Mục lục
Lưỡng thế hoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

:

Đoàn người còn chưa về tới huyện nha, bên kia đã có nha dịch chạy vội báo lại, nói là sứ thần trong kinh đã tới.

Trước đó Lý Phỉ lo lắng triều đình bức bách phá án, ảnh hưởng đến công lao, quả thực đối với việc sứ thần đến đây làm hắn rất đau đầu. Hôm nay hung thủ cơ bản đã sa lưới, không hại ai lại cứ hại những người không bình thường, hắn liền hi vọng sứ thần đến thật nhanh. Bây giờ chợt nghe được sứ thần đã đến, giống như muốn ngủ mà có người đút cái gối cho, hắn lập tức vui mừng quá đỗi, cười nói: "Rất tốt! Bổn quan bây giờ liền đi nghênh đón sứ thần!"

A Nguyên theo sát Lý Phỉ cùng mọi người về huyện nha chợt thấy Tiểu Lộc từ con đường bên kia chạy vội đến, thở không ra hơi tới chỗ nàng.

A Nguyên ngạc nhiên, vội kéo nàng qua hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Tiểu Lộc lại kéo nàng sang một bên, nhìn mọi người đi xa, mới thở hồng hộc nói: "Tiểu thư, cái vị Sứ thần đại nhân mới đến kia... là Tạ công tử!"

A Nguyên hỏi: "Tạ công tử? Tạ công tử là ai?"

Tiểu lộc gấp đến độ dậm chân, vẫy tay liên tục khoa tay múa chân, "Tiểu thư người thật hồ đồ, còn Tạ công tử nào nữa? Chính là Tạ công tử mà tiểu thư thích đó!"

"Ta thích......" A Nguyên nhìn thần sắc quỷ dị của Tiểu Lộc, A Nguyên mơ hồ một lát, dưới trán nàng liền nhỏ mấy giọt mồ hôi "Là......Tạ công tử mà đã cùng ta thân mật?"

Tiểu Lộc liên tục gật đầu, "Đúng, đúng, Tạ công tử, Tạ đại Nhân, Tạ Nham. Những năm qua hắn thường xuyên đi theo hoàng thượng, về sau bị Trường Nhạc công chúa quấn lấy không dứt ra được, liền thỉnh thoảng mới cáo bệnh rời cung, chạy tới gặp tiểu thư. Tiểu thư không nhớ rõ sao? Trường Nhạc công chúa còn từng tới phủ tìm hắn, bị phu nhân đuổi đi......"

A Nguyên ôm đầu, "Ta đương nhiên không nhớ rõ......"

Nam tử mà công chúa thích cũng dám bỏ vào trong túi, Nguyên Thanh Ly đến cùng là có bao nhiêu lá gan! Ngay cả công chúa cũng dám đuổi đi, Nguyên phu nhân lại có bao nhiêu quyền lực!

Tiểu Lộc thở dài: "Tiểu thư nhất định không nhớ ra được, Tạ công tử cùng Tiểu Hạ Vương gia cùng người rất hợp ý nhau, đêm trước khi tiểu thư gặp chuyện không may, chính là hai người họ suốt đêm cùng tiểu thư vui vẻ......"

Tạ Nham, Mộ Bắc Yên......

Lại đều tới cái nơi nhỏ bé là huyện Thẩm Hà này!

A Nguyên sau nửa ngày dừng lại, bất đắc dĩ nói: "Xem ra, ta phải xin nghỉ..... Này, tối hôm qua ta bị rắn độc cắn, chính xác là nên nghỉ ngơi vài ngày....."

"Vậy, tiểu thư nếu như không muốn thấy bọn họ, chúng ta trước hết tránh đi...... Bản án này trước mắt vẫn là không nên quản nhiều!"

"Án này rất nhanh sẽ kết thúc, nào có thể mặc kệ?" A Nguyên cầm Phá Trần kiếm, dùng vỏ kiếm loáng một cái đâm vào gốc cây bên cạnh, "Tựa như làm cả bàn thức ăn ngon, rốt cuộc sắp vào miệng, chúng ta có thể không ăn liền chạy ư?"

Khóe miệng Tiểu Lộc co quắp vài cái, rốt cuộc nhịn không được nói ra: "Tiểu thư, có phải nghĩ quá nhiều hay không? Người chưa từng làm cơm, mà làm cũng không thể làm ra cả bàn thức ăn ngon, vậy chúng ta liền đi vào cửa kiểu gì đây..! "

Ngay cả Tiểu Lộc cũng không biết nấu canh, huống chi đại tiểu thư ngay cả cửa phòng bếp cũng chưa từng bước qua.....

"......"

A Nguyên không phản bác được, lại cầm Phá Trần kiếm mà chọc chọc thân cây, ủ rũ đi tìm Lý Phỉ.

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

Chương 90:

Trải qua một đêm cùng Cảnh Tri Vãn, nàng phát hiện ra điều khác thường, vội ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Cảnh Tri Vãn đang thu hồi đôi mắt nhìn nàng, bên môi hắn cười như không cười

Tay của hắn vẫn như cũ khoác lên trên lan can, như không có việc gì khẽ chọc chọc.

A Nguyên nghi ngờ nhìn, hướng đi về phía trước vài bước, đột nhiên nàng hiểu ra không đúng chỗ nào

Tiết tấu Cảnh Tri Vãn chọc lan can cùng với tiết tấu nàng vừa chọc chọc thân cây giống nhau như đúc.

Mặt nàng không khỏi đỏ lên, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

-----------

Trong cửa lớn của huyện nha, Mộ Bắc Yên và Tạ Nham đang đợi.

Mộ Bắc Yên tựa vào tường, ánh mắt hoa đào vui vẻ mà lười nhác, "Nếu như ngươi nhìn thấy nàng, có lẽ nhất thời nàng sẽ không dám tỏ ra không quen biết nhau!"

Tạ Nham thở dài: "Từ ngày ấy nhìn thấy ánh mắt sau khi tỉnh lại của nàng, ta đã cảm thấy nhất định là ta gặp quỷ rồi......"

Mộ Bắc Yên ôm vai hắn, "Yên tâm, ta đã xác định, ngoại trừ không nhận biết chúng ta, nàng cơ bản xem như người bình thường, cũng không phải quỷ, càng không phải quỷ bám thân."

Tạ Nham gật đầu, "Ta đã hỏi qua thái y, bọn hắn nói, nếu là đầu bị thương, hoặc chịu kích thích mãnh liệt nào đó, hoàn toàn có khả năng mất đi trí nhớ."

"Mất trí nhớ không kỳ lạ, tính tình nàng thay đổi mới kỳ lạ. Người đã gặp thiếu nữ khuê phòng nào mà sau khi mất trí nhớ đột nhiên lại trở nên gan dạ mãnh liệt, cầm đao, cầm kiếm bắt trộm ư? Nghe nói nàng làm tiểu bộ khoái rất vui vẻ, lại rất có tâm. Hơn nữa......" Mộ Bắc Yên giữa lông mày có điều mông lung hiện lên, nói: "Nàng nhìn ta hoàn toàn lạ lẫm, mà ta đối với nàng..... Chẳng biết tại sao, cũng rất lạ lẫm. Có thể nói mấy câu, đã cảm thấy rất thân rồi."

Tạ Nham mỉm cười, "Nàng đã thành tiểu bộ khoái, đối với ngươi tất nhiên sẽ lạ lẫm, nàng với chúng ta thân mật như thế nào, ngươi chỉ cần nói với nàng một câu, tất nhiên nàng sẽ tìm được cảm giác ngày xưa?"

Mộ Bắc Yên trầm ngâm, "Không đúng......Không phải thân thiết kiểu này mà là.....mà là......"

Ngày đó nàng bị hắn kéo vào nhà xí, rõ ràng khuôn mặt giả nam đỏ ửng lên, mang đến cho hắn cảm giác thân thiết không giống nhau, hoàn toàn bất đồng với nàng lúc trước, đem người trong thiên hạ cười nhạo là cặn bã - Nguyên Thanh Ly.

Nguyên Thanh Ly quốc sắc khuynh thành, tuyệt thế tài tình, hết lần này tới lần khác tùy tâm sở dục, chính là thiên kim danh môn đoan trang cao quý, là thiếu nữ phong lưu không bị trói buộc, kỳ thật ai cũng không thể nói rõ, rốt cuộc là người trong thiên hạ đùa cợt nàng, hay là nàng đùa cợt người trong thiên hạ.

Mà A Nguyên lại cho hắn cảm giác, tựa như một thác nước từ trên núi chảy xuống, khi thì tuôn trào như bay, khi thì bọt nước văng khắp nơi, cũng chỉ khi nhìn lên chăm chú, sẽ không khó phát hiện suối nước trong suốt rõ ràng thanh khiết, sạch sẽ đến làm cho người ta không khỏi hướng về phía ấy.

Khí chất này, không nên thuộc về tiểu bộ khoái tay vác đao cầm kiếm, lại càng không nên thuộc về Nguyên gia tiểu thư tùy ý làm bậy.

Mộ Bắc Yên càng nghĩ càng không ra, chỉ thở dài: "Chờ ngươi nhìn thấy nàng, nói mấy câu sẽ hiểu!"

Tạ Nham cũng đã nhìn về phía góc tường có một cái đầu nhỏ thò ra lại nhanh chóng lùi về, thở dài: "Bắc Yên, ngươi có muốn đánh cược hay không? Lý Tri huyện sẽ nhanh tới đây, nhưng Thanh Ly sẽ không đi cùng."

"À?"

"Trước đó, ta thấy một tiểu nha đầu rời nha môn, lúc ấy ta chưa từng để ý, chỉ cảm thấy quen mặt. Vừa hay ta thấy được. Ta đột nhiên nhớ ra nàng là thị nữ của Thanh Ly."

( Edit + Beta: Hàn - Mai)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK