A Nguyên xem kĩ con thỏ kia, mới có hơi kinh ngạc, "Trúng độc mà chết?"
Cảnh Tri Vãn nói: "Cả người sưng lên, độc khí lan tràn toàn thân, phía sau chân trái có vết cắn màu đen, so với nơi khác càng sưng nhiều hơn. Đây là bị rắn độc cắn sau đó trúng độc mà chết."
"Cái này cùng bản án có quan hệ à?"
"Không có, khảo nghiệm nhãn lực của ngươi mà thôi."
"......"
A Nguyên hoàn toàn không muốn để ý đến hắn, liền đạp lên mấy hòn đá núi mấy cái, rồi bước nhanh hướng lên trên đi trước.
Cảnh Tri Vãn thấy bước chân nàng đi nhanh đi về phía, đánh giá rằng độc xà cũng chưa chắc cắn được lớp da dày trên đôi giày da nhỏ nàng mang, lúc này mới thở hắt ra. Đang định đứng dậy rời đi, chỗ mắt cá chân của hắn chợt truyền đến từng trận đau nhói, đau đớn lan ra toàn thân.
Hắn vừa định bước lên một bước, cả người đã ngã ngồi ở trên mặt đất.
A Nguyên xác định một con đường có khả năng có dấu vết, đi về phía đoạn đường đằng trước, lại thấy trên bụi cỏ bên cạnh có móc một mảnh quần áo. Nàng xem qua chung quanh, mới nhặt mảnh quần áo kia, lúc đang định thu vào, bỗng nhiên có cảm giác gì đó, liền đưa đèn lồng hướng đến chỗ mảnh vải rách, cẩn thận nhìn xem, lại đưa tới mũi hít một hơi.
Trong đầu lập tức có một mảnh hỗn độn, nếu có người hoặc vật kỳ quái nào hiện lên, nhất thời nàng cũng không phân biệt được đó là gì, chỉ cảm thấy sợ hãi vô biên như thủy triều vọt tới.
A Nguyên lấy mấy mảnh vải ra, hít một hơi thật sâu, ảo giác quái dị kia mới dần dần biến mất.
Từ sau khi sinh bệnh, nàng không hiểu sao ảo giác xuất hiện cũng không ít, nhưng cũng không lớn giống như lúc này.
Nàng cẩn thận bao hết mảnh vụn kia, lúc nhìn về phía sau, lại không thấy Cảnh Tri Vãn đâu, thậm chí ngay cả ánh sáng đèn lồng nhàn nhạt cũng không thấy.
Chẳng lẽ nàng đã đi vào đường rẽ rồi?
A Nguyên nhìn sắc trời trở nên âm trầm, liền cầm đèn lồng quay người xuống tìm kiếm.
Đi trở về một chỗ góc, nàng mới gặp Cảnh Tri Vãn chậm rãi đi tới, nàng liền nghênh đón, vội vàng nói ra: "Đinh Tào không phải té ngã ngoài ý muốn!"
Cảnh Tri Vãn "À" một tiếng, vẫn tiếp tục đi về phía trước, lại đi rất chậm chạp.
A Nguyên đi đến trước mặt hắn, mới chú ý tới sắc mặt hắn so bình thường còn trắng hơn, thậm chí gần như trắng bệch, trên môi gần như không còn chút màu sắc nào. Nàng giật mình, hỏi: "Ngài không thoải mái à?"
"Không có."
Cảnh Tri Vãn đáp rất nhanh. Tròng mắt của hắn rất ảm đạm, lại kiêu ngạo nhìn nàng như cũ, có chút giễu cợt nói: "Đinh Tào bị người hạ thuốc, mới có thể mất phương hướng và thần trí, điên cuồng chạy trốn tại giữa rừng núi, cho đến lúc ngã gãy chân, mất đi tính mạng. Ngươi không phải vừa mới tìm được cái gì, dùng mũi ngửi qua trước mới biết được à?"
A Nguyên rất muốn phủ nhận, nhưng hắn nói tựa như tận mắt nhìn thấy, làm cho nàng quả thực không thể phản bác. Nàng đỏ mặt lên, ha ha nói: "Ngài... ngài đã sớm phát hiện Đinh Tào bị hạ độc? Vậy tại sao chưa từng nói đến?"
Cảnh Tri Vãn chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, lười biếng nói: "Ngươi cũng tinh thông dược lý, ta nghĩ đến ngươi là biết rõ ngay."
A Nguyên phiền muộn nói: "Ai nói ta tinh thông dược lý......"
Nàng nói phân nửa, bỗng nhiên im ngay.
Theo tình huống Tiểu Lộc biết được mà nói, Nguyên gia tiểu thư chỉ cảm thấy hứng thú với nam nhân, khẳng định chưa từng nghiên cứu qua y thuật, dược lý gì đó. Có thể những ngày nàng đến Thấm Hà, mặc dù gặp phải án mạng không nhiều lắm, nhưng những vụ đầu độc, đả thương người các loại lại gặp tương đối nhiều, phần lớn có thể phân biệt là trúng loại độc chất nào, bị loại đồ vật nào gây thương tích......
( Edit + Beta: Hàn + Mai)
-------------------
Chương 60:
Rõ ràng nhất, trong vụ án của Chu Thực này, Linh hạc tủy thật giả có loại dược vật có thành phần thế nào nàng mặc dù không thể nói ra xác thực, nhưng khi đó có thể phân biệt những điểm khác biệt......
