Rất hiển nhiên, con hải quái có xúc tu gớm ghiếc kia chính là chìa khóa thay đổi không gian, sau khi bị xoáy nước nuốt chửng, cuồng phong sóng lớn nhanh chóng lắng xuống, giữa thủy triều xuất hiện một mặt băng ổn định.
"Ngao —— "
Đại Hắc chở bọn họ chậm rãi đáp xuống mặt băng.
Quân chủ bên kia đã hạ xuống trước họ một bước.
Locker Phis cùng nhóm ông lão sống sót sau 2 lần tai nạn, lúc trượt từ thân Đại Hắc xuống cho dù có gan lớn như Locker Phis cũng mềm nhũn chân ra.
Cuối cùng dĩ nhiên là ông lão thủ phủ tỉnh táo lại trước, không biết từ đâu lấy ra hai tấm danh thiếp, đang muốn tiến lên cảm ơn Văn Tinh Trạch cùng Trì Yến liền chợt ngây ngẩn cả người.
—— Bé rắn vừa chạy điên cuồng một chuyến đã cạn kiệt thể lực, Văn Tinh Trạch để bé biến trở về dao găm nghỉ ngơi, sau đó nhẹ nhàng đặt hai chú rồng con còn đang ngủ say bên cạnh mình. Lúc này cậu nửa quỳ xuống nhặt dao găm, Trì Yến đứng bên cạnh tra kiếm vào vỏ, vươn tay kéo cậu lên.
Văn Tinh Trạch và Trì Yến một ngửa đầu nhướng mi, một cúi người cụp mắt, sau lưng là thiên quang nhàn nhạt, ở khoảng cách rất gần nhìn nhau.
Không có ngôn ngữ dư thừa nhưng lại khó mà dời mắt. Dường như có rất nhiều lời không tiện nói ra trước mặt mọi người, ngàn vạn lời nói như lặng lẽ tuôn trào tụ lại trong ánh mắt.
Sau đó...
Một làn khói xanh từ trên đầu hai người đồng thời bốc lên, lỗ tai lập tức đỏ bừng, từng người quay mặt đi chỗ khác.
Trì Yến tay nắm thành quyền để bên môi ho nhẹ hai tiếng, Văn Tinh Trạch che mắt.
Đều chết máy.
Ông lão: "..."
Ha, tưởng gì, hóa ra là đang nói chuyện yêu đương à!
Ông lão thủ phủ là một ông lão văn minh, ông cảm thấy hai người kia rất xứng đôi, tuổi trẻ thật tốt. Locker Phis cũng lấy lại sức lực, cùng ông lão thưởng thức cảnh đẹp học sinh tiểu học nói chuyện yêu đương.
"Hai vị này" Locker Phis nói "Hẳn là có rất nhiều người hi vọng bọn họ kết hôn."
Người trong cuộc Văn Tinh Trạch biểu thị có lời muốn nói.
Nếu đại học mà có mở môn bắt buộc là tình yêu, Văn Tinh Trạch tuyệt đối là loại sinh viên ngu ngốc học đi học lại ba năm cũng không thể tốt nghiệp được. Nhưng cậu cũng biết bệnh trạng hiện tại của mình hẳn không phải là đột phát bệnh tim gì đó... Vốn tình cảm thần tượng với Trì Yến giờ đã triệt để biến chất!
Trong vài giây đối diện với Trì Yến, suy nghĩ của cậu đã từ 'Toang, hình như mình thích anh ấy mất rồi' sang 'Các phụ huynh có không nhỉ?' cuối cùng biến thành 'Nếu như mình kiên trì muốn đến Utopia tổ chức lễ cưới cũng không thành vấn đề'...
Văn Tinh Trạch không hiểu tại sao Trì Yến lại thẹn thùng như thế, Trì Yến cũng thích cậu sao? Điều này làm cậu khó dám xác định, bởi cho tới nay Trì Yến vẫn luôn là người làm Văn Tinh Trạch không thể hiểu nhất.
Văn Tinh Trạch đứng lên, thuận miệng nói: "Tim đập rất nhanh."
Trì Yến hô hấp hơi ngưng lại: "..."
"Ý tôi là" Văn Tinh Trạch lập tức giải thích "Thầy Trì, vừa rồi khi tôi nhìn thấy anh, tôi có cảm giác hệt như năm ngoái khi nhìn thấy khoai tây chiên giảm giá ở siêu thị bên cạnh."
Trì Yến: "?"
Văn Tinh Trạch nỗ lực biểu đạt cảm xúc chính mình: "Cũng không đúng, tôi thậm chí còn phấn khích hơn lúc đó, rất rất hạnh phúc, hơn nữa món khoai tây chiên vị cà chua yêu thích không chỉ được giảm giá mà còn được tặng kèm thêm gấu bông SpongeBob..."
Trì Yến: "???"
Lời của Văn Tinh Trạch lần nữa khiến Trì Yến lộ ra vẻ mê mang, anh đứng yên tại chỗ từ từ sắp xếp chuỗi logic.
Trì Yến: "Tôi là khoai tây chiên?"
Văn Tinh Trạch: "Tôi không phải có ý đó! Hơn nữa nói đi nói lại, thân phận của ngài, đến giờ tôi còn chưa nghĩ rõ ràng..."
Quân chủ Utopia cùng sĩ quan mù là cùng một người có thể lý giải, nhưng bọn họ đều là Trì Yến? Mặc dù dòng chảy thời gian ở hai thế giới là khác nhau, ai có trước ai có sau, tại sao họ có thể tồn tại ở cả hai thế giới cùng một lúc.
Những vấn đề này quả thực làm cho người ta đau đầu mà.
Cả hai bắt đầu xoắn xuýt với những vấn đề của riêng mình, khoảng chừng 3 giây sau, đỉnh đầu đồng thời lần nữa bốc lên một tia khói xanh.
Locker Phis cùng ông lão: "..." Người xem thật sót ruột giùm!
Mà vào lúc này, một âm thanh thâm trầm từ bên cạnh truyền tới: "Xin lỗi vì đã quấy rầy các người nói chuyện yêu đương, nhưng mà tao còn chưa có chết."
Đầu đội rong biển, Hứa Ôn Văn một thân đen thùi từ trong nước ngốc đầu lên, phun vỏ sò đất cát cùng hải tảo từ trong miệng ra.
Trì Yến giải thích: "Gã là chủ nhân nơi này, nếu như gã chết thì không thể mở không gian ra."
Cho nên lúc chém người anh mới hạ thủ lưu tình, chỉ chém hải quái chứ không tiện thể giải quyết Hứa Ôn Văn.
Đương nhiên, giãy giụa trong 'đại dương' hơn mười phút đó so với trực tiếp bị chém chết còn thống khổ hơn nhiều.
Không phải Trì Yến không thể trực tiếp dùng bạo lực băm nhỏ không gian, mà là anh không nghĩ để Hứa Ôn Văn chiếm tiện nghi.
"Ọe —— "
Hứa Ôn Văn còn chưa lên đã nằm ở bên bờ nôn mửa, nước biển được tạo từ các chất ô nhiễm nặng của tinh tế, có mùi vị tanh hôi thối rữa của tôm cá ương ở chợ hải sản sau nửa tháng... Đây là con át chủ bài của gã, vốn là một đòn chí mạng nhằm cho đám Văn Tinh Trạch.
Bị cuốn vào đó, ngoại trừ bản thân Hứa Ôn Văn những người khác tất cả đều không thể sống sót, tuy Hứa Ôn Văn không bị nuốt chửng, thế nhưng công kích tinh thần từ mùi vị đó vẫn rất khủng bố đối với gã!
Trong lòng Hứa Ôn Văn đặt ra là "một nhà khoa học thiên tài điên cuồng hủy diệt kiểm soát thế giới", bởi vậy ngay cả khi đang ở trong trạng thái này, gã vẫn run rẩy há miệng nói dọa: " Tao, dù tao có chết —— ọe —— cũng phải kéo tất cả các người làm nệm lót —— ọe —— Tao là nhà khoa học vĩ đại nhất của thời đại này, tao không chỉ muốn thống trị trái đất mà còn muốn dẫn dắt Liên minh vũ trụ thống trị toàn vũ trụ... "
"Triệu chứng của ông rất nghiêm trọng" Suy nghĩ của Văn Tinh Trạch bị cắt đứt, làm cậu rất không vui, nắm chuôi dao găm đen tuyền như đánh chuột chù mà gõ một cái vào đầu Hứa Ôn Văn "Còn rất mất vệ sinh nữa."
Sau đó Hứa Ôn Văn ùng ục một tiếng liền ngã xuống.
Tất cả mọi người: "..."
Đang yên đang lành nhân vật phản diện cố tình sống thành diễn viên hài. Đáng thương.
Trì Yến cảm thấy Văn Tinh Trạch như vậy cũng rất cute.
Locker Phis: "Pfft!"
Điện thoại của Locker Phis vẫn còn pin, vẫn còn đang gọi video với Trương Liễu Toàn, Trương Liễu Toàn bọn họ vốn là muốn giúp Văn Tinh Trạch ghi lại một số kỷ niệm đẹp với mối tình đầu, nhưng không ngờ lại ghi lại được hiện trường giáo dục rất có ý nghĩa của bệnh trung nhị.
Lúc Hứa Ôn Văn lần nữa bò lên, cả khuôn mặt gã tái xanh: "Đúng là không biết điều, đây là thế giới do tao sáng tạo, tao chính là người nắm giữ sinh tử —— "
Văn Tinh Trạch thể hiện kỹ năng đánh chuột lần nữa.
Hứa Ôn Văn lại ùng ục ngã xuống.
Đợi đến lần thứ 3 gã bò lên, còn không chờ Văn Tinh Trạch gõ đầu nhắc nhở, Hứa Ôn Văn đã nằm trên mặt băng nói: "Tôi biết sai rồi, tôi xin lỗi, xin các người hãy để cho tôi lên bờ đi..."
Văn Tinh Trạch: "... Được thôi." Cũng thật đáng thương.
Bão tuyết của không gian đã lắng xuống, ở phía chân trời mơ hồ có tiếng nổ vang.
"—— ha ha, lừa các ngươi đó!" Quả nhiên Hứa Ôn Văn vừa lên bờ liền lộ nguyên hình, móc ra quang tử kiếm còn sót lại duy nhất "Chậm rồi Văn Tinh Trạch Trì Yến à, tao không quan tâm tụi mày có thân phận gì, tao chính là nhà khoa học được chủ tịch liên minh vũ trụ thưởng thức nhất... Tụi bây có biết chủ tịch liên minh vũ trụ Fink không? Ngay cả Muse cùng Utopia cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi đó!"
Văn Tinh Trạch cùng Trì Yến: "?"
Ai dzậy?
Văn Tinh Trạch và Trì Yến liếc nhìn nhau, xác nhận rằng cả hai đều không nhớ ra cái vị chủ tịch kia.
Kỳ thực thì Hứa Ôn Văn Xu không thể tự do di chuyển giữa hai vũ trụ. Hơn nữa với tư cách là một khách ngoại lai, tin tức vũ trụ rất bế tắc đối với gã, cũng không biết hai vị vua trong miệng gã đang đứng trước mặt mình —— ba năm trước lần đầu Hứa Ôn Văn xuyên đến tinh tế, lại xuyên đến E19 tuy khoa học kỹ thuật phát triển nhất nhưng lại là đám thích tự kỷ.
Đó là một nền văn minh máy móc huy hoàng khó có thể diễn tả bằng lời, đặc biệt là những người máy đó, mỗi người máy không chỉ có sức chiến đấu khủng bố mà còn có khả năng sáng tạo cùng trữ lượng tri thức đáng sợ. Thật khó để tưởng tượng "Vương" có thể khiến những người máy này phải cúi đầu xưng thần là tồn tại như thế nào.
Hứa Ôn Văn ở nơi đó học nghệ ba năm, ở năm thứ ba thì bị đuổi, gã tin chắc rằng chính là vì thiên phú kinh người của mình đã làm cho nhóm người máy ghen ghét...... Sau đó gã gặp được Fink chủ tịch liên minh vũ trụ, Fink hết sức tán dương gã, làm gã càng thêm kiên định niềm tin đó.
"Tuy tao sợ vương của Muse, nhưng bất quá đám trước mặt toàn là nhân loại bình thường" dạ dày Hứa Ôn Văn vẫn từng đợt sóng cuộn biển gầm, gã cắn răng nghiến lợi nói: "Không biết các ngươi dùng thủ đoạn gì để làm được như này, nhất định là bàng môn tà đạo, chờ chủ tịch tới cứu tao..."
Văn Tinh Trạch ngồi xổm bên cạnh Locker Phis nói chuyện với Trương Liễu Toàn: "Thì ra là mọi người đang giúp tôi đua top sao? Cảm ơn nhiều nha."
Trì Yến vẫn còn suy tư: "Khoai tây chiên..."
Nhóm ông lão đã hoàn hồn từ sự kinh hãi quá độ, cũng đã bắt đầu trao danh thiếp cho nhau, như hiện trường một tiệc tối xã giao: "Ngài Lý, ngưỡng mộ đã lâu." "Lần này nhờ có ngài Văn cùng ngài Trì, sau khi trở về chúng ta nhất định sẽ báo đáp bọn họ thật tốt " "Ừm".
Hứa Ôn Văn: "???"
Chờ đã, có ai để ý đến gã không?
Hứa Ôn Văn cuối cùng cũng biết điều gì còn nhục nhã hơn bị đánh, đó là ngay cả khi gã đang ở đây cũng bị mọi người coi như không khí!
Chân trời bỗng lóe bạch quang.
Văn Tinh Trạch tựa như có cảm giác, giương mắt nhìn lên, lấy 015 dẫn đầu các phụ huynh người máy đuổi đến rồi.
Bọn 015 thích dùng nhất chính là linh kiện cùng kim loại mà Văn Tinh Trạch thay giúp họ lúc đầu, mà lần này họ đã thay thế chúng bằng các cánh tay cơ khí hợp kim bộ nhớ thế hệ mới nhất để thuận tiện hành động cấp tốc.
Dù sao xuất thân cũng là cỗ máy giết chóc, thân thể kim loại lạnh lẽo, trên vai mang theo một khẩu pháo hạt và một khẩu pháo phản vật chất, cùng với một lưỡi kiếm sắc bén như răng cưa tùy thời co duỗi... Khi những người máy đến gần, nhóm ông lão lại lần nữa cảm thấy sợ hãi, mà Hứa Ôn Văn đâu chỉ là sợ sệt, chân trực tiếp mềm nhũn rồi!
Gã từng làm công ở máy móc tinh cũng biết 015 bọn họ chỉ là bề ngoài uy vũ, kỳ thực tính cách rất ôn hòa. Nhưng robot nhân hình số 011 thì khác, nó là một vũ khí hình người thực sự.
Các người máy dừng ở trước người Văn Tinh Trạch, lấy cậu làm trung tâm, đèn hô hấp bọn họ nhấp nháy dữ dội, có lẽ cảm xúc đang dao động kịch liệt.
"Làm sao có thể?! 008 cùng 011 đều tới!" Hứa Ôn Văn liều mạng chen vào trong đám người, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, trong lòng còn có chút hả hê xen lẫn sợ hãi "Bọn họ có lẽ là tới tìm Văn Tinh Trạch trả thù, đừng phát hiện ra ta đừng phát hiện ra ta —— "
"..."
Bỗng nhiên.
"Vương."
Một trận binh binh lách cách của kim loại va chạm, lấy 008 dẫn đầu, các người máy dồn dập lùi về sau nửa bước, cúi người nửa quỳ xuống trước mặt Văn Tinh Trạch.
Một tia sáng sái lạc từ vòm trời, khi thủy triều rút xuống. Giống như một cuộn tranh về ngày tận thế, những kẻ mất trí được vô số người sợ hãi, đám vũ khí giết người rỉ sét loang lổ đã từng nhuốm máu tươi đầy tay này, cứ như vậy ngoan ngoãn thành kính hạ người thần phục.
Cùng vương bọn họ, cửu biệt gặp lại.
Trì Yến ngừng suy nghĩ về khoai tây chiên, nhấc mắt lên.
Nhóm Locker Phis khiếp sợ.
... Mà Hứa Ôn Văn, triệt để ngây người.
Văn Tinh Trạch kỳ thực cũng rất khiếp sợ. Bởi vì quốc gia bọn họ chưa bao giờ chú ý tới những lễ nghi giả tạo này, đặc biệt là những người máy được cậu nhặt từ trạm thu hồi rác thải về, thoạt nhìn ai cũng cho rằng bọn hắn đang chơi trò vua chúa, 008 thậm chí còn ít khi hô vài câu 'Vương' với cậu.
"... À!" Văn Tinh Trạch nhìn ánh mắt của những người bên cạnh, rất nhanh nhận ra rằng các phụ huynh muốn hỗ trợ cậu, bởi vì điều đó sẽ khiến Văn Tinh Trạch trông rất ngầu rất lợi hại.
Thế nhưng không cần phải như vậy!
Văn Tinh Trạch cảm thấy dùng phương pháp thông thường tuyệt đối sẽ không thể gọi nổi bọn họ, vì vậy thẳng thắn nói: "Ta thích các ngươi đứng lên nói chuyện với ta, như này ta rất không vui."
Hiệu quả lập tức rõ ràng.
Văn Tinh Trạch lời còn chưa nói hết, các người máy liền đứng lên.
Cánh tay người máy nhấc lên liền thả xuống, võng mạc phần phật chớp chớp rồi tắt.
Mắt thường cũng có thể thấy được sự căng thẳng của bọn họ, đám này tùy tiện có thể phá hủy một hai cái tinh cầu, lúc này lại cúi đầu vội vội vàng vàng vây quanh trước người Văn Tinh Trạch, vụng về muốn chạm thử vào cậu, lại lần nữa nắm chặt tay, tiểu tâm dực dực rút tay về.
Mãi đến tận khi Văn Tinh Trạch nhón chân lên, lần lượt sờ sờ đầu từng người.
- ------------------------------------
Hứa Ôn Văn không thể nào tin nổi con mắt mình.
Văn Tinh Trạch, là, vương Muse???!!!
Sao có thể sao có khả năng, đây không phải là sự thật, nhưng phản ứng của người máy thực sự không thể giả bộ. Cảm giác khó có thể tin, đố kị, sợ hãi nảy lên ngay lập tức, tâm lý Hứa Ôn Văn nhất thời ngũ vị tạp trần.
Càng thêm ngũ vị tạp trần hơn chính là, dường như các người máy căn bản không nhớ tới gã.
Còn việc trục xuất gã khỏi máy móc tinh vì quá đố kị với tài năng của gã đâu?
Ở cuối hàng người máy, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc âu phục, tóc tai cẩn thận tỉ mỉ vuốt sáp thơm tho, đó chính là Chủ tịch Liên minh vũ trụ Fink, hình như được người máy nào đó đưa đến đây.
"Ngài Fink!" Lẽ nào Fink tới cứu gã? Hứa Ôn Văn cuối cùng cũng ổn định lại, cuối đầu trước Fink, vui mừng khôn xiết "Ngài là đến —— "
Hứa Ôn Văn hoài nghi mình đã biến thành không khí, bởi vì Fink dĩ nhiên cũng phớt lờ gã, đầu tiên là tát mét mặt mày lo sợ cúi đầu với Trì Yến, sau đó lại cúi đầu tiếp với Văn Tinh Trạch.
Fink đương nhiên không có tới cứu Hứa Ôn Văn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nơm nớp lo sợ: "Thần thật sự không biết hai vị bệ hạ hôm nay đều đến sòng bạc ngầm, hoàn toàn là hiểu lầm ạ. vũ liên minh trụ xin được đầu hàng..."
Nhưng cả hai người đều không có biểu hiện ra ý tứ phản ứng hắn.
Văn Tinh Trạch đang cùng các phụ huynh nhỏ giọng nói chuyện, Trì Yến thì đang chuyên chú ngẩn người ngắm Văn Tinh Trạch.
'Đầu hàng' là một thuật ngữ hoa hè, nói đúng hơn, không có cuộc chiến nào cả. Văn Tinh Trạch biến mất bên cạnh bàn đánh bạc trước toàn bộ sòng bạc, tức khắc làm cho toàn bộ Muse tức điên lên, huyết tộc và nhân ngư tộc gần Liên minh vũ trụ nhất đã đi được nửa đường, sau đó Chu Nho tộc hack vào hệ thống trung tâm của Liên minh vũ trụ. Chẳng biết vì sao ngay cả Utopia cũng cử tới một đội quân tinh nhuệ... Chuyện sau đó không đề cập tới cũng được.
Mà một bộ phận lực lượng khác của vũ trụ liên minh trong không gian này đã bị Long tộc quét sạch, bị đại hắc nhai nhai nhả nhả, còn lại đều bị Hứa Ôn Văn nhấn chìm vào đáy biển.
Tại sao trước đây bọn họ lại có ảo tưởng có thể chống lại Muse với Utopia nhỉ?! Điều này thực sự làm Fink nghĩ mãi mà không ra.
Hứa Ôn Văn đầy dấu chấm hỏi: "??? Đợi đã? A?! Cả Văn Tinh Trạch cùng Trì Yến đều là vương? Khoan, đầu hàng? Đầu hàng là ý gì? Ta là một nhà khoa học thiên tài, ngay cả PN-4 hình người cũng phải ghen tị với tài năng của, đem ta đuổi ra khỏi—— "
Fink: "Đó là bọn họ ngại ông ngu ngốc vướng chân vướng tay gây trở ngại công tác."
Hứa Ôn Văn: "???"
"Không gian này là thành tựu công nghệ tiên tiến nhất" Hứa Ôn Văn ngơ ngác nói "Chỉ có tao mới có thể sáng tạo, mở khóa nó..."
Bên kia, Văn Tinh Trạch đã bắt đầu tổ chức gửi nhóm Locker Phis về Trái Đất.
Trì Yến vừa rồi đã chém ra vết rách trong không gian, cùng với lý luận tri thức của người máy, tiện tay xé một cái liền tạo thành một lỗ thời không.
Cho nên vừa rồi nhóm người này đều đùa giỡn chơi khỉ với gã?!
Liên minh vũ trụ trói nhóm ông lão từ đâu, Văn Tinh Trạch liền từ nơi đó đưa trở về, kỳ thực cũng rất đơn giản, vượt qua khe hở thời không bên kia liền có thể trở vể địa cầu.
"Văn tiên sinh, Trì tiên sinh, lần này thật sự cám ơn hai người" nhóm ông lão cảm ơn từ tận đáy lòng, Hứa Ôn Văn vốn lên kế hoạch chinh phục trái đất gì đó, bắt trói tới đều là đại lão "Về sau có cái yêu cầu gì nhất định bất kể vượt lửa quá sông cũng không chối từ."
Văn Tinh Trạch: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, các vị thuận buồm xuôi gió."
Sau đó nhóm ông lão liền quay đầu lại nhìn Hứa Ôn Văn một cái, sâu sắc nhớ kỹ dáng dấp gã.
Hứa Ôn Văn không rét mà run.
... Toang, đoán chừng gã không thể lăn lộn trên địa cầu nổi nữa.
"Ngài Fink" Hứa Ôn Văn muốn khóc, không biết mình phấn đấu lâu như vậy đều đồ cái gì "Để tôi ở lại tinh tế đi, tôi có thể giúp liên minh vũ trụ chinh phục vũ trụ mà."
"Không có liên minh vũ trụ, cút đi!" Fink nào dám lưu lại Hứa Ôn Văn, trước đó tài trợ cho Hứa Ôn Văn nghiên cứu, giúp gã đi đến thế giới này, đây là quyết định làm hắn hối hận nhất đời này!
Nhóm ông lão đều được đưa đi, Locker Phis là người cuối cùng rời đi, sau đó liền đến phiên Hứa Ôn Văn.
"Đi thôi" Văn Tinh Trạch nói "Thuận buồm xuôi gió, chú cảnh sát ở bên kia đang chờ ông đấy, lưới trời tuy thưa nhưng lại khó lọt."
Khe hở thời không bên kia chính là sân bay thủ đô, quả nhiên cảnh sát đã sẵn sàng trận địa đón địch, Hứa Ôn Văn lần này đã bắt cóc rất nhiều nhân vật lớn, nhiều người cầm súng ở sân bay gây ảnh hưởng rất tồi tệ.
Nhóm người máy lạnh lùng nhìn gã chằm chằm, Hứa Ôn Văn cái gì cũng không quan tâm, liều mạng ôm eo Fink, kêu thảm thiết: "Ta không đi! Ta sẽ ở chỗ này cả đời, đây là thế giới của ta hu hu hu!"
Fink phát điên: "Mẹ kiếp, đừng đụng vào ta, ta với ông không có quan hệ gì cả!!!"
Văn Tinh Trạch: "..."
Văn Tinh Trạch cùng Trì Yến một người nắm đuôi dao găm, một người nắm cán kiếm, gõ gõ đầu.
Bang bang hai tiếng.
"A —— cứu mạng a —— "
Sau hai tiếng rít gào, Hứa Ôn Văn cùng Fink ùng ục chìm vào trong khe hở thời không.
Hứa Ôn Văn không biết là, đây chỉ là khởi đầu của ác mộng nửa đời sau của gã. Sau khi qua lao ngục tai ương, lại được luân phiên hưởng tình thương mến thương chăm sóc tận tình từ các đại lão, và điều quan trọng nhất là gã đã triệt để thân bại danh liệt.
Không biết thầy phong thủy nào đã tải video của Hứa Ôn Văn lên mạng, trong video gã ta đầy vẻ điên cuồng, thường xuyên nói những câu vàng ngọc: "Ta là nhà khoa học vĩ đại nhất của thời đại này", "Ta không chỉ muốn thống trị địa cầu, ta còn sẽ lãnh đạo liên minh vũ trụ thống trị toàn bộ vũ trụ', 'Ta nắm giữ sinh tử'!
Kỳ thực đặt ở tình cảnh lúc đó không cảm thấy gì, nhưng đơn độc xách ra xem thật sự... Thật mịa nó xấu hổ!!!
Cảnh Văn Tinh Trạch thẳng thắn dứt khoát đánh chuột chù quả thực hả hê lòng người.
Kết hợp với tin bắt cóc được lên thời sự của Hứa Ôn Văn, hiện trường sảng văn cỡ lớn, toàn bộ sự việc này không lâu nữa sẽ mang lại niềm vui lớn cho cư dân mạng.
Trong nguyên tác ( Cẩm Lý hào môn siêu giàu), đại gia nhắc tới Hứa Ôn Văn cha nuôi Hứa Bạch Kính ấn tượng lớn nhất chính là 'quyền lực cao, lợi hại, nhà khoa học thiên tài', mà hiện tại đã hoàn toàn biến thành 'đầu óc không bình thường bệnh trung nhị'...... Đây là một cố sự đầy bi thương.
- --------------------------------
Sau khi đưa Hứa Ôn Văn đi, mọi chuyện kết thúc hoàn toàn.
Trì Yến đã rời không gian trước, với tư cách là vương một quốc gia hình như phải đi giải quyết một số vấn đề về việc giải thể liên minh, này dù sao vẫn là một thay đổi nhỏ, khả năng lúc sau Văn Tinh Trạch cũng phải vì chuyện này mà bận rộn một trận.
Mà Văn Tinh Trạch còn muốn ở cùng Trì Yến lâu thêm chút nữa —— bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, cho nên mong Trì Yến đừng rời khỏi thủ đô tinh, đêm nay gặp mặt, có thể đi dạo ăn mừng ngày lễ.
Trì Yến đã đồng ý rồi, còn đỏ mặt nói nhỏ bên tai cậu rằng anh ấy cũng có lời nói muốn nói với cậu, lát nữa gặp.
Văn Tinh Trạch cảm nhận được Trì Yến cũng có thể có chút chút... thích cậu.
Thế nhưng Văn Tinh Trạch cũng không dám xác định, mà cho dù Trì Yến không thích cậu, cậu cũng sẽ cố gắng theo đuổi Trì Yến.
Tất nhiên Văn Tinh Trạch không nghĩ muốn tùy tiện bắt đầu yêu đương, chuyện đầu tiên cậu muốn làm chính là nói cho các phụ huynh nghe.
Bởi vì Văn Tinh Trạch không có ý định đàm luận quá nhiều về chuyện tình yêu, mặc dù hôm nay cậu mới nhận ra mình thích Trì Yến, cậu đúng là muốn hẹn hò với Trì Yến, cho nên sau này đương nhiên cũng muốn cùng Trì Yến kết hôn, đối mặt với các phụ huynh chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
"Được, chúng ta cũng đi nghỉ lễ đi!"
Văn Tinh Trạch xoay người, phát hiện các phụ huynh người máy đang căng thẳng chờ đợi, giống như đang tự trách mình không tới kịp, lại giống như muốn được Văn Tinh Trạch vỗ về lần nữa.
Văn Tinh Trạch đánh giá người sau, sau đó biến thành hành động, rất kiên nhẫn sờ sờ đầu bọn họ.
Các người máy: "..."
Dữ liệu dường như muốn quá tải, trung tâm lõi nóng bất thường.
Đây hẳn là một cảm xúc được con người định nghĩa là 'niềm vui', các người máy nghĩ, vậy đây chính là cảm xúc được chạm vào vương.
Chóng mặt, lâng lâng.
Mộng đẹp cũng chỉ đến thế.
Mãi đến tận ——
"Ta dự định nghiêm túc đi nói chuyện yêu đương " Văn Tinh Trạch hạ quyết tâm, cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn, tiểu tâm dực dực nói "Các ngươi có tức giận không? Ta biết hai trăm tuổi trở xuống đều là yêu sớm, thế nhưng ta không muốn đợi lâu như vậy..."
Sấm sét giữa trời quang.
Răng rắc, mộng đẹp xuất hiện vết rách.
Bao gồm cả những người máy nhân hình như 008, cả Astor và Reich vừa tỉnh dậy. Tất cả các phụ huynh, lâm vào chết máy ngắn ngủi.
- --------------------------------
Tuần sau hổng có chương nha mn, tuần sau mình thi nhiều môn lắm.