Đồng thời.
Chúng ta hãy hướng sự chú ý của mình đến bạn tốt nhân loại Hứa Bạch Kính nào.
Hứa Bạch Kính đã vượt qua 3 tháng nhân sinh thống khổ nhất.
Bị mắng, bị toàn mạng chế giễu, mất hết thông cáo, bị tổng tài ba ba Hứa Biện Châu đơn phương tuyên bố giải trừ quan hệ cha con, một phú hào ba ba khác Hứa Nham cũng đang khủng hoảng tài chính... Tất cả thứ này đều chỉ là thứ yếu.
Bị toàn mạng chế giễu còn có thể trở mình, thông cáo có thể tìm lại.
Nhưng số mệnh Cẩm Lý của hắn, hoàn toàn biến mất rồi!
Hắn trước đây cũng không phải không chọc Hứa Biện Châu tức giận, sau đó đi làm nũng bán thảm một chút là có thể dỗ được người, mà lần này Hứa Biện Châu xem ra thật sự quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với hắn.
Điện thoại không nhận, tin nhắn không rep, Hứa Bạch Kính dùng lại thủ đoạn bán thảm, cầm tô canh do người hầu nấu rồi đi đến dưới lầu công ty Hứa Biện Châu đợi hắn dưới trời mưa to, lại bị bảo an 'mời' đi ra ngoài, còn bị toàn bộ người trong công ty chê cười.
Hứa Bạch Kính tức chết: "Chết tiệt Hứa Biện Châu, đừng có đi mà làm cha của tôi nữa. Tôi đây còn có tới 4 người ba, sủng tôi còn không kịp."
Không chỉ có thế.
Từ ngày hắn bỏ lại Hứa Biện Châu một mình lái xe trốn chạy khỏi 'pháo đài cổ Windsor', liên miên không dứt vận rủi và đủ thứ kỳ quặc quấn lấy hắn.
Hắn giống như bị ma cà rồng quấn lấy, nằm mơ thì thấy búp bê rối, soi gương thì bất thình lình thấy một người phụ nữ quý tộc, mái tóc dài nhợt nhạt như một bóng ma, thường có hai bóng người dưới chân hắn, còn có thể bóp cổ của hắn...
Ba tháng, cả ba tháng, hắn trở nên rối loạn thần kinh cực kỳ.
"Kiểu sinh hoạt này, một giây tôi đều không nhịn nổi nữa!!!" Hứa Bạch Kính muốn hỏng mất, ngồi trước mặt thầy phong thủy với quầng thâm xanh đen cực to dưới mắt "Tôi biết rồi, coi như Văn Tinh Trạch cậu ta là rồng đi, tôi không chọc được nữa, tôi thay người khác được chưa? Tôi sau này nhất định sẽ tránh xa cậu ta ra!"
Hứa Bạch Kính chính là loại người nhát gan, không có ý chí, một kẻ ngu xuẩn lòng dạ tiểu nhân. Hắn tuy rằng căm hận Văn Tinh Trạch, mà sau khi trải qua hai chuyện này, cũng biết Văn Tinh Trạch là người hắn không thể trêu vào nổi nữa.
—— Sở dĩ trước đây hắn lấy vận cách của Văn Tinh Trạch là do biết nội dung vở kịch, hiểu được Văn Tinh Trạch chỉ là một cái pháo hôi dễ bắt nạt áp bức, mặt khác cũng là vì khí tràng của Văn Tinh Trạch rất đặc thù, có thể dùng lung lạc 5 ba ba hào môn.
Không liên quan gì đến mệnh cách, chính là khí tràng được hình thành từ tính cách và linh hồn, khiến cho Văn Tinh Trạch an phận được nhiều người yêu mến.
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn chỉ có thể hút mỗi số mệnh của Văn Tinh Trạch, nếu Văn Tinh Trạch không được, hắn liền đổi một quả hồng mềm khác, dù sao hắn cũng không thể sống như thế này được!
Thầy phong thủy: "... Ngài Hứa, ngài bình tĩnh đã. Ngài không cảm thấy ngài là một người công cụ sao, cách 10 chương sẽ ra trận một lần, rất kỳ lạ đó?"
Thầy phong thủy thực ra không muốn giúp Hứa Bạch Kính nữa, người này gần như không đủ năng lực. Nhưng một trong những người cha nuôi của Hứa Bạch Kính là một tiền bối có tiếng trong giới phong thủy, đắc tội với hắn thì ông không thể lăn lộn tiếp trong giới thần côn.
Hứa Bạch Kính: "Ông đang nói cái quái gì vậy?"
"Phật không độ kẻ ngu" thầy phong thủy bất đắc dĩ thở dài, nói "Thôi, tôi sẽ giúp ngài xem xét một cái coi tiền như rác."
"Không cần, tôi đã chọn sẵn người rồi."
Hứa Bạch Kính lấy ra một bức ảnh, đây là tấm mới nhất trong show thời trang ở Milan.
Trong hình nữ nhân cao gần 1m8, rất ngầu, trên đỉnh đầu mái tóc dài của siêu mẫu được kẹp bằng một chiếc ngọc trâm. Cái ngọc trâm này đã xuất hiện trong nhiều chương trình của cô ấy.
Hắn còn nhớ, siêu mẫu Phương Như Tuyết, cô là một trong số ít những vai phụ của nguyên tác có cái kết tốt đẹp, mạng cách của cô ấy nhất định cũng rất tốt...
- -----------------------
Trong du thuyền.
Tủ đóng lại, nước biển biến mất, tất cả như một giấc mộng.
Hoàn toàn tĩnh mịch.
Biểu tình của tất cả mọi người đều là trống rỗng.
Đạo diễn ngốc lăng chốc lát, run giọng nói: "Cậu... Tôi... Y..."
"Là ảo thuật" Văn Tinh Trạch quyết đoán mở miệng, mặc dù cậu cũng không biết mình đang nói cái quái gì " biển bên trong là hình chiếu mô phỏng, mọi người biết hình chiếu mô phỏng không? Sau tủ đồ có một con đường ẩn, người có thể đi ra từ đó."
"Xuân Vãn xem chưa? Cái kia còn thần kỳ hơn nhiều so với này."
Lúc này, thế giới quan duy vật của mọi người đều đang tiếp thu một đả kích cực kỳ mạnh mẽ, về cơ bản họ luôn ở trạng thái tin vào bất cứ điều gì mình nói.
Nghe Văn Tinh Trạch nói như vậy, mọi người đều lộ ra vẻ khó hiểu lẫn lộn.
Bọn họ thuộc về một số ít người muốn tin vào lời của Văn Tinh Trạch, một số còn sót lại lý trí liều mạng ngăn cản.
Nhân viên tổ đạo cụ bên cạnh có lời muốn nói: "Nhưng trên du thuyền không có thiết bị chiếu, cũng không có thông đạo..."
Văn Tinh Trạch cực kỳ bình tĩnh, gật đầu: "Có."
Tổ đạo cụ: "Nhưng..."
Văn Tinh Trạch ánh mắt kiên định: "Có."
Tổ đạo cụ: "Có thể..."
Tổ đạo cụ ngốc trệ thật lâu, bỗng nhiên tổ trường bỗng cảm thấy phấn chấn: "Đúng vậy! Có! Có thiết bị chiếu!!!"
Các nhân viên còn lại cũng bắt đầu hạ thấp tâm trí, tự thôi miên:
"Đúng đúng, thông đạo cũng có, là lối thoát hiểm." "Quả thực có thiết bị chiếu, mấy ngày trước có một công nhân đến, có lẽ anh ta lắp nó." "Ảo thuật thật thần kỳ!"
Văn Tinh Trạch: "..." Cái này không sao chứ?
Nhìn nhân viên nói chuyện càng ngày càng giống như cũ, thái độ các thành viên và đạo diễn dần dần chuyển từ hoảng sợ sang nghi hoặc: "Hóa ra là ảo thuật, nhưng thật sự có thể làm được ảo thuật sao?"
Văn Tinh Trạch: "Có thể, tôi hiện tại đã tắt máy chiếu, không tin mấy người có thể lại mở tủ ra nhìn tí." Giới tử không gian chỉ có mình Văn Tinh Trạch có thể mở ra.
