Mục lục
Lưỡng thế hoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

:

Phảng phất như vừa rồi vị cao thủ vừa mới chế trụ nàng chẳng qua là ảo giác của nàng, tựa như đôi tay đẹp mắt đã chém Bạch Ưng thành vài khúc là giả, tất cả là ảo giác của nàng sau khi bị bệnh tỉnh lại.

Tựa như Cảnh Tri Vãn vẫn còn đứng ở chỗ kia, thoáng qua một cái đã chạy tới chỗ nàng, mau lẹ mà đáng sợ.

Gió đêm vẫn thổi tới, suy nghĩ hỗn loạn giống như cũng bị thổi đi, A Nguyên liền thanh tỉnh rất nhiều, vỗ vỗ đầu Tiểu Hoài để trấn an nó, mới vịn cây chậm rãi đứng thẳng lên, hướng Cảnh Tri Vãn cười cười, "Thân thủ của Cảnh Điển sử thật tốt! Thân thủ tốt! A Nguyên bội phục sát đất! "

Cảnh Tri Vãn cùng với con chim ưng hung mãnh kia, còn có tiểu cô nương tươi cười vui vẻ gấp trăm lần nàng, có lẽ cùng nàng không có quan hệ gì. Về phần những...ảo giác kia, có lẽ chẳng qua là bởi vì hắn đã từng thích chim ưng, và yêu nữ tử đó. Sau khi mất đi trí nhớ, nàng không hiểu rất nhiều việc, vậy thì càng không nên quan tâm nhiều hơn nữa. Về phần những câu đố kia..., có thể giải mã được thì sẽ giải mã, giải mã không được thì thuận theo tự nhiên, tuyệt sẽ không tự làm mình xoắn xuýt.

Bước ra ngoài, Cảnh Tri Vãn giống như đối lập với lúc trước, chẳng qua là hắn xoay người, tiêu sái nói: "Đi thôi! Tiếp tục tra án!"

A Nguyên đã tạm ổn định tinh thần, lại nhìn đôi tay trắng nõn của hắn, mới nói: "Được! Cảnh Điển sử muốn đi đường kia, cứ tự nhiên! Bên này đường đi vất vả, ta chậm rãi tìm là xong."

Hắn ngày thường dù trông rất đẹp, dù hắn nấu cơm rất ngon, nghĩ đến việc hắn vừa rồi làm cho nàng hoảng hốt, nàng không muốn cùng hắn quá thân cận.

Cảnh Tri Vãn nhìn nàng, nói: "Sợ ta à?"

A Nguyên giật mình.

Sợ?

Tựa hồ không đến mức vậy.

Hắn vừa rồi lộ liễu bày ra một thân võ nghệ, nhưng kỳ thật cũng không ảnh hưởng tới nàng.

Cái chết của Đinh Tào kì quặc, thấy nàng đột nhiên mất tăm, hắn lập tức lo lắng chạy tới xem xét, suy cho cùng vẫn là lo lắng nàng sẽ gặp chuyện không may, trong cơn tức giận hắn đã ra tay hơi nặng, cũng hợp tình hợp lí. Ngược lại là nàng lại rút kiếm, quả thực chuyện bé xé ra to, ý nghĩ đề phòng.

Nàng rốt cuộc cũng ngẩng mặt lên, dịu dàng cười cười với hắn, "Cảnh Điển sử nói đùa rồi! Ta sao lại sợ ngài? Ta chỉ là thấy Cảnh Điển sử ở trên đường đi đều có bộ dáng mệt mỏi, nhất thời không thể tin được ngài lại có thể hóa thân thành cao thủ tuyệt thế trong chốc lát, giống như bị nữ quỷ bám vào người, tự nhiên có chút giật mình thôi."

Quỷ hồn bám vào người không tính, lại còn là nữ quỷ bám vào người......

Cảnh Tri Vãn có vẻ hơi giận.

A Nguyên thấy hắn không trong trẻo lạnh lùng như lúc trước, liền thấy cái vẻ giận dữ kia của hắn có vài phần thân thiết, sờ lên phần vai bị hắn áp xuống, liền hỏi: "Ngài có một thân võ nghệ tốt như vậy, vì sao không tự mình đi bộ trên đường?"

Cảnh Tri Vãn nói: "Ngươi nói sao chính là vậy, là ta chẳng muốn đi bộ trên đường."

Lười, chính là lí do hắn ngại đi bộ.

A Nguyên không thể cãi lại được, chỉ phải gật đầu nói: "Được, vậy Điển sử đại nhân cứ tiếp tục lười, ta tiếp tục đi tìm ở phía trước. Nếu thấy manh mối, ta sẽ mời Điển sử đại nhân tới định đoạt!"

Cảnh Tri Vãn nhặt đèn lồng mà A Nguyên đánh rơi, thắp sáng một lần nữa rồi đưa cho nàng, nói: "Không cần. Ta sợ trong rừng đột nhiên có nữ quỷ chui ra, ngươi sẽ sợ choáng váng, không có cách nào khác, tri huyện đại nhân đã giao ngươi cho ta!"

Vì vậy, vốn là A Nguyên bảo hộ Cảnh Tri Vãn, đột nhiên biến thành Cảnh Tri Vãn bảo hộ A Nguyên?

Nhưng điều này hiển nhiên là không xấu.

Cảnh tối lửa tắt đèn thế này, ở trong rừng một mình, dù không có dã thú, quỷ hồn, thỉnh thoảng sơ sẩy dẫm lên xác động vật, bãi phân hay nước tiểu cũng chịu không nổi.

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

Chương 58:

Đường đường là Nguyên gia đại tiểu thư, tự dưng tự mình đi tìm tai vạ như vậy, nếu truyền đi quả thực là trò cười cho cả thiên hạ.

Đương nhiên, có Cảnh Tri Vãn ở một bên cùng dẫm xác chết, phân cùng nước tiểu động vật, cùng hắn trở thành trò cười cho cả thiên hạ, tựa hồ cũng không có gì là không được.

Nếu như hắn thật sự là Đoan hầu, văn võ toàn tài như vậy, tướng mạo tuấn dật, chẳng trách lúc trước Nguyên Thanh Ly muốn gả cho hắn.

Có lẽ, nàng thật sự muốn kiềm chế tâm tính, an tâm ở cùng hắn cả đời?

Nhưng tại sao lại truyền ra tin tức Đoan hầu ốm bệnh sắp chết?

Thậm chí ở Thẩm Hà hắn cũng giả bộ yếu đuối có bệnh......

A Nguyên trăm mối ngổn ngang vẫn chưa thể giải thích, nàng cầm đèn lồng đi lên phía trước, nhưng Cảnh Tri Vãn đột nhiên nói: "Cẩn thận phía trước."

A Nguyên cầm đèn lồng giương lên cao, bước qua hai bước, cẩn thận nhìn phía trước, nói: "Nhìn phương hướng cỏ cây bị dạt ngược lại, Đinh Tào có lẽ đã trượt chân ở chỗ này, sẽ không sai. Nhìn xem, hắn có lẽ đã trượt chân ở đây, trên tảng đá còn có vết máu......"

Cảnh Tri Vãn liếc nhìn nàng đang chăm chú nhìn khối đá, hắn không chịu nói là nàng chú ý dưới chân mà lười biếng nói: "Ta nói, cẩn thận nữ quỷ bắt ngươi!"

A Nguyên cười nói: "Yên tâm, có Cảnh Điển sử tài mạo song toàn chắn phía trước, nữ quỷ dù muốn bắt cũng sẽ không bắt ta!"

Thấy Cảnh Tri Vãn lại có vẻ giận dỗi, nàng nhíu mày nói: "Đừng cứ chau mày như vậy, sẽ nhanh già đó! "

Cảnh Tri Vãn thản nhiên nói: "Ở khắp nơi dùng tâm cơ. Đáng tiếc, còn tự cho là mình thông minh tuyệt đỉnh."

A Nguyên giật mình, "Ngài nói đương nhiên không phải là ta."

Nàng chọc ghẹo hắn một hồi, có thể tính là tâm cơ sao? Nhưng mà......Nàng đính hôn lại đào hôn, có khi hắn đã coi nàng là dùng hết tâm cơ?

Nàng đang hơi chột dạ, chợt nghe Cảnh Tri Vãn quát: "Cẩn thận dưới chân!"

Nhưng hắn tựa hồ nhắc nhở hơi muộn, A Nguyên đã thấy dưới chân có cái gì mềm nhũn, nàng cúi đầu nhìn xuống, giày của nàng đã dẫm vào một khối thi thể của một con thỏ, lập tức bị thịt thối làm bẩn nửa đôi giày, cúi đầu định đem gỡ ra, nhưng mùi tanh tưởi xông vào mũi, thiếu chút nữa là nôn ra.

Cảnh Tri Vãn kéo nàng qua một bên, hắn hái lá cây gẩy gẩy giúp nàng, phiền muộn nói: "Ngươi ngốc như vậy, có thể sống cho tới hôm nay thật là kỳ tích!"

A Nguyên biết hắn đã nhắc nàng, nhưng thanh âm nhắc nhở như vậy vẫn làm nàng khó chịu, tựa như hắn vừa giúp nàng, vừa nói năng lỗ mãng vậy.

Nàng cả giận nói: "Ngài cay nghiệt như vậy, có thể lấy được nương tử mới là kỳ tích!"

Cảnh Tri Vãn sắc mặt trầm xuống, hắn vứt lá cây bẩn đi, vung tay đứng lên.

A Nguyên trừng hắn, cúi người tự mình lau, lại bị cái mùi tanh tưởi kia làm cho choáng váng, chợt nhớ tới Cảnh Tri Vãn xuất thân bất phàm như vậy, vậy mà vừa rồi hắn đã ngồi xổm xuống, giúp nàng lau giày......

Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, Cảnh Tri Vãn đã đặt đèn lồng ở bên cạnh xác con thỏ, hắn đang cầm khăn che mũi, dùng nhánh cây cẩn thận gẩy gẩy xác chết đã không còn hình dạng.

A Nguyên hiếu kỳ, hỏi: "Ngài còn có thể khám nghiệm tử thi cho con thỏ à?"

Cảnh Tri Vãn nói: "Ngươi đạp một cước, không có phát hiện khác thường gì sao?"

Phụ cận của huyện Thẩm Hà không có núi cao trùng trùng điệp điệp. Nghĩ mà nói, khu rừng núi này không cao thâm hiểm trở, kỳ thật không thể cao bằng các khu vực đồi núi khác, tuy có vài động vật như thỏ rừng hay cáo..., nhưng cũng không có các loại mãnh thú như sư tử hay hổ, đường núi cũng không tính là dốc đứng, cái chết của Đinh Tào mới tính là kì quặc.

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK