửa màu xanh đậm đã cản đi ánh nắng gay gắt từ bên ngoài và nuôi dưỡng những cây xanh tươi mát cao nửa người. Gạch lát sàn có hoa văn tối màu và phức tạp, phản chiếu ra ánh sáng và bóng tối mờ ảo, tạo cảm giác giống như thật sự bước vào ngôi nhà đã xây dựng được hàng chục năm về trước của một gia đình giàu có.
“Sao em không biết người thân của anh trước kia còn là một nhân vật lớn nữa vậy?” Lương Phong đứng trước bàn cắt cà chua và nói.
Thẩm Di Châu ngồi cạnh quầy bar, một tay của anh tùy tiện lật tạp chí, một tay kia thì cầm điếu thuốc vừa mới đốt, giọng nói lười biếng: “Sao có thể chứ.”
“Thế sao anh lại ở chỗ này vậy?”
Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn cô rồi nói: “Không có địa vị thì không thể bỏ tiền ra mua để ở à?”
“Thích không?” Anh hỏi.
“Thật đẹp.”
“Thích không?” Anh hỏi lại lần nữa.
Chân mày Lương Phong nhíu lại, không biết anh đang có ý gì. Cô chỉ chầm chậm nói: “Nhà tốt như vậy, ai mà không thích chứ.”
Thẩm Di Châu dựa người lên ghế, sau đó anh nhếch mí mắt nhìn cô.
“Anh quản người ta có thích hay không làm gì, anh chỉ hỏi em có thích không?”
Tiếng dao và thớt chạm vào nhau dần chậm lại, Lương Phong ngẩng đầu nhìn anh.
Dưới ánh đèn trắng, khuôn mặt anh trở nên rõ ràng và rực rỡ hơn, đôi mắt tươi cười của anh như dòng trăng đang chảy.
Lương Phong nói bằng giọng đùa giỡn: “Em thích, chẳng lẽ ông chủ Thẩm còn muốn tặng em à?”
“Đang có ý đó.” Anh nói như thể đây là chuyện đương nhiên.
Nụ cười giống như một que kem ốc quế tan chảy, đọng lại mãi trên khuôn mặt mà không mất đi.
Giờ phút này cô nên vui vẻ đón nhận hay dùng từ ngữ giả tạo để từ chối?
Từ mục đích ban đầu của cô mà nói thì bây giờ cô nên vui vẻ đón nhận. Hôm nay chắc chắn Thẩm Di Châu không phải đang thăm dò cô, nếu anh nói cho thì thật sự sẽ cho. Một tòa nhà thời dân quốc thế này có thể bán được bao nhiêu tiền? Lương Phong không dám nghĩ đến.
Nhưng nếu lấy phần thật lòng để mà nói thì sao? Lương Phong không muốn nhận. Chuyện dù sớm hay muộn thì đều sẽ bại lộ, vả lại, cô không cách nào có thể khống chế Nghiêm Sâm để cả đời anh ta không nổi điên, cô càng không cách nào để Nghiêm Sâm dùng Thẩm Di Châu uy hiếp cô cả đời, sau đó cấu kết với anh ta và làm việc xấu. Sớm muộn gì cô đều sẽ rời đi, nếu đã như thế thì cô càng không có cách nào yên tâm thoải mái nhận ngôi nhà này.
Chất lòng từ trái cà chua tràn ra giữa ngón tay Lương Phong, nhìn giống như máu tươi đã được làm loãng đi.
Cô cúi đầu nhìn, trong lòng lại có chút rung động.
Trong lúc cô đang nặng nề không biết nên làm gì thì đúng lúc mẹ Trần vừa đi mua những nguyên liệu mà Lương Phong nhờ bà mua khi nãy đang đẩy cửa bước vào.
“Cô Lương, cô nhìn xem có phải thứ cô muốn không, tôi không chắc là loại nào nên loại nào tôi cũng mua cả.”
Lương Phong quay đầu nói: “Chờ chút ạ.” Sau đó cô xoay người đi đến bồn rửa tay rửa sạch tay rồi nhanh chóng đến bên cạnh mẹ Trần.
Cô nhẹ nhàng lướt nhìn bên trong túi mấy lần rồi nói: “Chính là những thứ này, cảm ơn mẹ Trần.”
“Cô Lương khách sáo rồi.” Mẹ Trần lấy những gia vị còn thừa lại ra và sắp xếp gọn gàng vào ngăn tủ rồi lui ra ngoài.
Lương Phong xé túi hương liệu kia ra một chút, sau đó tiến đến bên cạnh Thẩm Di Châu.
“Anh ngửi một chút.”
Thẩm Di Châu giơ tay lên quơ quơ mùi tới.
“Rau thì là.”
Mắt Lương Phong cong lên: “Cũng biết là anh sẽ biết mà, lần trước anh nói món mì ý của em tầm thường nên em đã đặc biệt nghiên cứu một chút. Lần này chuẩn bị làm món mì ý cùng cá chiên. Rau thì là có thể khử mùi tanh, còn có mùi rất đặc biệt.”
Sắc mặt Thẩm Di Châu cũng không thay đổi gì nhiều, anh đáp lời cô xong thì dựa lưng trở lại ghế rồi lật xem tạp chí.
Lương Phong nghe ra được sự bất mãn trong giọng nói của anh. Cô cúi đầu kẹp lại túi hương liệu đã xé mở, bình tĩnh nói: “Hôm nay anh đã cho em quá nhiều tin tức rồi.”
Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn sang.
Lương Phong cũng nhìn anh, sau đó cô cười như muốn dỗ dành anh.
“Lại mang em về ăn cơm, còn nói muốn tặng nhà cho em. Ông chủ Thẩm, em chưa từng thấy qua cảnh nào thế này, anh làm thế cũng đang dọa em đấy.”
“Nhận toàn bộ không được à, có gì mà phải sợ.”
Lương Phong thấy suy nghĩ của anh đã bình thường trở lại thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Em không giống như anh, từ nhỏ đến lớn đều sống trong ngôi nhà to thế này.” Cô cố ý khoa trương một chút, nhìn anh rồi cười: “Nói cho cùng, vẫn là anh được tái sinh.”
Bây giờ Thẩm Di Châu lại nở nụ cười, nhưng khi Lương Phong nhìn sang thì cô chỉ cảm thấy ý cười trong mắt anh lạnh như sương tuyết.
Không hiểu vì sao cô lại thấy không thở nổi.
Lương Phong dừng động tác trong tay lại.
Cô rửa sạch tay một lần nữa rồi dùng giấy lau khô tay, sau đó cô trở về đứng đối diện với Thẩm Di Châu.
Quầy bar hơi rộng, cô quỳ hai đầu gối trên ghế xoay, dùng cùi chỏ chống đỡ cơ thể rồi nhích lại gần mặt của Thẩm Di Châu.
Thẩm Di Châu đang tính lùi về sau thì bất ngờ anh lại bị Lương Phong hôn lên khóe miệng.
Chân mày anh nhíu lại, có chút không vui, anh vừa tính mở miệng thì đã nghe thấy Lương Phong đến gần cầu xin và dỗ anh:
“Hôm nay chúng ta đừng tức giận, được không?”
Thấy anh không lùi về sau nữa, Lương Phong liền cong khóe mắt, nhỏ giọng nói: “Thật ra hôm nay anh đến tìm em khiến em thật sự rất vui vẻ.”
Thẩm Di Châu nhướn mày: “Quả thật không nhìn ra được, thật sự giống như anh mặt nóng dán mông lạnh vậy.”
“Sao lại như thế được?” Lương Phong nhích lại gần mặt anh, hơi thở dây dưa quấn quanh xông vào mũi của anh: “Anh biết em là một người mâu thuẫn, có lúc em sẽ làm chuyện khiến anh thấy không vui, nhưng không phải em cố ý đâu.”
“Em cũng biết em mâu thuẫn và khó hầu hạ sao?”
Lương Phong không nhịn được, trán kề trán với anh: “Đúng thế, em quá khó hầu hạ rồi. Không giống ông chủ Thẩm, là người có tính tình tốt nhất trên đời.”
Thẩm Di Châu hừ lạnh, anh biết cô đang trêu chọc mình. Nhưng trong lòng tự nhiên thoải mái hơn rất nhiều, anh liếc nhìn bàn dài một cái: “Em làm cơm phải mất bao lâu?”
Buổi trưa, hai người ở quầy bar chia nhau đĩa mì ý lớn và cá chiên. Thay vì ngồi xa nhau rồi dùng bữa trên chiếc bàn ăn được trang trí đẹp mắt, thì hai người lại cùng nhau ăn chung một đĩa thức ăn mà không cần phải chia ra.
Mỗi người cầm một cái nĩa bạc rồi cùng nhau cuốn mì ý lên, xoay xoay và cùng nhau nhấc lên một sợi mì ý.
Hai người như ngầm hiểu ý nhau mà cùng dùng sức, sợi mì ý gãy đôi, lắc lư lắc lư rồi rũ xuống.
Sau đó cả hai bắt đầu không biết chán mà thử nghiệm khả năng ngầm hiểu ý này.
Hai người một lần nữa kiểm tra xem nĩa của cả hai có quấn cùng một sợi mì hay không.
Mỗi lần trong khoảnh khắc mì ý sắp đứt lìa, Lương Phong đều sẽ vui vẻ mà cười lên.
Thẩm Di Châu cười nhạo cô rằng người khác nói cho cô một căn nhà mà đã khiến cô sợ hãi đến mức không nói nên lời rồi, nhưng bây giờ khi chơi với mấy sợi mì này thì lại vui vẻ hơn rất nhiều.
“Giữ chặt một ít sự vui vẻ chân thật này đi.” Giọng cô vẫn như cũ, nhưng trong lòng sớm đã trống rỗng đến hoảng sợ.
Thẩm Di Châu liếc nhìn cô một cái nhưng không nói gì, anh chỉ tiếp tục cùng cô ăn mì ý.
Một chút cơm trưa cũng đã ăn xong, Thẩm Di Châu đưa Lương Phong đi dạo một lát. Đến đây Lương Phong mới biết nơi này bây giờ gần như đã chẳng có ai ở nữa rồi, chẳng qua là năm Thẩm Di Châu mười tám tuổi, khi đó anh và mẹ mới từ Ý về thì ở tạm nơi này.
Nếu như là bây giờ thì Lương Phong sẵn lòng đi theo Thẩm Di Châu tham quan căn nhà này một chút. Thẩm Di Châu nói anh và mẹ đã ở trong phòng này vài năm đầu, sau đó mẹ anh khăng khăng muốn làm theo ý mình trở về Ý, nên mới cùng ba anh cắt đứt quan hệ rồi rời đi.
Nhưng khi nghĩ đến bữa cơm buổi tối, nếu nói là buổi sáng hay thậm chí lúc cơm trưa thì cô còn có thể miễn cưỡng xem như không có chuyện gì, cùng Thẩm Di Châu nói chút chuyện không quan trọng rồi cười một cái. Nhưng thời gian hẹn gần đến, Lương Phong lại cảm thấy miệng mình như bị khâu chặt và bóp lại rồi dần dần không thở nổi.
Bữa cơm này cuối cùng xem như là cơm chia tay của ba mẹ anh hay là Thẩm Di Châu giới thiệu cô cho ba mẹ của mình, ăn bữa cơm đoàn viên đây? Cô lấy thân phận gì để ở lại ăn tối với bọn họ? Bạn gái Thẩm Di Châu hay là kẻ nói dối sắp bị vạch mặt?
Trong chỗ u tối có một nụ cười, hoang đường và châm chọc, giống như con dao nhỏ không ngừng cắm vào lòng Lương Phong, không ngừng thay đổi.
Giống như tận mắt nhìn mình rơi xuống khỏi đỉnh núi, nhưng không thể cố sức.
Lương Phong không còn sức để suy nghĩ chuyện gì khác nữa, sau khi nhìn sơ qua ngôi nhà, cô hỏi anh có chỗ nào có thể chợp mắt một lát được không?
Thẩm Di Châu nhìn đồng hồ: “Ngủ ba, bốn tiếng là đủ.”
Thẩm Di Châu đưa Lương Phong lên tầng, đi qua phòng khách hình tròn mát mẻ, ở phía bên trái tầng hai chính là phòng của Thẩm Di Châu.
Lương Phong đi vào theo anh, nhưng nơi này lại chẳng có “Hơi thở của cuộc sống trong lâu đài” như cô nghĩ chút nào cả.
Bên trong không có tủ sách đựng những đồ dùng và sách cũ, cũng không dán bất kỳ tấm poster nào. Mọi thứ đều được sửa sang giống như phong cách trong toà nhà, khăn trải giường và chiếc chăn màu xanh đậm, cùng với một chiếc đèn thân cao bằng tre đang để bên cạnh giường.
Vừa trống trải, vừa buồn tẻ.
Lương Phong không nhịn được mà nói: “Đây chính là phòng anh ở nhiều năm à?”
Thẩm Di Châu gật đầu, sau đó anh quen đường quen nẻo cởi áo khoác xuống để ở bên cạnh bàn. Anh kéo rèm cửa sổ lên phân nửa, che kín hết phần lớn ánh sáng. Rồi sau đó nhìn Lương Phong và đưa tay ra.
Lương Phong đi đến, cô cũng cởi bỏ áo khoác và chỉ còn lại chiếc đầm dài bên trong. Sau đó cô cùng Thẩm Di Châu nằm xuống giường.
Hơi lạnh mà mềm mại từ lớp khăn trải giường bao bọc lấy hai người, giống như là nằm xuống một mặt hồ tĩnh lặng.
Nhịp tim của anh đập ở bên tai cô, nhiệt độ cơ thể của anh bao bọc lấy cô.
Lương Phong không nhịn được kéo chặt cánh tay, sau đó cô càng đến gần hơn rồi quấn lấy người anh.
Thẩm Di Châu rũ mắt nhìn rồi anh đưa tay xuốnh dưới nhưng lại bị Lương Phong bắt được.
Hơi thở của anh phả vào bên tai cô: “Anh cứ nghĩ rằng em có ý này chứ?”
Lương Phong bật cười: “Ngày nào cũng được, hôm nay không được.”
“Bởi vì chuyện tối nay ăn cơm à?”
“Ừ.”
Thẩm Di Châu rút tay về rồi lại ôm lấy Lương Phong.
“Không phải chuyện gì lớn.”
Lương Phong không trả lời anh, cô chỉ ngẩng đầu rồi hôn lên cằm anh: “Em muốn ngủ một lát.”
Phòng ngủ yên tĩnh trở lại.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm rèm chưa được kéo lên hết ở cuối giường mà chiếu vào bên trong, hiện lên bóng cây đang lặng lẽ đung đưa từ ngoài tấm kính rồi phản chiếu xuống dưới sàn nhà.
Trong mũi cô đều là hương thơm trên người anh, hòa cùng với mùi thơm nhàn nhạt từ da thịt rồi lan ra.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên Lương Phong ngủ ở đây, rõ ràng đây là một nơi hoàn toàn xa lạ với cô.
Nhưng bởi vì được Thẩm Di Châu ôm vào lòng nên cô mới không kiềm chế được mà cảm thấy an tâm.
Giống như đi vào ao đầm, sau đó để mặc cho mình càng lún càng sâu.
Nhưng cô vừa sợ hãi vừa cảm thấy tham lam, khiến bản thân mình trở thành hai người mâu thuẫn ở trong cơ thể.
Sợ hãi buổi tối “Có danh không phận” vây quanh cô, nhưng cô lại tham lam cảm giác “Tình cảm” thế này của anh.
Bởi vì cô không uống rượu, nên cuối cùng cô chỉ có thể nỗ lực khiến cho ý thức của mình bị đình trệ.
Nhưng sao có thể ngủ an ổn được cơ chứ.
Trong mơ như có vô số cảnh tượng thay phiên nhau xảy ra, nhưng lúc thức dậy thì cô lại chẳng nhớ gì cả, cô chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, ngay cả khi muốn nhúc nhích nhưng cũng chẳng còn sức.
Cô mở mắt ra nhìn trần nhà trắng xóa, giống như tay chân đều bị trói lại.
Hồi lâu sau, cô nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động, quay đầu nhìn thì mới phát hiện Thẩm Di Châu đang đến gần.
Anh đặt điện thoại ở trên đầu giường, sau đó nằm xuống cạnh Lương Phong lần nữa, anh dựa vào đầu giường rồi đưa tay đốt một điếu thuốc.
Hai mắt của cô nhẹ nhàng khép lại, bây giờ cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Lương Phong dựa vào lòng anh: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Thẩm Di Châu từ từ nhếch mi mắt lên, giọng nói bình tĩnh: “Cơm tối bị hủy bỏ.”
Lương Phong ngẩn người.
Thẩm Di Châu nói: “Bây giờ em có thể yên tâm mà ngủ một lát rồi.”
Lương Phong yên lặng không nói gì, khóe môi cô nâng cao lên, nhưng trong lòng không hề cảm thấy vui sướng chút nào.
Trái lại, bên tai cô lại truyền đến tiếng thét gào của gió lạnh.
Vào giờ phút này, trong lòng cô bỗng thấy thất vọng, cùng với thân thể như đang rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Vốn dĩ ban đầu cô đã cho rằng sự tồn tại của bữa cơm tối này là muôn đời không có được.
Nhưng giờ khắc này cô mới có cảm giác trong lòng không hề có chút vui sướng nào, mà phân nửa chính là giải thoát, phân nửa là sống sót sau tai nạn.
Hai tiếng trước khi bắt đầu ăn tối thì bị hủy bỏ, thật giống như một dự báo rõ ràng.
Cảnh báo cô, con đường này không phải của cô.
Tiếng gió ngày càng lớn, tốc độ rơi xuống của cô cũng ngày càng nhanh.
Bây giờ cô mới cảm nhận rõ ràng trong lòng cô có lẽ là mong đợi, là khát vọng, nếu không vì sao cô còn chờ ở chỗ này. Nhưng ngay cả dũng khí thừa nhận mà cô cũng không có, cô lừa mình dối người nói rằng cô đang sợ hãi.
Cho nên ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi, chỉ muốn vội tới tát cho cô một cái.
Khiến cô thức tỉnh và nhìn xem con đường này căn bản không thuộc về cô.
Lương Phong im lặng nhắm hai mắt lại, sau đó cô bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của Thẩm Di Châu.
Cô mở mắt ra rồi tiến lên ngậm lấy điếu thuốc lá của anh.
Cô nếm được hương bạc hà lạnh như băng, cũng nếm được sự tuyệt vọng của cô vào lúc này.
Sau đó cô ngồi thẳng dậy, mặt đối mặt với anh. Cô giơ tay vén váy lên, hất mái tóc của mình sang một bên.
Cô đưa tay ra ôm lấy Thẩm Di Châu rồi hôn anh.
Trên chiếc giường màu xanh đậm, mái tóc đen như thác đổ che kín tấm lưng trần trụi phía sau.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ trở nên nhức mắt, ánh sáng sáng ngời chiếu lên thân thể hai người họ.
Cô nhớ đến lần đầu tiên gặp anh trên sân thượng, nhớ đến lần đầu tiên anh đến nhà cô, nhớ đến lần đầu tiên anh nhờ dì đến giúp cô băng bó, nhớ tới lần đầu tiên anh chủ động gọi điện thoại đến.
Cố gắng kiềm chế nước mắt vô dụng, sau đó như muốn khảm vào nhau.
Long trời lở đất, thần hồn điên đảo.
Mượn chuyện này làm cờ bay phất phới trong gió trăng khiến Lương Phong được chân thật một lần.
Lảo đảo đến nhà vệ sinh, trong bồn tắm rộng lớn dịu dàng như nước.
Sau đó là những rung động đung đưa bất tận.
Cuối cùng Thẩm Di Châu đã đổi cả bồn nước rồi bỏ Lương Phong vào lần nữa.
Anh tựa lên vách bồn tắm cứng rắn, lưng Lương Phong dán sát vào ngực của anh.
Một khi da thịt ẩm ướt đã dính sát vào nhau thì khó lòng mà tách ra được.
Loại trạng thái “Giằng co, khó dứt ra” này khiến trong lòng Lương Phong thấy yên ổn.
Thẩm Di Châu khoác một tay lên bồn tắm, sau đó anh thong thả hút thuốc.
Ẩm ướt hòa hợp với mùi khói thuốc có hương rất khác biệt, giống như tăng thêm chút rượu bạc hà, nếu ngửi thêm chút nữa thì sẽ không nhịn được mà tiến đến.
Tiến đến, cướp lấy hơi thở của anh, hít một hơi, sau đó sẽ hôn lên môi của anh.
Trong phòng tắm yên tĩnh, chỉ có tiếng hôn đứt quãng và tiếng nước chảy luôn chuyển động.
Lương Phong ôm lấy cánh tay của Thẩm Di Châu đang để trên bụng mình, sau đó cô dần dần nhắm mắt lại.
Cô nghe thấy giọng nói của anh từ phía sau truyền đến: “Anh đã xem một ngôi nhà ở Karuizawa.”
Lương Phong mở hai mắt ra.
Thẩm Di Châu nói: “Có người bạn ở Nhật Bản, anh nhờ cậu ta tìm mấy chỗ bất động sản, cuối cùng chọn ra một căn nhà lớn.”
Lương Phong hỏi: “Đẹp không?”
Thẩm Di Châu cười: “Anh cảm thấy thẩm mỹ của mình cũng không tệ lắm. Nếu em thích, sau này mỗi năm lúc đến sinh nhật thì có thể trải qua ở đó.”
Lương Phong vô thức nắm chặt cánh tay anh, cô nhanh nhẹn nói: “Được.”
“Mùa đông có thể đi Florence, anh học cấp ba ở đó, có nhà bán hải sản ăn rất ngon.”
“Có thể đón năm mới ở đó.” Lương Phong nhìn mặt nước đang chuyển động trước mặt, cô nhỏ giọng nói: “Sau đó chúc mừng sinh nhật anh.”
“Còn muốn làm cà vạt cho anh sao?” Anh đưa mắt nhìn Lương Phong.
Mắt của Lương Phong vẫn không thay đổi, giọng nói có chút bay bổng: “Lần này muốn làm cái khác.”
“Cái gì?”
“... Đương nhiên bây giờ không thể nói cho anh rồi.”
Trong phòng ngủ mơ hồ truyền đến tiếng chuông điện thoại của Thẩm Di Châu.
Lương Phong hơi ngồi dậy, sau đó Thẩm Di Châu từ phía sau lưng cô đứng lên, cả người ướt đẫm đi ra ngoài.
Lương Phong nhìn bóng lưng lúc rời đi của anh, sau đó cửa nhẹ nhàng khép lại, cũng mang đến sự yên tĩnh đến nghẹt thở.
Lời Thẩm Di Châu nói nặng nề xuất hiện trong đầu cô:
“Nếu em thích thì sau này cứ đến dịp sinh nhật đều có thể cùng nhau trải qua ở đó.”
“Lúc mùa đông có thể đến Florence, anh đã học cấp ba ở đó, ở đó có quán bán hải sản rất ngon.”
“Còn muốn làm cà vạt cho anh à?”
Ánh mắt mơ hồ chớp một cái, Lương Phong nhấn chìm mình vào trong nước.
Rồi sau đó cô yên lặng mở to mắt ra nhìn trần nhà đung đưa, giống như một giấc mộng mãi mãi không muốn tỉnh lại.
Cho dù có khóc lóc tỉ tê thế nào đi chăng nữa thì nước mắt cũng sẽ không rơi xuống.
Cuối cùng chỉ còn lại sự yên tĩnh vô tận.
Cô nhìn thấy mặt nước đang đung đưa lần nữa xuất hiện gương mặt của anh, giống như cô đang chăm chú nhìn anh, anh cũng chăm chú nhìn cô.
Lượng oxy từ từ cạn kiệt, trong sự rung động yên lặng, cô nhìn thấy anh từ từ cúi người xuống.
Đầu óc vì thiếu khí nên rơi vào cảnh hỗn loạn.
Tùy tiện cảm nhận được sự nghẹt thở, chết và yêu cùng anh.
Trong lúc hoảng hốt, cô nghe thấy tiếng hát mờ ảo lặp đi lặp lại bên tai cô:
“Đồ càng xinh đẹp, tôi càng không thể chạm, sợ bi kịch lại diễn ra lần nữa.”
“Số mệnh, số mệnh của tôi.”
Giây tiếp theo, cô từ dưới nước ngồi dậy, câu lấy cổ của Thẩm Di Châu.
Cô ngẩng đầu rồi hôn lên môi anh.
Giống như đã dùng hết sức lực cả đời này của mình.