Bầu không khí vốn đã dần thoải mái bỗng trở nên căng thẳng.
Tất cả mọi người lần nữa lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Đó chính là biển sâu, nam nhân che nửa khuôn mặt mặc dù rất tuấn tú, nhưng khí tràng thoạt nhìn không dễ khiêu khích, có thể sẽ bị đánh cho tơi bời.
Đạo diễn sờ sờ chân tóc ngày càng dựng lên cao chính mình: "Ha ha, tôi không dám."
Ê-kíp chương trình và khách mời: "Ha ha, chúng tôi cũng không dám."
Văn Tinh Trạch: "..."
Chúc Bác không đành lòng nhìn Văn Tinh Trạch chiến đấu đơn độc, hắn liều mạng hít sâu, chân mềm như sợi mì mỏng, nhưng hắn vẫn cố gắng đứng dậy, di chuyển từng bước đến tủ đựng đồ.
Văn Tinh Trạch cảm động nhìn hắn, nhưng mà Chúc Bác lại bị kẹt giữa chừng... kẹt lại...
Giống như mạng lag khi chơi game, hình ảnh tải chậm rì rì, Chúc Bác tiến một bước lui ba bước.
Văn Tinh Trạch: "..."
Chính là vào lúc này.
Ba.
Đập giày cao gót siêu mẫu Phương Như Tuyết tay run run mở ra.
Trống rỗng, không có biển, không có sinh vật biển, chỉ có cây côn nhị khúc, trống bỏi, đồng hồ cát...các loại đọa cụ.
"Hô" Chúc Bác và Phương Như Tuyết đồng thời thở phào nhẹ nhõm, ôm nhau khóc, "Huhuhu, hóa ra thật sự là ảo thuật, hù chết tôi, đêm nay liền ôm cơ sở nguyên lý Marx* ngủ."
* Chủ nghĩa Marx hay Mác-xít (phiên âm từ Marxist) là hệ thống học thuyết triết học, lịch sử và kinh tế chính trị dựa trên các tác phẩm của Karl Marx ( 1818 - 1883) và Friedrich Engels ( 1820 - 1895). Từ khi tập ba của tác phẩm "Tư Bản" (Das Kapital) được xuất bản năm 1895, những người theo Marxist đã cố gắng tích hợp các ý tưởng trong đó vào trong một phương án chung phục vụ cho việc xây dựng một trật tự xã hội mới được gọi là xã hội chủ nghĩa hay cộng sản chủ nghĩa. Gồm:
- Phong trào dân chủ xã hội
- Chủ nghĩa Lenin
- Chủ nghĩa cộng sản Tây Âu
- Chủ nghĩa Tân Marxist
Văn Tinh Trạch cũng thở phào nhẹ nhõm: "Chủ nghĩa xã hội vạn tuế."
Trái tim treo lơ lửng của mọi người cuối cùng cũng buông xuống vào lúc này. Hóa ra, thật sự là ảo thuật!
Ê-kíp chương trình và các thành viên cũng ôm nhau khóc:
"Chủ nghĩa xã hội vạn tuế!!! Chủ nghĩa duy vật thế giới quan vạn tuế!!!"
Rất nhiều khách mời và nhân viên công tác, thậm chí cả đạo diễn đều tỏ ra kính trọng Văn Tinh Trạch, chân thành nói:
"A Trạch, trước đây chỉ biết cậu có khuôn mặt ưa nhìn, không biết cậu lại có tài hoa hơn người như vậy, tuổi còn trẻ không chỉ biết chơi suona, trừ ma, xiếc mà còn có thể trở thành một nhà ảo thuật đại tài đến thế."
Văn Tinh Trạch bắt đầu khiêm tốn: "Không có không có."
Đạo diễn lặng lẽ tháo đồng hồ Rolex trên cổ tay xuống, thì thầm với Văn Tinh Trạch: "Cậu có thể phục chế cái này thành hai cái không? Bán xong tiền tôi chia cho cậu một nửa."
* Giá của một chiếc Rolex có thể dao động trong khoảng từ 6.500 USD lên đến 75.000 USD.
Văn Tinh Trạch: "..."
Văn Tinh Trạch: "Ông chú hiểu sai khái niệm ảo thuật à."
- -----------------------------------
Trong phần thi tài năng, Văn Tinh Trạch đã phô bày ra "ảo thuật'' cấp đại sư, không nghi ngờ nhận được 9 phiếu bầu, nhảy một cái đạt được vị trí đầu tiên giành được phòng ẩn hướng biển...
Lữ đồ quá mức uể oải cộng với kinh hãi to lớn vừa chịu, ngay khi phân bổ phong xong mọi người lập tức giải tán ngay tại chỗ.
Việc quay phim bị tạm dừng cho đến bữa tối.
Văn Tinh Trạch cũng vội vàng trở về phòng giải quyết việc riêng, vừa bước vào căn phòng truyền thuyết, cậu liền bị chấn động.
Dưới đáy du thuyền có một cái thủy cung, nuôi một chút một số loài cá, vỏ sò, v.v, lúc thường thủy thủ câu cá rồi ném vào, cơm tối có thể mò ra nấu ăn.
Tất nhiên, còn có cả cá cảnh, hải tảo, san hô.
Phòng hướng biển này không thể nhìn thấy biển, nằm chính giữa thủy cung, 3 mặt kính trong suốt, sau lưng thủy tinh chính là nước biển xanh thẳm và cá cảnh.
Văn Tinh Trạch đã sốc khi kéo vali vào, một là vì thiết kế căn phòng này quá đặc biệt, quả thực bức tử chứng sợ hãi biển sâu, hai là vì ——
Sau mặt thủy tinh, có một con hải xà rất rất rất dài.
Nó là vật cưỡi của Thương trưởng lão, tên là Đại Hắc. Ngoài nó ra, còn có cá voi, cá nhà táng, san hô, cá sư tử, cá đèn lồng, cá hề.
Hải xà Đại Hắc ưỡn cái đầu tròn trịa tới trước mặt kính, tội nghiệp nhìn hướng cửa, khi Văn Tinh Trạch bước vào thì hưng phấn ủn đầu.
Văn Tinh Trạch: "Đại Hắc, helo."
Hắc xà vui sướng thắt nơ bướm chính mình ngay tại chỗ, dụi dụi đầu vào mặt kính: "Tê~!"
Đại Hắc là hải xà khá giống loài chó, tính cách cùng tập tính cũng rất giống chó, khi Văn Tinh Trạch lần đầu nhìn thấy nó trong ( Hoang vu), nó chỉ to bằng ngón tay út. Khi đó Đại Hắc rất thích quấn lấy cậu, muốn Văn Tinh Trạch chơi trò ném và bắt bóng với nó.
Ưu và Thương ngồi trên ghế salon gần thủy tinh, tay cầm tách trà, thay vì giữ nguyên hình dạng nhân ngư, họ đã biến thành hình người, chỉ còn lại vây tai như một đặc thù chủng tộc.
"Ta không uống cà phê hòa tan." Thương nhìn túi nhựa Văn Tinh Trạch mang theo trong tay cau mày.
Văn Tinh Trạch rót cà phê hòa tan vào ly, dùng thìa khuấy đều, đưa cho Ưu với Thương mỗi người một ly: "Cà phê xay sẵn được không?"
Thương: "Hừ, miễn cưỡng."
Lời tuy nói vậy, Thương với Ưu vẫn uống cà phê rất hăng say. Không chỉ vậy, ngay cả những cái lọ rỗng và túi ni lông trong tay Văn Tinh Trạch cũng lấy đi, chúng được đóng kín trong một chiếc hộp có viền vàng trong suốt, đầy đặn.
Văn Tinh Trạch tò mò: "Làm cái gì vậy."
Thương: "Lấy về khoe với mấy nhân ngư khác, có vấn đề gì sao?"
Ưu ở bên cạnh ngạo mạn bổ sung: "Đừng hiểu lầm, không phải là do ngài mua cà phê nên mới quý giá đâu, không có chuyện đó."
Văn Tinh Trạch: "Được được được, ta hiểu."
