Mục lục
Lưỡng thế hoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Tri Vãn cười khẽ, "Đều không uống được."

"À?"

"Nước trong nha môn, không chừng có máu phạm nhân. Côn giơ lên cao, sao không có mùi máu tanh chứ? Quý nhân như Tiểu Hạ Vương gia đây không nên uống. Về phần trà của Nguyên bộ khoái......"

Cảnh Tri Vãn mỉm cười, nhìn chén trà nhỏ, "Người cũng biết tối hôm qua nàng bị rắn độc cắn? Thứ nước nàng uống trong chén chính là để lấy độc trị độc, cho nên......Tiểu Hạ Vương gia, người thật sự không cảm thấy trong người có chỗ nào không khỏe ư?"

Mộ Bắc Yên ngạc nhiên, không khỏi nhìn xuống bụng mình.

Cảnh Tri Vãn đi thẳng đến trước giường, bắt mạch cho Khương Tham.

Tạ Nham đứng ở bên cạnh giường, trong lúc lơ đãng cùng Cảnh Tri Vãn bốn mắt nhìn nhau, hai người cũng không khỏi run lên, sau đó nhìn đi nơi khác.

Tạ Nham hỏi: "Cảnh Điển sử cũng hiểu y thuật?"

Cảnh Tri Vãn nói: "Không tính là hiểu. Chẳng qua là ta cũng có bệnh lâu rồi, cũng biết một chút."

"Bị bệnh lâu......" Tạ Nham nghiêng thân nhìn về phía hắn, "Nghe khẩu âm của Cảnh Điển sử, tựa hồ không phải là người kinh thành?"

Cảnh Tri Vãn nghe thấy tiếng ngẩng đầu nhìn hắn liếc, "Ta lớn lên ở Trấn Châu."

"Trấn Châu!" Tạ Nham hít vào một hơi, trong mắt có ánh sáng khác thường lóe lên, cũng rất nhanh chuyển hướng chủ đề, "Bệnh tình của cô gái này như thế nào rồi?"

Cảnh Tri Vãn trầm tư một hồi lâu, buông tay khỏi mạch của Khương Tham, thở dài: "Ta chỉ cảm thấy kỳ quái...... nàng ta bệnh thành như vậy, làm thế nào có thể sống đến bây giờ?"

"......" Tạ Nham cười cười, "À, đợi Tả Ngôn Hi tới đây đi!"

Mộ Bắc Yên đi đến trước mặt A Nguyên hỏi: "Ngươi thực sự bị rắn cắn à?"

A Nguyên liếc xéo hắn, "Ừm."

Mộ Bắc Yên liền cầm chặt cánh tay nàng xem xét, "Bây giờ có sao không? Cắn ở chỗ nào? Cho ta nhìn một cái đi."

A Nguyên lần nữa bị hắn bóp không thể cử động được, hít vào một hơi, thấp giọng nói: "Tiểu Hạ Vương gia, ngài không sao chứ? Trà của ta thật sự không uống được......"

Mộ Bắc Yên cười khẽ, "Ngươi cũng học điều xấu! Cũng nói trong nước này có độc? Ngươi đang lấy độc trị độc để giải độc rắn ư?"

A Nguyên nói: "Điều này cũng không hẳn......Nhưng ngài không thấy ta mở cửa sổ đấy sao?"

A Nguyên đem chén trà để xuống, rót đầy một chén, hướng ngoài cửa sổ huýt một tiếng.

Nghe thấy tiếng vỗ cánh vang lên, tiểu Hoài đã lướt thân đến, vững vàng đậu xuống dưới bàn, cúi đầu uống nước, ngửa đầu nuốt xuống, cúi đầu uống nước, ngửa đầu nuốt xuống......

Đảo mắt liền chỉ còn nửa chén trà nhỏ.

A Nguyên nhỏ giọng cười nói: "Tiểu Hạ Vương gia, lúc ta mới ra cửa rót đầy nước, là ý định muốn cho Tiểu Hoài. Tiểu Hoài tối hôm qua từng nếm qua độc rắn, thỏ rừng, còn mổ thịt hơn người.... Vậy ngài còn thấy nước của ta ngon miệng ư?"

Mộ Bắc Yên cầm chặt cánh tay nàng, ngón tay hướng xuống phía dưới, đã nắm lấy tay nàng, cùng nàng năm ngón tay giao nhau, khẽ cười nói: "Tất nhiên không ngon miệng bằng ngươi!"

Cứng mềm đều không ăn, đúng là vô lại!

A Nguyên dùng sức buông ngón tay, cười nói: "Có thể ngon miệng hay không, Tiểu Hoài nhà ta mới biết rõ nhất!"

Môi của nàng khẽ nhếch, tiếng cười thấp xoay tròn.

Tiểu Hoài đang uống nước bỗng dưng ngẩng đầu, sau đó nhìn về phía chủ nhân của nó, thấy một nam tử xa lạ đang quấn lấy A Nguyên, lập tức hướng mỏ lên, giang cánh mổ Mộ Bắc Yên.....

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

Chương 100:

Mộ Bắc Yên tuy là quý công tử vô lại, nhưng thân thủ cũng không yếu, tránh đòn tập kích của Tiểu Hoài cũng không khó khăn, nhưng A Nguyên nhân cơ hội, buông tay ra, cười hì hì ngồi xem cuộc chiến.

Tiểu Hoài mặc dù chiếm không được tiện nghi, nhưng cánh của nó đảo qua chén trà nhỏ, đang công kích Mộ Bắc Yên tung ra mấy giọt nước, rất không khách khí mà văng vào mặt Mộ Bắc Yên.

Phòng ngủ của A Nguyên mặc dù chỉnh tề, nhưng cũng không tính là lớn, hôm nay thoáng cái chen lấn bảy tám người, đã sớm chật chội.

Cảnh Tri Vãn sớm đã thối lui mấy bước, thờ ơ lạnh nhạt, nhưng ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi tay của A Nguyên bị Mộ Bắc Yên nắm, lúc A Nguyên nhìn Tiểu Hoài công kích Mộ Bắc Yên, lúc này mới chậm rãi vòng qua xem, như không có việc gì mà vuốt lên vết chai mỏng ở tay

Đó là người luyện kiếm lâu năm, mới có thể để lại vết chai. Mặc dù giờ phút này hai chân hắn không tiện, hắn vẫn như cũ có thể xuất kiếm như điện, đánh về phía đối thủ.

Đáng tiếc, hắn tựa hồ cũng không biết ai là đối thủ. A Nguyên ư? Vì sao mơ hồ lại có sát ý, thầm nghĩ có lẽ là hướng đến Tiểu Vương gia từ trước tới nay vẫn phóng đãng không bị trói buộc?

Bên kia, Lý Phỉ, Chu Hội Phi ôm đầu chạy qua một bên, Tạ Nham nhất thời để ý đến thần sắc của A Nguyên, không nói gì.

Lúc đang ầm ĩ, chợt nghe ở bên cạnh giường có người quát: "Cút ra ngoài!"

Mọi người ngạc nhiên, ngay cả Tiểu Hoài cũng đậu lại trên vai A Nguyên, nghiêng đầu nhìn sang.

Chu Kế Phi cố chấp theo tới đây, đang đứng bên cạnh giường, hai mắt đỏ bừng, kêu lên: "Đi ra ngoài, đi ra ngoài hết đi! Không được nhao nhao làm ầm ĩ tới nàng!"

Lời nói và hành động của hắn, đều đã không còn tao nhã như ngày xưa.

Mộ Bắc Yên híp híp mắt, còn chưa nói gì, Tiểu Lộc đã nhảy người lên, chống nạnh kêu lên: "Này, ngươi cũng có bệnh à? Bệnh hồ đồ rồi à? Đây là phòng của bọn ta, ngươi đuổi bọn ta đi ra ngoài? Gọi tiếng động lớn là băm heo được không? Thật muốn chặt các ngươi, những con heo này?"

Lý Phỉ nhịn không được hỏi: "Cái gì......Cái gì băm heo? "

Mộ Bắc Yên nói: "Nói sai rồi, muốn chặt chim ưng nhà ngươi đó! "

A Nguyên lại không thể cảm khái nha đầu do chính mình dạy bảo, chỉ phải tự mình sửa chữa nói: "Là.....muốn đoạt chức huyện lệnh. "

Mọi người im lặng ngưng nghẹn.

Chu Kế Phi lẩm bẩm nói: "Nhưng các ngươi có thể làm ồn nàng, các ngươi làm ồn đến nàng......"

----------------

Tả Ngôn Hi là con nuôi của Hạ Vương, cùng Mộ Bắc Yên chẳng khác gì người nhà, huống chi cùng Cảnh Tri Vãn cũng giao hảo, cho nên tới rất nhanh.

Bắt mạch cho Khương Tham xong, hắn yên lặng nhìn về phía nàng, hồi lâu sau thở dài một tiếng, "Các ngươi còn có gì muốn hỏi, có lẽ còn có thể hỏi một câu."

Thân thể Chu Kế Phi nhoáng một cái, đã ngã quỳ xuống, thất hồn lạc phách nhìn chằm chằm vào nữ tử sắc mặt tái nhợt nằm trên giường.

Chu Hội Phi vội lắc lắc tay Tả Ngôn Hi, kêu lên: "Có ý gì? Nàng......Nàng đã hết thuốc chữa rồi sao? Còn chưa biết rõ nàng có hại phụ thân của ta không mà......"

Tả Ngôn Hi thở dài: "Hại thì như thế nào? Không hại thì như thế nào? Đơn giản dùng mệnh chống đỡ mà thôi. Mà nàng ta......"

Tiểu Lộc nghe vậy không ngừng gật đầu, nhìn Chu Hội Phi nói: "Cũng không phải! Tính ra cha nàng ta cũng bị cha ngươi hại giết, cha ngươi lại bị mẹ của nàng ta giết, mẹ của nàng lại tự sát......Huống chi mẹ của nàng đường đường mẹ của ngươi, tính ra tất cả đều chết rồi, không nên níu kéo nàng nữa!"

Tiểu Lộc nói xong, mọi người rõ ràng đều có thể nghe hiểu được, nhưng rõ ràng cũng không muốn trách cứ nha đầu kia vô lễ.

Mộ Bắc Yên như cười mà không cười nhìn về phía A Nguyên, "Xem ra tai của các ngươi cũng không tệ nhỉ! Chẳng qua vì sao lại không đi vào nghe phán xét? Ngoài cửa sổ rất lạnh đó, không sợ vết thương do rắn cắn..... trở nên nặng thêm do lạnh hay sao?"

A Nguyên đem một chân gác lên ghế, cầm vỏ Phá Trần kiếm chọc chọc, miễn cưỡng nói: "Lạnh không ư? Còn rắn độc kia ở đâu ra?"

Vừa qua giữa xuân, thời tiết mát mẻ, từ Đinh Tào đã chết, đến A Nguyên đi tra án vào ban đêm, đều gặp rắn, hơn nữa đều là rắn độc.

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK