• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nửa giờ sau.

Tường Vi Đại Nghị Viện trứ danh nằm lơ lửng 1km trên không của phù Thủ Đô Tinh, đây là một đại sảnh hình tròn rộng lớn tráng lệ.

Bên trong là khu đất bằng hình tròn được phủ kín thảm, cầu thang xoắn ốc của khán đài kéo dài từ dưới lên trên, ánh sao cùng ánh đèn từ vùng trời trên phủ xuống. So với phòng họp, nơi này càng như là toà án hơn, kết cấu có chút giống với đấu trường La Mã cổ.



Tám chiếc ghế lưng cao bọc nhung đỏ thẫm được sắp xếp ở hai bên bàn tròn, tượng trưng cho 8 đại chủng tộc của Muse. Ngoại trừ tộc trưởng của Vũ tộc đang ở xa trên không thành, tộc trưởng của 7 tộc đều đã ngồi xuống ghế.

Các tộc trưởng vẻ mặt trang trọng.

Khán đài cũng ngồi chật ních hàng trăm nghìn khán giả, ai nấy cũng đều tỏ vẻ trang nghiêm.

Ngồi khán đài, còn có camera lơ lửng trên không phát sóng trực tiếp cho cả nước. Đã có gần 90% quốc dân online Tinh Võng vào phòng họp.

Đã qua sáu năm, kể từ lần cuối Muse sử dụng nghị viện Tường Vi để tranh luận vấn đề pháp luật.

Văn Tinh Trạch: "......"

Văn Tinh Trạch là người chủ trì hội nghị lần trước, nhưng lần này, cậu lại bị cho lên ngồi ghế đầu.

Tục xưng ghế linh vật chuyên dụng.

Chủ trì hội nghị lần này là Nội Các Thủ tướng Douglas từ ngồi cửa bước vào, Douglas là cổ giả điển hình của Chu Nho tộc.



Hoàn toàn khác với một con bạc như Eli, Douglas bề ngoài cũng chỉ là một cậu bé 5 6 tuổi, lại mang mắt kính dài như đít chai, chuỗi dây vàng mắt kính rũ xuống, mặc áo choàng đỏ, vĩnh viễn khuôn mặt liệt nhỏ.

Douglas cầm chuông vàng lắc nhẹ.

Tiếng ồn ào của khán giả dần dần ngừng lại.

"Từ từ," Văn Tinh Trạch ngồi trên ghế bay xoay nhỏ như ghế trẻ em ở trung tâm, đưa ra hoang mang xuất phát từ nội tâm "Các ngươi là nghiêm túc sao? Bởi vì ta muốn yêu đương, các ngươi liền tổ chức hội nghị Quốc gia?!"

Douglas: "Chúng thần rất coi trọng vấn đề này, đây cũng là ý nguyện của toàn dân."

Tộc trưởng Nhân ngư tộc Bất Tri Hạ: "Là 'Trẻ vị thành niên dưới 200 tuổi' muốn cùng 'Vương quốc gia láng giềng không có quan hệ ngoại giao hữu nghị với nước ta' nói chuyện yêu đương."

Tộc trưởng Long tộc Reich: "Người không tham gia không được tùy ý lên tiếng."

Người máy nhỏ kêu bíp bíp chạy tới, đem văn kiện liên quan đến hội nghị đặt trước mặt mỗi tộc trưởng, Văn Tinh Trạch cũng muốn duỗi tay nhận một cái, nhưng lại không vớt được gì.

Đúng vậy.

Đế quốc Muse có một truyền thống tốt đẹp đã tồn tại hơn 20 năm, khi xảy ra một số sự kiện trọng đại cần phải làm lựa chọn, thì sẽ tổ chức một cuộc hội nghị lớn do Thủ tướng chủ trì và được toàn dân biểu quyết.



Ở chỗ này, bọn họ đã từng nghiêm túc thảo luận qua đủ loại vấn đề: quyền chủng tộc, ngoại giao, pháp luật...... và bây giờ là chuyện tình cảm của vương.

Vấn đề phiền não mà các phụ huynh người máy phụ trách ------ nguy cơ bé cưng yêu sớm ------ cuối cùng cũng đã chính thức được đặt lên bàn cân, vứt cho toàn thể phụ huynh.

Người máy cẩn thận đặt sữa bò vào tay Văn Tinh Trạch, Văn Tinh Trạch cắn ống hút, tiếp tục kháng nghị: "Ực ực, cái này quá vô lý, ực ực!"

Cậu sẽ bị toàn vũ trụ cười nhạo mất.

Hơn nữa cậu vẫn chưa tỏ tình với Trì Yến, nếu anh ấy nhìn thấy hội nghị truyền hình trên đường phố, há chẳng phải mọi chuyện sẽ bị bại lộ sao?

Văn Tinh Trạch uống sữa quá nhanh, nhịn không được nấc cụt một cái. Tất cả các bậc phụ huynh, bao gồm các tộc trưởng đều lộ ra vẻ lo lắng và mềm lòng, nghiêm túc nhìn cậu.

Khán giả trên khán đài vốn đã sớm tỉ mỉ cẩn thận nhìn Vương từ đầu đến chân, lúc này có không ít người xem đều theo bản năng rướn người về phía trước, muốn duỗi tay giúp cậu vỗ lưng.

Thẳng đến khi Văn Tinh Trạch dừng lại, Thủ tướng mới nhìn cậu một cái, nhỏ giọng nhắc nhở:

"Thân là vua của một nước, biểu hiện lại như học sinh tiểu học mới ngoài 100 tuổi, còn ra thể thống gì nữa."

Văn Tinh Trạch: "?"

Người máy số 015, người luôn rất ít phát biểu tại các hội nghị, thế nhưng cũng mở miệng: "Xin, đừng, làm nũng."

Văn Tinh Trạch: "???"

Văn Tinh Trạch ngậm miệng luôn.

Hội nghị cứ thế bắt đầu trong một bầu không khí cổ quái như vậy.

"Đề tài thảo luận lần này, chúng ta chủ yếu sẽ từ các phương diện sau thảo luận" Douglas ấn bút laser, màn hình hiện lên chữ viết cùng hình ảnh "Đầu tiên, là vấn đề toàn dân quan tâm nhất, động cơ yêu đương và tình yêu sẽ ảnh hưởng gì đến nhân sinh cùng sự hình thành nhân cách của vương. Nội các của chúng tôi đã tiến hành phân tích rủi ro tiềm ẩn thông qua cơ sở dữ liệu và các trường hợp tương tự trong quá khứ......"

Văn Tinh Trạch: "......"

Không hổ danh là Thủ tướng.

Dưới sự chủ trì của Douglas, cả nước đã tiến hành một cuộc phân tích cùng biện luận rất chuyên sâu về vấn đề này, cơ sở dữ liệu bao hàm từ cổ chí kim của 2 vũ trụ, lượng thông tin khổng lồ và lập luận tao nhã gần như có thể viết được 10 bài luận văn khoa học viễn tưởng.

Văn Tinh Trạch từ lúc bắt đầu đã cảm thấy vô cùng xấu hổ, đến lúc sau càng nghe thì càng buồn ngủ, ngoại trừ cậu, những người khác đều lắng nghe rất chăm chú và tích cực tham gia tương tác trong viên biểu quyết.

Văn Tinh Trạch bơ phờ ngủ gật.

"......"

Lúc Văn Tinh Trạch triệt để rơi vào trạng thái ngủ say, người máy nhỏ đúng lúc đắp chăn lông cho cậu.

Douglas đang thao thao bất tuyệt như niệm kinh đột nhiên im bặt, khán giả thảo luận trên khán đài cũng nhanh chóng chìm vào im lặng.

Tất cả đều nhìn vào vị vua của họ.

Đây là lần đầu tiên nhiều người trong số họ thực sự nhìn thấy vương.

Văn Tinh Trạch cuộn mình trên ghế nhung, nửa cái cằm giấu trong thảm lông, chóp mũi có chút phiếm hồng, lông mi theo hô hấp nhẹ nhàng phập phồng. Ánh Sáng từ bầu trời bao quanh phòng họp ôm lấy cậu.

Douglas đã xem xét dữ liệu cơ bản của cuộc bỏ phiếu, ngoại trừ những phiếu trung lập, phiếu tán thành bé con nói chuyện yêu đương ít đến đánh thương.

Văn Tinh Trạch tuy rằng là vua của một nước, nhưng cậu thật sự không giỏi suy nghĩ về một số chủ đề quá nghiêm túc hoặc phức tạp, đặc biệt là các thuyết âm mưu. Nhưng nhóm quốc dân thì khác, đứa nhỏ trong gia đình càng hồn nhiên bao nhiêu thì bố mẹ càng phải bận tâm bấy nhiêu.

Trì Yến là nam nhân mà họ không thể nhìn thấu.

Ngoại trừ phần do Trì Yến thể hiện ra bên ngoài, họ thật sự không biết gì về quốc vương của nước láng giềng: tính cách, nhân phẩm, kinh nghiệm sống, thậm chí cả nguồn gốc của anh ta. Nguy hiểm như vậy thật sự là quá lớn.

Đương nhiên, cũng bao hàm một chút ghen ghét đố kị.

Bọn họ chỉ có duy nhất một cục cưng.

Bé nhỏ như vậy, lại thiếu cảnh giác, nếu yêu đương mà bị lừa gạt thì phải làm sao? Nếu bị tổn thương về mặt tình cảm thì sao? Nếu đối phương không có ý tốt tiếp cận, chỉ là nhìn trúng những lợi ích mà vương có thể mang lại?.

Họ giống như những bậc cha mẹ có con lần đầu tự mình rời nhà đi mẫu giáo, lo lắng đường xá xe cộ, nạn buôn người, hoa cỏ ven đường, chó con, ô nhiễm công nghiệp. Hận không thể cầm kính hiển vi soi xét mọi thứ thật kỹ lưỡng để đảm bảo không có nguy hiểm gì rình rập.

Nhưng yêu đương lại không phải đi mẫu giáo.

Hơn nữa, quốc vương bệ hạ mà bọn họ lấy làm tự hào cũng không phải trẻ mẫu giáo.

Douglas duỗi tay tháo kính:



"...... Có lẽ chúng ta đã bảo hộ quá mức."

Toàn bộ Nghị Viện chìm vào trong im lặng kéo dài.

Bọn họ nhìn vương, bất kể bao nhiêu, lúc ngủ đều giống như một đứa bé.

Thế nhưng lại là người thắp đèn trên tinh cầu hoanh vu, từ trạm thu rác nhặt về người máy phế thảo, đi tới chủ tinh Long tộc cùng bọn họ vượt qua mùa đông giá rét, từ phòng đấu giá cứu nhân ngư tộc......

Văn Tinh Trạch tuyệt đối sẽ không ở nơi khác tùy tiện ngủ, tựa như lúc ẩn lúc ở sàn đấu giá, suốt ba ngày đều không chợp mắt.

Thế nhưng người lại ngủ quên ở đây, dưới con mắt theo dõi của hàng trăm nghìn người, không hề cảnh giác, không bố trí phòng vệ mà đã ngủ say rồi.

Giống như Văn Tinh Trạch tin tưởng vào bọn họ.

Bọn họ cũng nên tin tưởng vương, tin tưởng người được vương nhận định.

Nguy hiểm lớn nhất trong tình yêu bất quá chỉ là thất tình mà thôi, có bọn họ ở đây, vhương chắc chán sẽ không có bất kỳ ký ức khó chịu nào...... Đương nhiên, giai đoạn khảo sát của Trì Yến chỉ mới bắt đầu.

Douglas nhìn số liệu bỏ phiếu ở hậu trường, từ 1 giây này trở đi, số lượng phiếu tán thành bắt đầu tăng vọt.

"......"

Văn Tinh Trạch ngủ đến dị thường thơm ngọt thoả mãn.

Thủ tướng Douglas đeo kính lên, tầm mắt xuyên qua nghị viện rộng lớn tới cánh cửa kẽ mở, cùng Trì Yến ngoài cửa đối mắt nhau.

Vị quân chủ ngạo mạn, người chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối ở bất cứ đâu, mà lúc này lại đối với các phụ huynh nghiêm túc cùng có chút vụng về cúi đầu một cái.

- ---------------------------

Văn Tinh Trạch cảm giác mình chỉ ngủ gật có tí thôi mà hội nghị đã kết thúc.

"Xí đã, bỏ phiếu sao rồi" Văn Tinh Trạch cả người đều mơ hồ "Kết quả là gì?"

Trong lòng các phụ huỵn đều có chút ngũ vị tạp trần, sau đó Douglas nói: "Chúng thần đồng ý, chuyện yêu đương."

Đại biểu của dấm tinh tới họp chính là Isabella, Isabella chua ngoa hất tóc dài, giễu cợt cười nói: "Vớ vẩn."

Văn Tinh Trạch sờ sờ chóp mũi: "Cũng không nhất định, có khả năng thầy Trì không thích ta."

Isabella lại hất tóc lần nữa, cười càng thêm giễu cợt: "Vớ vẩn."

Văn Tinh Trạch: "......"

"Phải về trước 11h, không thể ngủ lại ở bên ngoài." Douglas dặn dò, sau đó nhét Văn Tinh Trạch vào huyền phù khí.

Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Văn Tinh Trạch ngồi trên huyền phù khí xuất thần, nhìn màn đêm êm dịu và ánh đèn của lễ hội Ánh Sáng ngoài cửa sổ, bây giờ là đêm náo nhiệt nhất lễ hội, đường phố tấp nập người qua lại.

Qua một lúc lâu sau, huyền phù khí ngừng lại ở lối vào phố xá sầm uất, Văn Tinh Trạch xuống huyền phù khí, thoáng nhìn thấy Trì Yến trong ánh sáng lờ mờ.

Thủ Đô Tinh đã vào cuối thu, trời vừa đổ mưa, gió mang theo hơi lạnh vả vào mặt. Trì Yến đã thay quân phục, cầm ô, nghiêng về phía cậu.

Thật trùng hợp, cả hai đều đeo chiếc mặt nạ lúc ở sòng bạc.

Văn Tinh Trạch nghiêng đầu nhìn Trì Yến, giống như lần đầu tiên họ gặp nhau trong thang máy, đôi mắt của Trì Yến có hình dáng rất đẹp, hốc mắt thâm thúy, mềm mại mà hãm trong pháo hoa của nhân gian này, mà Văn Tinh Trạch thì ở tronh trung tấm của tất cả ánh sáng.

Tuyết ở núi xa sẽ tan.

Thực ra, Văn Tinh Trạch vừa mới vắt óc suy nghĩ xem nên tỏ tình như thế nào, nhưng khi nước đã đến chân cậu đột nhiên quên mất tất cả.

Sớm biết thế này thì mình đã làm phao rồi.

May mắn thay, cậu không phải là người duy nhất lo lắng. Ánh mắt của Trì Yến rất bình đạm nhưng mức độ khẩn trương có lẽ đã vượt xa Văn Tinh Trạch. Họ đành phải bắt đầu trò chuyện về những chủ đề râu ria.

Văn Tinh Trạch: "Nói mới nhớ, hôm qua tôi thấy dưới lầu siêu thị có bán khoai lát chiên."

Trì Yến: "uh."

Văn Tinh Trạch: "Mặc dù có chút đau răng, nhưng tôi vẫn rất thích ăn đồ ngọt."



Trì Yến: "Anh thích em."

Suy nghĩ của Văn Tinh Trạch vẫn đang mắc kẹt trong chủ đề đồ ngọt: "Hừm, tôi cảm thấy socola mà tôi đã mua trước đây --------"

"......"

Văn Tinh Trạch bước chân ngừng lại.

Cậu gỡ mặt nạ hồ ly xuống, ngơ ngác quay đầu nhìn Trì Yến.

Trì Yến cũng ngừng bước, anh cũng đình trệ vài giây, tựa hồ mới ý thức được Văn Tinh Trạch vừa rồi nói chính là 'rất thích đồ ngọt', chứ không phải là cái khác.

Trì Yến dời mắt, không thể tiếp tục nhìn Văn Tinh Trạch đối diện nữa.

Đại não Văn Tinh Trạch bắt đầu nóng lên, cả người có chút thiếu oxy, đôi mắt màu sáng mang theo sương mù ẩm ướt bắt đầu tỏa sáng. Cậu chậm rãi nói: "Thầy Trì, vừa rồi tôi không nghe rõ......"

Trì Yến khẽ mím môi mỏng.

Cách mặt nạ, Văn Tinh Trạch không thể nhìn rõ biểu cảm cụ thể của Trì Yến, giống như một học sinh tiểu học không thể che dấu sự phấn khích khi lần đầu tiên yêu, nhịn không được tiếp tục muốn cùng Trì Yến xác nhận: "Em thật sự không nghe rõ, tiếng gió vừa nãy to quá, hơn nữa loại lời nói này chỉ nói một lần làm sao có thể đủ?"

Cơn gió đêm mang theo một ít cây cỏ và hơi ẩm đột nhiên thổi qua, chiếc ô mà Trì Yến đang cầm rơi xuống đất, bị gió mang theo quay 2 vòng.

Nhưng không ai có đủ tinh lực để nhặt nó lên.

Trì Yến là một người quá mức cứng nhắc, anh ấy luôn khó có thể bộc lộ trực tiếp nội tâm của mình, mỗi lời anh ấy thốt ra đều đã được cân nhắc nhiều lần trong lòng.

Và hành động luôn dễ dàng hơn lời nói.

Cho nên.

- - Lúc Văn Tinh Trạch hỏi Trì Yến lần thứ 3, Trì Yến gỡ mặt nạ xuống, hôn cậu.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

こんばんは、みなさん。

Nhớ tui hông mấy bà.

Hì hì.

Máy tính tui vô viện bảo tàng rồi, máy chương chưa đăng cuốn theo gió lươn rồi. Edit bằng điện thoại nhát thấy sợ lun nè.

Mà tui hông drop đâu, có chương chắc lâu nhiều tí 😁😁......Hehe.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Lâu rồi không edit, văn phong xuống cấp, có sai sót gì mn cứ nói để mình sửa nhé. 💖💖💖💖

À, mà nghe giang hồ đồn, có nv thụ chính tên là Trì Yến đó.😌

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK