Thật ra tôi rất muốn nhắc cho hắn nhớ rằng hai người chúng tôi đã sắp ly hôn rồi, cứ thân mật như vậy có chút không thích hợp cho lắm. Nhưng nghĩ đến cảnh chúng tôi thậm chí còn nắm tay nhau đến Cục Dân Chính để ly hôn, tôi lại thấy nhắc nhở như vậy có hơi giấu đầu lòi đuôi.
Và công bằng mà nói, tôi cũng không thể bảo đảm được sau này tôi sẽ không lên giường với Triệu Tinh nữa. Nếu cái loại vận động cự ly âm này chúng tôi còn làm được, thì chút thân mật cỏn con này cũng chẳng có gì là quan trọng.
Đội ngũ thư ký của Triệu Tinh rất đáng tin cậy. Chúng tôi vừa đến sân bay, đã có người tận tình xách hai chiếc vali lớn của tôi, chỉ chờ tôi làm thủ tục gửi hành lý nữa là xong.
Tôi hoàn toàn không biết trong vali có gì, nhưng chắc cũng đều là đồ tôi chuyên dùng. Hoàn tất thủ tục, Triệu Tinh lấy một tách cà phê Starbucks từ tay thư ký, đưa cho tôi rồi nói: “Đây là loại nước mới ra mắt, hợp khẩu vị của cậu đấy.”
Tôi lại chỉ về phía đối diện Starbucks, nói: “Tiệm bánh ngọt kia cũng ngon kìa.”
Triệu Tinh lắc lắc đầu, nói: “Tôi đầu tư Starbucks.”
“Được rồi.”
Sự nghiệp kiếm tiền của Triệu Tinh quả thật là càng làm càng lớn.
Trước kia, nếu viện nghiên cứu tôi làm có tổ chức sự kiện và muốn mời hắn tới làm khách quý thì chỉ cần một cuộc điện thoại từ nhân viên mới trong văn phòng để thông báo thời gian và địa điểm là được. Bây giờ viện trưởng phải đích thân gọi tôi uống trà, hỏi thăm lịch trình của Triệu Tinh, rồi thông qua tôi mời Triệu Tinh. Sau đó sẽ có người soạn thảo kế hoạch tiếp đón dài hai mươi trang, rồi cùng thư ký của Triệu Tinh xác nhận lại. Thời gian phát biểu của hắn chỉ có ba mươi giây, thế nhưng phải có tận ba camera vây quanh hắn để chụp ảnh, quảng bá hắn là điểm nhấn lớn nhất của sự kiện.
Có lẽ tôi và Triệu Tinh đã quá quen thuộc, quen đến mức có thể bỏ qua những thay đổi rõ ràng này. Nhưng hôm nay, khi cầm cốc nước Triệu Tinh mua cho, tôi chợt nhận ra: Trong mắt nhiều người, Triệu Tinh thực sự là một nhân vật không thể với tới. Chỉ là hắn lại gặp phải một người như tôi. Mà tôi là sẽ không bao giờ có khả năng cúi đầu, người duy nhất có thể cúi đầu cũng chỉ có thể là hắn.
Công bằng mà nói, tôi cũng chẳng phải người tốt. Nếu khi xưa không yêu tôi, có lẽ giờ hắn còn khá hơn rất nhiều.
Đủ loại suy nghĩ phức tạp đang quay cuồng trong đầu tôi, nhưng điều đó cũng chẳng thể ngăn cản tôi uống xong đồ uống rồi ném chiếc cốc vào thùng rác một cách chính xác.
Kiểm tra an ninh khi ra nước ngoài khá phức tạp. Lúc Triệu Tinh ném đồng hồ và khuy măng sét vào giỏ, tôi mới phát hiện ra tất cả đều là đồ tôi từng tặng hắn.
—— Vậy tức là sáng sớm hôm nay, hắn mang trên mình một đống quà tôi tặng để đi ly hôn với tôi?
Nhận ra điều này, tôi không có bất kỳ cảm xúc cụ thể nào. Não tôi mách bảo rằng tôi nên thấy khiếp sợ, cũng nên thấy đau lòng, nhưng thực tế thì lúc này tôi không hề có những cảm xúc đấy.
Bệnh tâm lý của tôi lại tái phát, tuy không quá ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt, nhưng sẽ khiến tôi có thể làm ra những hành vi khác người. Dẫu vậy tôi cũng không quá lo lắng, dù sao thì đây cũng chỉ là bệnh cũ. Tôi không phải vì mắc bệnh tâm lý mới muốn ly dị Triệu Tinh, cũng không phải vì muốn ly dị Triệu Tinh mà phát bệnh.
Theo tôi đây là bệnh đột ngột, có bệnh thì phải chữa, không liên quan gì đến việc khác.
Cái thái độ này của tôi cũng không khác gì của Triệu Tinh, nhưng hắn vẫn là quan tâm đến tôi. Trên máy bay, tôi đắp chăn ngủ một giấc. Lúc tỉnh dậy, tôi có thể nghe được Triệu Tinh đang dùng tiếng Anh nói chuyện với bác sĩ tâm lý của tôi.
Hắn nhấn phím Enter gửi tin nhắn qua wifi trên máy bay, không nhìn tôi mà hỏi: “Tỉnh rồi à?”
“Tỉnh rồi. Còn mấy tiếng nữa?”
“Chín tiếng.” Triệu Tinh đáp. Hắn đặt máy tính lên quầy bên cạnh, giúp tôi vuốt thẳng chăn trên người, “Chỗ viện nghiên cứu, tôi đã bảo trợ lý của cậu làm đơn xin nghỉ phép cho cậu rồi. Tôi cũng vừa hẹn gặp một số chuyên gia hàng đầu cùng lĩnh vực nghiên cứu khoa học với cậu ở Ý, sẽ nhận được phản hồi trong vòng hai ngày.”
“Triệu Tổng sao lại đi làm mấy công việc của thư ký thế này?” Tôi cố tình hỏi, “Cậu thích tôi đến vậy ư?”
Triệu Tinh cười nhẹ một tiếng, không tỏ vẻ tán đồng cũng không tỏ vẻ phản bác, trực tiếp chuyển chủ đề: “Hạ cánh xong thì cậu cứ về khách sạn ngủ thêm mấy tiếng. Tỉnh dậy thì chắc tôi cũng về đến nơi rồi.”
“Công việc bận rộn đến vậy sao?” Tôi lười biếng hỏi.
“Chậm một giây là mất một đồng.”
“Vậy nếu tôi bắt cậu ở lại khách sạn với tôi thì sao?”
“Tôi sẽ ở lại với cậu.”
“Bỏ đi. Kiếm tiền quan trọng hơn.”
Chúng tôi nói ít chuyện vô bổ, ăn hai bữa cơm trên máy bay, sau đó cuối cùng cũng hạ cánh —— Nhiều người tranh thủ mượn cớ đến sân bay đón chúng tôi. Tôi và Triệu Tinh vừa xuống máy bay còn bị một nhân viên kinh doanh được đào tạo bài bản tặng một bó hoa tươi.
Tôi ngáp một cái, ngồi trên xe công vụ trên đường về khách sạn, qua cửa sổ xe nhìn Triệu Tinh đang vì bị người vây quanh mà phải chen chúc vào một chiếc xe khác.
Lúc đầu hai xe đi cùng một đường, nhưng đến một ngã ba, xe hắn rẽ trái, xe tôi rẽ phải, đường ai nấy đi.
Khúc này làm tôi nhớ đến phim Fast and Furious. Hai nhân vật nam chính trong đó cũng vậy, mỗi người một xe, mỗi người một đường.
Mà máu chó hơn chính là một trong hai nam diễn viên chính đó đã vì tai nạn xe cộ mà qua đời, nên phim mới thiết kế một tình tiết như thế để đưa nhân vật thoát khỏi cốt truyện.
Tôi nhìn khung cảnh cứ lùi dần ra ngoài cửa sổ xe, đầu óc tôi không ngừng lang thang, tôi bắt đầu tưởng tượng Triệu Tinh sẽ phản ứng như thế nào nếu tôi gặp tai nạn.
Nhưng trên thực tế, việc này cũng không cần phải tưởng tượng.
Hắn chắc chắn sẽ buồn lắm, buồn đến mức sống không nổi.
Vậy nên tôi không thể gặp tai nạn. Tôi phải sống tốt, sống đến bảy tám chục tuổi vẫn có thể làm động lực kiếm tiền lớn nhất của Triệu Tinh.