Hắn xem xét y phục, vừa cẩn thận nhìn chỗ gãy xương ở chân phải, lại nói: "Chỗ gãy xương có vết xước ngoài da, nhưng người chết từng dùng tay áo lau qua vết máu trên vết thương, cho nên gãy xương rất có thể đã là trước lúc ngã xuống sườn núi. Theo tình trạng da thì có thể xác định được gãy xương cũng là do bị thương khi ngã."
Tỉnh Ất líu lưỡi, "Nói cách khác, hắn đã ngã không chỉ một lần?"
Cảnh Tri Vãn nhìn bộ y phục không mấy tốt, lại nhìn ra rằng ngã từ trên cao, trầm ngâm nói: "Có lẽ......ngã rất nhiều lần."
"Rất nhiều lần?" Lý Phỉ nghe vậy cũng không thể tưởng tượng nổi, "Ngươi nói Đinh Tào ngã nhiều lần ở trong núi? Cuối cùng còn ngã chết trên núi?"
Nếu là ngẫu nhiên trượt chân ngã sấp xuống, vận khí về tới nhà mới mất cái mạng nhỏ, có lẽ còn có thể làm cho người ta tin tưởng. Nếu nói là một nam tử đang khoẻ mạnh, một đường đi tra án đều không ngừng ngã, ngã gãy chân không tính, cuối cùng còn ngã mất cả tính mạng, quả thực không thể tưởng tượng được.
A Nguyên cũng để ý tới vết thương của Đinh Tào, cũng tin tưởng lời Cảnh Tri Vãn nói, nghe vậy do dự cười khổ, "Chẳng lẽ lúc Đinh Tào xuống núi thì gặp quỷ rồi? Bị quỷ dọa điên rồi chạy loạn, bị quỷ làm kinh sợ?"
Lúc này màn đêm dần dần chìm xuóing, dốc núi có cỏ cây um tùm, gió đêm xào xạc, luồn qua y phục, lập tức cảm thấy lạnh lẽo, càng làm cho mọi người nổi cả da gà lên, Dưới núi vài hộ dân đã thắp đèn, âm lãnh trong bóng đêm chập chờn, ma trơi tựa như quỷ dị.
Có người ở bên trong đang nhịn không được ôm lấy vai, tiến lên một bước, lắp bắp nói: "Cái này......Kỳ thật thật sự có nghe nói."
Lý Phỉ vội hỏi: "Xuất hiện chuyện gì sao?"
Người ở bên trong nói: "Từng có hai người dân lên rừng đốn củi, trở về lúc trời chiều tối, rõ ràng đã đi rất nhiều lần đường núi, nhưng hết lần này tới lần khác đều không thể đi xuống được chân núi......Về sau còn có một chàng thư sinh, sáng sớm liền bị ngã xuống núi, đã bị dọa mất đi nửa cái mạng. Hắn cũng nói trong rừng gặp quỷ, đi như thế nào cũng không đi ra được, cuối cùng vẫn là vô tình gặp được một nữ tử giúp hắn ra ngoài......Ra ngoài rừng thì trời đã sáng, hắn còn chưa kịp nói lời cảm tạ, nữ tử kia liền không thấy đâu nữa....."
A Nguyên thở dài: "Cái này......Câu chuyện có vậy thôi? Vậy không phải nên nói về *Hồ Tiên báo ân rồi luật nhân quả hay sao? Về sau thư sinh đó này lấy thê tử, tất nhiên là nhìn giống y như cô gái lúc trước giúp hắn!"
(*Hồ tiên báo ân: đại khái là một truyền thuyết từ xưa, kiếp trước có một tiểu hồ ly lúc nhỏ bị thợ săn bắt, sau đó được một chàng thư sinh cứu mạng, thả về rừng, tiểu hồ ly nhớ ơn, kiếp sau của chàng thư sinh đi tìm chàng, giúp đỡ chàng rồi trở thành vợ của chàng. Hai người sống hạnh phúc bên nhau.)
Người ở bên trong trong vội nói: "Đại nhân minh giám, thảo dân chẳng qua là trần thuật sự thật. Về phần nàng kia là Hồ Tiên hay là nữ quỷ, thật sự không biết......"
Lý Phỉ đối mặt với thi thể ở bên dưới, lại nghe kể chuyện ma quỷ giống như "trần thuật sự thật", liền run rẩy mấy cái, khua tay nói: "Sắc trời đã tối, trước đem thi thể trở về, phái người tới đây phong tỏa hiện trường, ngày mai sẽ điều tra kỹ càng!"
Trượng nghĩa rất quan trọng, nhưng cái mạng nhỏ càng quan trọng hơn. Nếu là ở nơi này đụng phải quỷ, mất mạng, chính là vận xui, quả là không đáng làm.
Cảnh Tri Vãn nhìn về phía xa xa, đột nhiên nói: "Không được. Tối nay khả năng có mưa, mưa xuống, còn có thể tìm được đầu mối gì?"
Lý Phỉ nói: "Người ở gần đây cũng không nhiều lắm, chúng ta có thể loại bỏ từng người, để xem có tin tức gì hay không. Hơn nữa, thư đồng kia phải tra hỏi. Việc này càng ngày càng kỳ quặc, chỉ sợ......thật sự oan uổng cho Chu đại công tử!"
- -- đề lời nói với người xa lạ--- ( của tác giả)
Ta lại viết một đoạn đùa giỡn với nam nữ chính một chút, vụ án này rất nhanh có thể kết thúc nha.
Gần nhất, hiệu suất viết quả thực... Quá thấp, còn có nam nữ chính đùa giỡn với nhau thật sự quá ít a... Quá ít, ta đối với chính mình cũng bất mãn không kém... Bất mãn a, cảm tạ mọi người vẫn còn ủng hộ ta...
( Edit + Beta: Hàn - Mai)
----------
Chương 54:
Ước chừng lại nghĩ tới việc Chu Hội Phi tặng hắn cuốn họa trục, hắn xoa xoa tay mà cảm khái, có chút hối hận không nên khắt khe như vậy với Chu đại công tử.
Cảnh Tri Vãn nở nụ cười nhẹ, "Người đã không nhiều lại còn phân tán, nếu ở giữa rừng núi xảy ra chuyện gì càng khó điều tra rõ, về phần tra hỏi thư đồng kia, tra hỏi hắn rằng người đi theo dõi hắn tại sao lại bị hại mất mạng ư?"
"......"
Lý Phỉ thoảng qua có chút do dự, lại thấy được chân trời hình như có sấm sét, mà sắc trời vì vậy trở nên đen lại.
Bám lấy chính nghĩa nhưng vẫn sợ chết, hắn kiên trì cười nói: "Nếu như thế, bổn huyện trước tiên mang thi thể rời đi, ở đây liền giao cho Cảnh Tri Vãn tiếp tục thăm dò!"
Hắn lại hướng Tỉnh Ất nói: "Ngươi cùng với mấy người nữa ở đây chờ Cảnh Điển sử sai bảo!"
Tỉnh Ất âm thầm kêu khổ, bất đắc dĩ lĩnh mệnh, Cảnh Tri Vãn đột nhiên nói: "Tỉnh bộ khoái cùng mọi người còn có vợ con ở nhà trông chờ, huống chi tra án không phải đi lục soát người ta, nhiều người cũng vô ích. Nguyên bộ khoái tay chân linh hoạt, võ nghệ cao siêu, không bằng để Nguyên bộ khoái ở lại hỗ trợ ta, những người khác đều trở về đi!"
Lý Phỉ biết rõ A Nguyên thân là nữ nhi, huống chi vốn là hắn bất công, cũng không chịu để nàng ở lại nơi này mạo hiểm, nghe vậy liền chỉ phải nhìn về phía A Nguyên, "A nguyên, ngươi xem......"
A Nguyên cúi người hành lễ, "Nếu như Cảnh Điển sử cần người hỗ trợ, tôi liền đi theo hỗ trợ!"
Cảnh Tri Vãn chính là ngồi kiệu tới đây. Lúc này, mấy gã nâng kiệu thấy người của nha môn chuẩn bị rời đi, nhất thời luống cuống, hướng Cảnh Tri Vãn nói: "Đại nhân, chúng ta cũng có cha mẹ cùng vợ con nhỏ......"
Cảnh Tri Vãn nhíu mày, ánh mắt đảo qua A Nguyên, nói: "Mà thôi, các ngươi dưới chân núi chờ ta, ta trả gấp đôi tiền."
Người nâng kiệu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tươi cười chân thành mà vội vàng theo Lý Phỉ cùng mọi người xuống núi.
Trên sườn núi liền chỉ còn A Nguyên và Cảnh Tri Vãn.
Một tia chớp bổ qua trước mặt hai người, đúng lúc chính giữa lại là vũng hố hình thi thể người chết.
Thật không biết nếu cả đêm đều mưa, có thể làm đấu vết trôi đi sạch sẽ hay không.
Cảnh Tri Vãn chắp tay đứng trước đấu vết thi thể, sắc mặt bị tia chớp soi sáng chói, nhưng đôi con ngươi của hắn vẫn đen như cũ, sâu thẳm, vô cùng trầm tĩnh, nhàn nhạt nhìn A
Nguyên.
A Nguyên cảm thấy không thoải mái, từng đợt sóng dâng trào trong tim nàng, ngược lại nàng cảm thấy đã làm chuyện gì vô cùng có lỗi với hắn.
Nhưng mà, nếu như hắn thật sự là vị Đoan hầu đó, nàng đã chọn lấy hắn, lại không hề hiểu thấu hắn, hoàn toàn không ngừng nghi hoặc.
Nàng cúi người nhặt đèn lồng để lại cho bọn họ, hướng chỗ cao chiếu sáng, sau đó khép miệng hướng trạm canh gác huýt lên mấy tiếng, liền nghe tiếng chim ưng trong đêm tối! Âm thanh mới vang lên, Tiểu Hoài đã đáp cánh lướt xuống, vui sướng nghỉ ngơi trên vai của nàng.
A Nguyên thoáng an tâm chút ít, cười vỗ vỗ đầu Tiểu Hoài, mới như không có việc gì hướng Cảnh Tri Vãn nói: "Cảnh Điển sử, hiện tại không đi tra án, không lẽ đợi nửa đêm nữ Hồ Tiên lại đây ư!"
Cảnh Tri Vãn lúc này mới nói: "Đi thôi!"
Lúc đi qua A Nguyên, hắn liếc mắt nhìn Tiểu Hoài, đáy mắt hắn hình như có một tia thẫn thờ hiện lên, lại trầm thấp một tiếng trào phúng: "Chim ưng này thực xấu!"
A Nguyên ngạc nhiên.
Tiểu Hoài mặc dù không hiểu, nhưng cũng nhận ra trong thanh âm của Cảnh Tri Vãn tràn đầy ác ý, có chút ngạc nhiên. Nó nghiêng đầu trừng mắt liếc nam tử tuấn tú thanh nhược này một cái, nhưng lại không dám đi trêu chọc, lại xê tới gần cổ của A Nguyên hơn, tức giận phẩy phẩy cánh.
A Nguyên bị chụp ào vào mặt đen xì, cười mắng: "Muốn chết đây mà!"
( Edit + Beta: Hàn - Mai)