Toàn bộ sòng bạc được trải thảm nhung dày màu đỏ sẫm, trên tường treo những chiếc đèn màu, phục vụ và nhân viên ra vào hầu hết đều là những người máy trí năng nên sự riêng tư của khách được đảm bảo ở mức tối đa.
Văn Tinh Trạch ký gửi hành lý, khoác áo choàng, mang mặt nạ rồi bước vào cửa.
Áo choàng nơi này rất to, mặt nạ cũng chỉ để lộ ra đôi mắt và còn được trang bị máy biến thanh mini.
Thân hình, diện mạo, âm thanh 3 đặc thù này đều được che giấu, về cơ bản chỉ cần không chủ động tiết lộ thì người khác sẽ không bao giờ đoán được chủng tộc của bạn —— Đương nhiên, như thân hình thấp bé của Chu Nho tộc và vây tai của nhân ngư tộc cho dù ở dạng người thì đây đều là những đặc thù không có cách nào che đậy.
Đồng hồ treo tường đã chỉ đến 6h tối.
Đây là lúc sòng bạc dần trở nên náo nhiệt, đủ loại nhân vật xếp hàng dài để đổi chip.
"Xin lỗi, cho hỏi chip hôm nay đổi từ gì?" Văn Tinh Trạch nhỏ giọng hỏi người xếp phía sau.
Văn Tinh Trạch không có đồng nào lại dám đến đổi chip là do chủ đề của sòng bạc thường xuyên thay đổi, có đôi khi là tiền, có lúc là những thứ khác. Như năm ngoái đã tổ chức một cuộc đánh bạc dựa trên mỹ thực, số chip được đo bằng 'Sự thèm ăn', thèm ăn càng mãnh liệt thì số chip đổi được càng nhiều.
Những người có số chip bằng 0 sẽ bị mời ra khỏi sòng bạc ngay lập tức. Đương nhiên, nếu bạn đến bàn cược, trong tình hương song phương đều tự nguyện thì cũng có thể dùng những vật khác làm chip.
Người phía sau Văn Tinh Trạch nhìn cậu, hắn cao hơn Văn Tinh Trạch một chút, cách mặt nạ Văn Tinh Trạch chỉ nhìn thấy một đôi mắt đỏ sẫm ——đây là một nam nhân Huyết tộc.
Giọng nói của nam Huyết tộc qua máy biến thanh hiện ra một chút âm dòng điện hàm hồ, hắn nói: "Yêu."
Văn Tinh Trạch: "?"
Vị Huyết tộc nam tính: "Mức độ yêu thích Vương."
Văn Tinh Trạch: "..."
Đổi chip thôi mà làm màu thế mấy má?!
Nam Huyết tộc nghiêm túc nhìn hai mắt Văn Tinh Trạch, ánh mắt đột nhiên chuyển động, hắn nói: "Ngươi, đem lại cho ta một cảm giác rất —— "
Văn Tinh Trạch xém tưởng mình bị lộ, nhanh chóng đè thấp vành mũ, cũng may đối phương cũng không dây dưa nhiều, chỉ là nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, không lâu sau đến lượt Văn Tinh Trạch.
Nơi này là sòng bạc của Chu Nho, trình độ khoa học kỹ thuật đương nhiên là số một số hai vũ trụ.
Ví dụ để đổi lấy chip, khách chỉ cần đứng trước máy móc để đo lường. Từ các chỉ số tần suất hô hấp, độ giãn đồng tử, nhịp tim, sự phân bố hormone, v.v., là có thể suy ra mong muốn, cảm xúc, yêu ghét của người đó, và sau đó phản ánh trực quan nó dưới dạng số lượng chip.
Theo một cách nào đó, nó thậm chí còn đáng sợ hơn việc đọc tâm.
"Bản thân mình mà còn không yêu thì yêu ai nữa" Văn Tinh Trạch nghĩ "Chắc đổi được nhiều lắm đây."
Dựa theo sự được biết của Văn Tinh Trạch, loại đánh cược đơn giản ở đây chỉ cần 1 2 chip, lên trên thì tầm 10 20 chip, đến trung tâm thì cần lên tới hàng ngàn, hàng triệu. Mới bắt đầu thì 100 chip là đủ rồi.
Văn Tinh Trạch đứng trước dụng cụ kim loại, khoảng chừng 3 giây thiết bị đã đo lường xong xuôi bắt đầu phun chip —— rất nhanh, chip đã chất chồng non nửa hộp.
Thiết bị dùng âm thanh máy móc thông báo: "Vị khách số 31378, đã nhận được tổng cộng 100 chip, hiện tại không được phép lên lầu 2, 3, 4. Hoan nghênh quý khách."
Khu vực nhỏ xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, mọi người đều khiếp sợ nhìn cậu.
Văn Tinh Trạch trong lòng lộp bộp một tiếng.
100 cái có phải là nhiều lắm không, mình tự luyến đến thế sao?!
Ngay sau đó, nam nhân Huyết tộc phía sau đi tới phía trước.
Thiết bị dừng lại nửa phút, sau đó bắt đầu ào ào ào phun chip, chip nhanh chóng tràn ra hộp nhỏ và chất thành đống nhỏ trên bàn.
Âm thanh máy móc thông báo: "Vị khách số 31379, đã nhận được tổng cộng 15.760 chip, xin mời ngài xuống tầng 3. Hoan nghênh quý khách."
Lúc này, biểu hiện của những người xung quanh vẫn như thường lệ, không có cảm giác kinh ngạc chút nào.
Và Văn Tinh Trạch rất nhanh phát hiện một sự thật chính là.
... Cậu là sinh vật duy nhất trong số hơn 30.000 vị khách ở sòng bạc này có số chip gốc dưới 4 con số.
- ----------------------------
Cùng lúc đó, ở tầng 4 sòng bạc.
Bàn chơi trò chơi trung tâm ở đây và tất cả khách ở tầng 4 đều có ít nhất 100.000 chip trong tay, vì giới hạn tối đa của số chip gốc là 30.000. Có thể đứng ở tầng 4 đều là sinh vật sở hữu lượng chip gốc cao và vận may đánh cược không kém.
Chỉ có một bàn chơi trò chơi lớn ở trung tâm. Bàn trò chơi nằm trên một bục hình tròn, được ngăn cách với xung quanh bằng một dòng nước chảy. Dưới đài rộn ràng nhốn nháo chờ một trận chiến giữa nhà cái và khách khứa, nhìn sơ qua thì có tầm vài ngàn người.
Long tộc, nhân ngư tộc, Huyết tộc, Thú nhân tộc... Ngoại trừ số ít như người máy không biết gì về cờ bạc và ít phụ huynh không tìm được đường ra thì hầu như mỗi tộc đều có kha khá khách đến tầng 4.
Hiển nhiên, không ai muốn bỏ lỡ giải thưởng lớn liên quan đến bé con này.
Như những người quấn áo choàng thu mình ở một góc uống nước để thuận tiện quan sát xung quanh kia rõ ràng là Long tộc, vì bọn họ vừa căng thẳng liền sẽ lộ cánh với đuôi ra.
Người chia bài đứng ở bàn, tia sáng duy nhất tập trung vào mặt bàn.
Người chia bài không mặc áo choàng và đeo mặt nạ, vị khách đối diện cũng không. Khiến người kinh ngạc là người chia bài hóa ra là một 'cậu bé' chỉ mới 5 6 tuổi.
Cậu bé trông còn nhỏ hơn cả vị thân vương chưa trưởng thành của Huyết tộc kia, có mái tóc ngắn xoăn màu nâu sẫm, con ngươi xanh lục bảo, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, ngũ quan tinh xảo.
Mang thần sắc lười biếng mệt mỏi, cầm một cái tẩu kiểu cũ không phù hợp với vẻ ngoài nhỏ tuổi của cậu.
"Chơi lớn không?" Không nhìn ra số tuổi thật Chu Nho chậm rãi phun ra một vòng khói, nhìn về phía con cá đối diện "Chip thôi thì quá nhàm chán."
Tổng số chip của cả hai bên đã vượt quá 500.000. Trong loại cờ bạc này, cả hai bên sẽ chủ động tăng số chip của mình.
Nhân ngư ngồi đối diện Chu Nho có vây tai màu xanh nhạt, giao sa che mặt, tóc dài rủ xuống đất. Nhân ngư tao nhã gật đầu, làm một cái thủ thế, rồi bắt đầu chia bài.
Hai bên đều thành thạo điêu luyện, đồng thời quyết tâm giành chiến thắng.
Những người xem đã bắt đầu khe khẽ bàn luận:
"Hôm nay Chu Nho tộc vẫn chưa thua đúng không."
"Giải thưởng lần này liên quan đến bé con, Chu Nho tộc sẽ không thua đâu. Họ rất thông minh, còn có dục vọng thắng bại quá mạnh mẽ."
"Lần thứ mấy của nhân ngư tộc rồi vậy..."
Nhiều năm không quang hợp khiến da dẻ nhóm Chu Nho cực kỳ nhợt nhạt mỏng manh, bề ngoài càng hiện ra vẻ suy nhược không đỡ nổi một đòn, đầu óc của bọn họ thì càng mạnh mẽ cứng rắn không thể phá vỡ.
Ít ai có thể đoán được ý nghĩ của một Chu Nho, kể cả vương bọn họ.
Khi Chu Nho mới vừa tới Muse, tất cả mọi người đều cho rằng nơi đây chỉ sống tạm bợ như những lần trước, chờ đến khi bọn họ ghét quốc gia này bọn họ sẽ rời đi vào một ngày tinh tế thích hợp.
Mãi đến tận năm thứ ba, khi đó toàn bộ binh lực của Muse đều tham gia chiến tranh giải cứu nhân ngư tộc, bệ hạ một thân một mình đến sàn đấu giá dưới lòng đất, và bị thương nặng do truy binh đuổi giết khi trên đường trở về.
Tình hình lúc đó rất khẩn cấp, Long tộc và Người Máy đều cách xa chiến trường hàng nghìn năm ánh sáng, khả năng chiến đấu của Chu Nho tộc rất kém so với quân đội được trang bị đầy đủ. Vì để trì hoãn thời gian cùng tranh thủ cơ hội, Chu Nho tộc đã ra một quyết định làm khiếp sợ toàn bộ vũ trụ —— đó là đánh cược với kẻ địch.
Mà số chip đánh cược chính là toàn bộ sinh mệnh của Chu Nho.
Giống như bị điên rồi, cũng giống như một loại tự tin không lý do, ở phía bên kia cán cân chính là vương bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ không thua.
Đánh cược ở tầng 4 chính thức bắt đầu.
Quay phim không chính thức bị cấm trong sòng bạc ngầm, hầu hết các vị khách đều rơi vào trạng thái điên cuồng, cũng không ai để ý đến ống kính siêu nhỏ khẽ lóe sáng ở một số góc, có hai, ba nhân vật có thân ảnh lén lút dán vào góc tường đi qua.
Sòng bạc là một môi trường hỗn loạn và ồn ào đến mức vô luận phát sinh chuyện gì cũng không đáng ngạc nhiên, nhưng đây là sòng bạc của Đế chế Muse.
Đế chế Muse là một đất nước rất rộng lớn và hùng mạnh, một số người nghĩ rằng Muse, Utopia và vũ trụ liên minh là mối quan hệ thế ba chân vạc, nhưng thực tế không phải như vậy. Sức mạnh của Liên minh vũ trụ kém rất xa so với hai bên còn lại.
Dưới chiếc bàn tròn, một người đàn ông tách khỏi đám đông theo dõi trận đấu trong giây lát, đem sự tình phát sinh bốn phía thu hết vào mắt, sau đó quay người rời đi.
Dưới thành phố ngầm sâu hàng vạn mét, một cơn gió không tên đột ngột lùa qua đại sảnh, thổi bay chiếc mũ trùm đầu của người đàn ông. Đằng sau chiếc mặt nạ, là một đôi mắt bạc đẹp lãnh đạm.
- -----------------------------------
Một bên khác, tầng 1 thành phố ngầm.
Một trăm con chip trong tay khiến Văn Tinh Trạch hoài nghi nhân sinh.
Trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ mình là người tự ti hay chán ghét bản thân, nhưng e rằng cậu cần gặp bác sĩ tâm lý ngay khi quay lại mới được, Văn Tinh Trạch nghĩ.
Sòng bạc ngầm được chia thành 4 tầng. Cần 1.000 chip để đến tầng 2, 10.000 chip để lên tầng 3 và 100.000 chip để đến tầng 4. Tầng 4 là vòng chung kết cho giải nhất và giải đặc biệt.
Bởi vì tính đặc thù của phần thưởng quá mạnh làm mê hoặc hết đám phụ huynh Muse, cơ hồ mỗi một vị khách đều thể hiện một dục vọng cầu thắng quá mức dồi dào.
Số chip của Văn Tinh Trạch quá ít, cậu chỉ có thể lang thang ở tầng 1, thậm chí còn không có bàn đánh bạc ở tầng 1, chỉ có một số máy đánh bạc, đẩy xu, v.v. Không có ai mới bắt đầu đã bị chỉ định xuống tầng 1, ngoại trừ Văn Tinh Trạch và một vài vị khách lẻ tẻ có vận may đánh cược quá tệ từ tầng 2, 3, 4 xuống.
Văn Tinh Trạch: "..."
Đang ở tầng 1 mà nghe tiếng nói chuyện ồn ào từ hành lang truyền đến, thật sự rất dày vò.
Hai ba vị khách kia nhanh chóng kiếm đủ chip đi xuống lầu, tầng 1 chỉ còn dư lại một mình Văn Tinh Trạch.
Văn Tinh Trạch nản lòng ngồi xuống ban công tầng 1. Vòng tròn ban công đi xuống có thể nhìn thoáng qua quang cảnh phồn hoa, sinh động ở tầng 2 tầng 3, chính giữa tầng 3 có một đài phun nước.
Văn Tinh Trạch căn bản không chơi máy ở tầng này, hơn nữa cậu biết rõ —— nơi này là sòng bạc Chu Nho tộc, nếu một người mới chơi những chiếc máy này một cách hấp tấp liền chỉ có thể thua sạch hết chip mà thôi, nói không chừng có khi chơi còn cái nịt.
Ngay khi Văn Tinh Trạch định từ bỏ, thang bay từ tầng bỗng nhiên động.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen bước ra, y cao hơn Văn Tinh Trạch rất nhiều, mang mặt nạ, khí tràng quanh thân lạnh lẽo cô độc, hiện ra vẻ cách người ngàn dặm.
Tầm mắt của y quét qua Văn Tinh Trạch, dừng lại vài giây rồi đến nơi đổi chip.
"Đổi chip."
Giọng nói của y đã được xử lý bởi máy biến thanh nhưng vẫn có vẻ lạnh lùng.
Nam nhân giơ tay, hai chip vàng mệnh giá 100.000 rơi xuống từ trong ống tay áo rộng, ngay sau đó, người máy kính cẩn trả lại hai mươi chip bạc mệnh giá 10.000 cho y.
Nam nhân cầm một con chip lên nhìn nó một lúc, y mang một bộ găng tay đen tuyền, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, sau đó y nhét 20 chip vào tay áo.
Văn Tinh Trạch ánh mắt không tự chủ được nhìn theo, tuy rằng không thể phân biệt được thân hình, diện mạo cùng âm thanh, nhưng Văn Tinh Trạch có cảm thấy người này mang lại một cảm giác quen thuộc đến kho tả.
Nam nhân lại không có biểu hiện ra quen Văn Tinh Trạch, trầm mặc đứng ở trước cửa, chờ thang bay.
Văn Tinh Trạch suy tư một chút, khi cánh cửa trong suốt hai bên cửa mở ra, cậu theo người đàn ông đi vào.
"Đinh —— "
Nam nhân nhấn số '3', cánh cửa từ từ đóng lại, thanh bay bắt đầu hạ xuống một cách lặng lẽ, ánh đèn của toàn bộ thành phố ngầm dưới chân họ.
Văn Tinh Trạch quan sát nam nhân chốc lát, phát hiện y có một đôi mắt màu bạc sáng đẹp hiếm thấy, bởi vì bị che khuất dưới bóng mặt nạ nên cậu không thể nhìn rõ đôi mắt của y được.
Nam nhân mạn bất kinh tâm nhìn về phía trước, đưa tay trái ra trước mặt Văn Tinh Trạch, trong lòng bàn tay là 2 cái chip bạc:
"Cho mượn nè."
Nam nhân nói.
Văn Tinh Trạch không biết tại sao, não ngắn hỏi: "Cần trả lại không?"
Nam nhân: "..."
Nam nhân liếc Văn Tinh Trạch một cái, hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy thế nào?"