Đến thiếp thân tùy tùng như Tiểu Lộc cũng không biết được Nguyên Thanh Ly làm sao hiểu được y thuật, Cảnh Tri Vãn làm sao lại biết được?
Còn có, Cảnh Tri Vãn nói nàng võ nghệ cao siêu, giữ nàng lại hỗ trợ, bất quá nàng tựa hồ cũng chưa từng thể hiện võ nghệ trước mặt hắn. Nhờ sự tinh tế của hắn, cũng không phải do nghe bọn nha dịch khoa trương nói vài câu rằng nàng rất lợi hại, hắn liền tin tưởng không nghi ngờ chút nào?
Lúc A Nguyên suy nghĩ, Cảnh Tri Vãn đã đi về phía trước khá xa.
Nàng nghĩ nghĩ, bước nhanh chạy lên trước, ngăn hắn lại.
"Này......Cảnh......Cảnh Tri Vãn!" Nàng đi rất vội, có hơi thở gấp, đôi mắt ngược lại so với bình thường càng sáng ngời, "Có một chuyện, ta muốn nói với ngài một chút."
Cảnh Tri Vãn nhíu mày, ánh mắt khẽ quét qua phía trước ngực nàng phập phồng, liếc nhìn đèn lồng chập chờn trong tay nàng, "Chuyện gì vậy?"
A Nguyên thẳng thắn mà thành khẩn mà nhìn ánh mắt của hắn, nghiêm túc nói ra: "Ta kỳ thật cũng không biết ta vì sao lại hiểu được chút ít dược lý, cũng như không biết ta vì sao lại hiểu được chút ít võ nghệ. Mấy tháng trước, ta bị bệnh một trận, sau khi tỉnh dậy, những chuyện xảy ra trước đó cũng không nhớ được chuyện nào. Nếu như ngài biết ta trước khi xảy ra chuyện đó, ngài có thể nói cho ta biết được không? Nếu ta từng đắc tội với ngài, ta xin bồi lễ với ngài trước!"
Nàng lại thật sự đoan đoan chính chính hướng hắn cúi người hành lễ, nói ra: "Nếu thật sự có chỗ đắc tội, mong rằng Cảnh Điển sử đại nhân đại lượng, đừng so đo để bụng. Hôm nay ta chỉ là một bộ khoái nho nhỏ mà thôi, kiếm được một ít tiền, uống được chút rượu, nhàn nhã tuỳ tính, vô dục vô cầu, bất luận Cảnh Điển sử đến Thấm Hà có mục đích gì, ta cũng sẽ không cản đường của Cảnh điển sử."
Cũng mong Cảnh Tri Vãn đừng cản đường của nàng.
Hắn rất có năng lực, nếu thật sự vì nàng mà đến, có thể đuổi tới Thẩm Hà, cũng có thể đuổi tới kinh thành. Dù nàng có về kinh thành, không chỗ nào hắn tìm không ra.
Cảnh Tri Vãn từ đầu đến cuối chỉ nhìn ánh sáng le lói từ đèn lồng, đáy mắt hắn cũng u ám một mảnh. Nghe được nàng nói xong, hắn mới nhàn nhạt liếc nàng, "Vô nghĩa, nói xong rồi? Vậy tiếp tục tra án!"
"Này......"
A Nguyên xuất phát từ nội tâm mà nói ra những lời như vậy, lại bị hắn bỏ qua không đếm xỉa tới, trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn đi qua, chỉ phải nhẫn nhịn, yên lặng theo ở phía sau.
Một hồi lâu, mới nghe Cảnh Tri Vãn nói: "Ngươi là một bộ khoái nho nhỏ, ta cũng chỉ là một Điển sử nho nhỏ mà thôi. Về phần sự tình lúc trước, đáng tiếc, ta cũng muốn quên......"
A Nguyên dựng thẳng lỗ tai nghe hắn, nhưng Cảnh Tri Vãn cuối cùng cũng chưa từng nói tiếp bất cứ điều gì.
Sườn núi tuy không cao nhưng lại đón gió, giờ phút này gió thổi lớn hơn, ánh sáng của đèn lồng không đủ, hai người càng đi về phía trước tìm, càng khó phân biệt đường chạy trốn của Đinh Tào. Huống chi Đinh Tào đã mất thần trí và phương hướng, đã chạy như điên rất lâu ở trong núi, con đường mất trật tự, vốn là khó có thể phát hiện ra. Dù có ngẫu nhiên phát hiện, nhất thời vẫn không phân biệt được là do Đinh Tào lưu lại hay là do động vật trong núi lưu lại.
Cảnh Tri Vãn không biết từ lúc nào đã bị rớt ở đằng sau, chỗ đường núi nhấp nhô, hô hấp của hắn càng chậm chạp.
Hắn đột nhiên nói: "Ta sẽ đi đường núi bên kia, tại sườn núi bên kia có gian nhà gỗ của thợ săn để lại, ta ở đó chờ ngươi. Ngươi tiếp tục tìm kiếm đi, tìm được manh mối liền cùng ta phối hợp. Còn nếu không tìm được gì..."
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực, "Cũng phải nhanh chóng tập hợp cùng nhau! Sẽ có trận mưa lớn, không thể trách chúng ta không tận lực cố gắng."
( Edit + Beta: Hàn - Mai)