Ưu với Thương là anh em sinh đôi, lúc 2 người ngồi cùng một chỗ, thoạt nhìn rất giống như đang soi gương. Bất quá cũng có một chút khác biệt, ưu xõa tóc giao sa che mặt, trong khi mái tóc dài của Thương được buộc cao, màu sắc đồng tử đậm màu vàng hơn Ưu.
Cảnh tượng quá mức kỳ huyễn chân thực đến nỗi Văn Tinh Trạch đã ngồi xuống uống cà phê rất lâu, mới đột nhiên thức tỉnh trong cơn hỗn loạn:
"Thương Ưu, sao 2 người lại ở đây?"
"Bởi vì đây là giới tử không gian của ngài" một cánh cửa đột nhiên xuất hiện trên mặt kính, Ly trưởng lão hình thái nhân ngư táo bạo mở cửa. Sau khi bước vào, vây đuôi của y biến thành hai chân, mặc trang phục giống Ưu với Thương "Này, vương, cà phê của ta đâu?!"
Văn Tinh Trạch nhanh chóng rót cho y một ly.
Thông qua lời các trưởng lão, Văn Tinh Trạch mới biết, giới tử không gian thật sự là một tồn tại rất thần kỳ.
Nó tương tự như một loại trạm trung chuyển không gian, không tọa lạc vũ trụ nơi Văn Tinh Trạch ở, cũng không tọa lạc ở vũ trụ đế chế Muse. Vì nó là một trạm trung chuyển nên tất nhiên, các sinh vật từ mọi vũ trụ đều có thể tồn tại trong giới tử không gian —— đương nhiên cũng chỉ có thể tồn tại trong không gian.
Mà nhân ngư tộc gửi hải dương qua chủ yếu là đầu cơ trục lợi, bởi vì diện tích hải dương vượt quá khả năng dung tích không gian của trái đất, vì vậy nó tự động được đặt vào trong không gian.
Có hải dương làm môi giới, thì tương đương với việc nhân ngư, các sinh vật biển cũng như Văn Tinh Trạch đều có 'chìa khóa' để mở không gian. Đương nhiên, 3 vị trưởng lão nạp tiền nhận được quyền ưu tiên nên mới đến không gian trước.
"Nghĩa là, ta không thể tới đế quốc Muse bằng không gian, các ngươi cũng không có thể trái đất bằng không gian, nhưng chúng ta có thể gặp mặt nhau trong không gian?"
Tất nhiên, những đồ vật vô tri có thể mang theo tùy ý, chỉ những vật thể sống mới chịu sự hạn chế này. Điều này cũng đúng đối với nguyên lý của Quang Tháp để gửi bưu điện vũ trụ song song.
"Mỗi ngày giới hạn 3h" Ưu gật đầu, nhìn đồng hồ trên tường "Nếu như thân thể rời khỏi vũ trụ gốc quá 3h, thì không về được nữa... A, hôm nay sắp hết giờ rồi."
Văn Tinh Trạch: "?!"
"Vậy các ngươi mau trở về." Văn Tinh Trạch có chút nóng nảy, đứng lên.
Không ngờ lại khơi dậy tâm lý phản nghịch của các trưởng lão, tóc đỏ Ly cuộn lên một lọn ngốc mao, bất mãn trừng cậu: "Hừ, nghĩ muốn đuổi chúng ta đi? Không ai nhìn chằm chằm ngài học ca hát, rất vui vẻ đúng không?"
Văn Tinh Trạch lộ ra vẻ bối rối, mềm mại nói: "Ngày mai còn gặp mà."
... Bạo kích.
Không biết tại sao.
'Ngày mai gặp' nghe hay hơn rất nhiều so với 'Hẹn gặp lại'.
3 vị trưởng lão đang xù lông nhất thời ngoan dịu mềm xuống, nếu không phải đang ở hình người, bọn họ còn muốn vẫy đuôi.
Một lúc sau, Lý đột nhiên vươn tay che vây tai có chút đỏ lên, tức giận trách cứ: "Không phải đã nói rồi sao, không cho làm nũng!"
Văn Tinh Trạch: "???????"
"Bởi vì tất cả hải thần châu đều ở trong tay ngài, để ngừa vạn nhất, đưa ngài thêm món khác."
Thương đứng lên.
Tóc dài màu mực được vấn bằng giao châu, không gió mà bay, biển sâu cách một tầng thủy tinh cuồn cuộn sóng lớn, dần dần tụ lại ánh sáng lộng lẫy lóa mắt.
Đông ——
Bên tai Văn Tinh Trạch phảng phất một chiếc chuông đồng cũ kỹ văng, sóng âm dày đặc như thủy triều khuếch tán. Đó là một âm thanh rất trống rỗng làm người an tâm đến khó hiểu, cuối cùng...
Ánh sáng thu liễm sau, hắc xà khổng lồ trong thủy biến mất, thay vào đó là một con đoản đao trên tay Văn Tinh Trạch.
Màu đen, với những hoa văn sẫm màu như sóng trên lưỡi kiếm, những giao châu màu bạc buộc ở cuối, và mép được ẩn đi. Huyền sắc, nhận trên có như sóng lớn ám sắc hoa văn, cuối cùng buộc vào, mũi nhọn được ẩn đi.
Vào giây cuối cùng trước khi không gian đóng lại, Thương lùi về sau nửa bước, đồng tử vàng khép lại.
Y khom người với Văn Tinh Trạch, biểu tình gần như thành kính, hành lễ nói:
"Thưa Vương, thần dâng cho người thánh vật ngư tộc, kỳ danh là —— "
"Đại Hắc."
"..."
Văn Tinh Trạch chấn động cảnh tượng như điện ảnh trước mắt.
Giới tử không gian biến mất, cậu dần dần phục hồi lại tinh thần, sau đó ——
Văn Tinh Trạch nhìn dao găm'Đại Hắc' trong tay: "?"
Thì ra Đại Hắc vừa là vật cưỡi của Thương cũng vừa là vũ khí sao, có chút ngoài ý muốn.
Bất quá nói đi nói lại.
Một cái thánh vật tổ truyền, tên gì không lấy lại cố tình gọi là Đại Hắc???
- -------------------
Hệ thống vang lên lời nhắc:
" Ding! Chúc mừng bé con nhận được 【 đoản đao Đại Hắc (thánh khí nhân ngư tộc) 】, tập hợp đủ 4 loại thánh khí, hệ thống lưu trữ thánh vật chính thức được mở ra! 【 long lân liên 】【bạch diễm Huyết tộc】 【 hải thần châu 】 đã tự động lưu trữ vào tủ."
"Chúc mừng các phụ huynh, nhiệm vụ phụ ghép đôi thành công! Nhiệm vụ phụ thứ hai đã được phát hành ~ "
" Phần thưởng nhiệm vụ phụ khác với nhiệm vụ chính, cực kỳ phong phú, nhiều bất ngờ, nhanh nhanh đi làm nào!"
Các phụ huynh nhìn về phía màn hình:
【Nhiệm vụ phụ】
Mô tả nhiệm vụ: Thân là một idol ưu tú, không chỉ nổi tiếng trong vòng giải trí mà còn phải tích cực trong mọi lĩnh vực xã hội! Hãy giúp bé con nổi danh trong vòng thần côn nội địa và trở thành idol số một trong giới phong thủy đi ~.
Tiến độ nhiệm vụ: Dương danh giới phong thủy (0/1)
Phần thưởng nhiệm vụ: Trao đổi lữ hành vũ trụ 12h của bé con (quy tắc cụ thể sẽ được thông báo sau khi ra mắt)
- ---------
Nhiệm vụ phụ phát hành chẳng khác nào thả bom tấn xuống mặt nước tĩnh lặng..
【 Ngôn ngữ thú nhân ngữ thật khó hiểu: Thao, trao đổi lữ hành vũ trụ, có phải là điều tôi đang nghĩ không?? 】
【Bài hát ẩn danh: A a a a a a a a a a!!!!! 】
【 Tinh linh tai nhọn siêu cấp khó mua mũ 11: Xong đời, tộc trưởng và tế ti của chúng ta đều ngất hết rồi. 】
【 Pudding dâu tây: Mặc dù không nói rõ, nhưng trao đổi lữ hành vũ trụ này có phải là đang nói, bé con, chính là... Vương? 】
【 Gả cho phân đội nhỏ của bệ hạ: Chờ bé con đến là sẽ biết, a a a a a a a a 】
Nhiệm vụ phụ ra mắt đã tiết lộ một số thông tin, khiến tinh võng lần thứ hai lâm vào tê liệt toàn bộ.
Rầm rộ khoa trương còn hơn khi ( Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể) ra mắt, ngay cả các nhân viên kỹ thuật cũng bị sốc, bởi vậy mất hơn một giờ đồng hồ mới có người bắt đầu duy tu...
Trao đổi lữ hành vũ trụ = Vũ trụ song song thật sự tồn tại = Bé con thật sự tồn tại?
Hơn nữa, trong ba tháng qua, vương đế chế Muse chưa từng thức dậy lần nào —— thực tế là chưa từng có ai nhìn thấy bệ hạ đang ngủ, tẩm điện vừa đóng cửa, bệ hạ có ngủ hay không cũng không ai có thể chứng minh được.
Bây giờ nhìn lại, có khả năng ngài ấy không phải mắt chứng thích ngủ, mà là vì ngài ấy... sống ở một vũ trụ song song khác!
Long tộc, Huyết tộc và nhân ngư tộc đã biết, những tộc khác cũng ít nhiều có người suy đoán được. Đặc biệt là 2 thế lực lớn đang đề phòng Muse, Utopia và liên minh vũ trụ.
Bởi vì đã nhiều ngày như vậy, động tĩnh của Long tộc và Huyết tộc có chút quá lớn, nếu không phải liên quan đến vương, bọn họ sẽ không đánh trận lớn đến như vậy, cũng không đến nỗi mất đi sự đúng mực.
Nhưng chân tướng vẫn chưa triệt để nổi lên mặt nước.
Dù như thế nào, đối với toàn bộ người vũ trụ mà nói, đây đều là một đêm không ngủ.
Ở phía bên kia của vũ trụ, Đế chế Utopia.
Một đế chế mưa dầm liên miên, hiện tại trời cũng mưa, đã lâu rồi không có nắng. Sau mùa mưa, chẳng mấy chốc sẽ bước vào mùa tuyết, đơn giản là hai thái cực so với Muse quanh năm dương quang xán lạn.
Bởi vì sức ảnh hưởng ( Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể) quá lớn, ngay cả ở đế chế Utopia xa xôi, rất nhiều quốc dân đang thảo luận về vấn đề này.
Thủ đô hoàng cung, trên vương tọa cao ngạo.
Quân chủ mắt bị che bởi tơ lụa, tùy ý lướt quang não, đóng lại giao diện hệ thống đã hoàn toàn bị chết máy. Anh mím chặt môi mỏng, khí tràng quanh thân như ngâm sương tuyết, tựa hồ đang trầm tư cái gì đó.
Bộ trưởng tài chính đang báo cáo dưới vương tọa còn tưởng rằng mình đã chọc giận vị bạo quân độc tài này, cả người run lên, vội lau mồ hôi rồi cúi người xin lỗi: "Thần, thần..."
Quân chủ thần sắc không kiên nhẫn, ra hiệu hắn lui ra.
Rất rõ ràng là giận chó đánh mèo.
Người hầu vội vội vàng vàng dẫn đại thần tài chính rời đi, cuối cùng hai người hầu cận chậm rãi đóng cổng cung điện lại.
Trong điện trống trải quạnh quẽ, triệt để yên tĩnh lại.
Sau một thời gian dài im lặng, quân chủ tắt ngọn đèn trần duy nhất. Anh nắm chiếc nhẫn màu bạc, một cái trong nhẫn cặp.
Chiếc nhẫn còn lại có lẽ vẫn còn trong văn phòng hoặc hộc tủ của vương đế chế Muse tại thủ đô tinh.
Ngón tay cái chầm chậm mài nhẫn, cuối cùng vị quân chủ cũng bình tĩnh lại, đối mặt với thực tế.
... Tình địch, lại sắp gia tăng nữa rồi.