Tôi gọi đồ ăn. Triệu Tinh uống cháo, tôi ăn thịt. Hắn nhấp một ngụm cháo lại nhìn tôi. Cứ được một ngụm lại nhìn một cái.
Tôi dùng khăn ướt lau vết dầu ở khóe miệng, nói với hắn: “Nghỉ ngơi mấy ngày là có thể ăn thịt.”
Triệu Tinh hỏi tôi: “Cậu cũng tàn nhẫn với tình nhân của mình như vậy sao?”
Tôi trả lời hắn: “Tôi vẫn thủ hạ lưu tình với cậu.”
Triệu Tinh dùng ánh mắt thật kỳ quái mà nhìn tôi. Hắn hỏi tôi: “Tết Nguyên Đán năm nay cậu muốn quà gì?”
Tôi ở bên Triệu Tinh từ năm mười tám tuổi. Dịp Tết Nguyên Đán năm nào hắn cũng sẽ tặng quà cho tôi. Món quà đầu tiên là món quà rẻ nhất, sau đó cứ theo thời gian mà đắt dần lên. Năm ngoái hắn tặng tôi một viên kim cương, đắt đến mức tôi chỉ nhìn một cái rồi lại cất vào két sắt ngân hàng.
Những năm trước, câu trả lời của tôi đều là ‘gì cũng được’. Năm nay, tôi nghĩ một hồi rồi nói: “Đừng đắt quá là được.”
Dù sao thì cũng đã ly hôn, nhận quà đắt quá làm tôi cũng hơi chột dạ.
Triệu Tinh hỏi một câu, “Bao nhiêu thì gọi là không đắt?”
Tôi ngả lưng, dựa vào sô pha nói, “Không quá hai trăm.”
“Rẻ quá.” Triệu Tinh nói.
Bây giờ giá cả tăng vọt, hai trăm nhân dân tệ khi chúng tôi còn nhỏ là một số tiền rất lớn, nhưng bây giờ có lẽ không đủ cho một người ăn buffet.
Nhưng tôi vẫn nhớ rõ, món quà đầu tiên Triệu Tinh tặng tôi dịp Tết Âm Lịch sau khi chúng tôi yêu nhau, cũng chỉ có hai trăm nhân dân tệ.
Hắn mua một chiếc khăn quàng cổ cực đẹp, quấn tôi kín mít, sau đó chỉ lên xe đạp của mình, nói: “Như vậy cậu sẽ không bị lạnh nữa.”
Khi đó chúng tôi vẫn còn chắt bóp từng đồng một, sử dụng toàn bộ số tiền mình có cho hoạt động ban đầu của dự án. Tôi ngồi trên chiếc xe đạp cũ kỹ của Triệu Tinh, rúc trong chiếc khăn quàng cổ hắn mới mua, biết rõ còn cố tình hỏi: “Triệu Tinh, không lạnh à?”
Triệu Tinh hà hơi, đạp xe trả lời tôi: “Lạnh chứ. Nhưng Minh Minh à, cậu ấm, tôi cũng thấy ấm.”
Tôi vòng tay qua eo Triệu Tinh, tựa đầu vào lưng hắn. Chiếc khăn quàng dày cho phép tôi quay đầu nhìn đống tuyết dày đặc trên đường phố.
Tôi nhìn cánh đồng trắng bao la, nhưng trong lòng lại vô cùng kiên định, tôi nói: “Triệu Tinh Tinh, nếu cậu thất bại, tôi sẽ nuôi cậu.”
Triệu Tinh hừ lạnh một tiếng, hắn nói: “Sao có thể thất bại được?”
Sao có thể thất bại được?
Triệu Tinh chính là một thiên tài trong kinh doanh.
—
Triệu Tinh nói câu rẻ quá, nhưng cũng không có phản đối gì. Tôi đoán hắn cũng nghĩ tới món quà đầu tiên hắn tặng tôi.
Tôi dựa vào ghế sô pha, bắt đầu chơi game. Chờ tôi thắng mấy chục lần rồi, Triệu Tinh cũng hoàn thành công việc của mình.
Hắn nói, “Tết năm nay cậu có về nhà không?”
Tôi hỏi lại hắn: “Cậu định về nhà ai?”
“Nhà cậu, nhà tôi, nhà của chúng ta.” Triệu Tinh tốt bụng đưa ra ba sự lựa chọn.
“Bố mẹ cậu không thích tôi. Bố mẹ tôi cũng không thích cậu. Chúng ta đã ly hôn, không còn chung một nhà. Suy ra, cả ba cái không cần về cái nào cả.”
Triệu Tinh cười khẽ một tiếng, nói: “Nhưng tôi muốn ăn Tết với cậu.”
Trong nháy mắt đó, tôi bỗng mất khả năng sử dụng ngôn ngữ —— Câu này của hắn lập tức gãi đúng chỗ ngứa của tôi, còn khẽ khàng chạm đến trái tim tôi.
Đầu óc tôi suy nghĩ mấy giây rồi tìm ra một lý do hoàn hảo, tôi nói: “Tôi định ra nước ngoài trao đổi học thuật, e là Tết Nguyên đán không ở Trung Quốc.”
Triệu Tinh lại lập tức trả lời: “Cậu đi đâu tôi theo đó. Dù sao Internet bây giờ thuận tiện như vậy, đi đâu cũng có thể làm việc bình thường.”
Hắn nói như vậy, tôi đành phải nói thẳng sự thật, “Vừa mới ly hôn, tôi muốn ở một mình một thời gian. Tết năm nay tôi sẽ ở một mình.”
Triệu Tinh dùng bốn chữ nghẹn tôi, hắn nói: “Nhưng tôi không muốn.”
Nếu tiếp tục nói chủ đề này, khả năng cao là sẽ cãi nhau. Thấy hắn vừa đau vừa mệt nằm trên giường mình, tôi cũng không buồn tranh cãi với hắn nữa.
Dù sao thì chân cũng là chân của tôi, mấy ngày nữa tôi đặt vé máy bay trực tiếp chạy lấy người là được. Hắn muốn cùng ai ăn Tết thì đó là việc của hắn.
Tôi thầm ra quyết định, trên mặt lại không để lộ gì, ngược lại hỏi hắn: “Muốn xem phim không?”
Triệu Tinh chỉ vào bức tường trống không của tôi, nói: “Xem bằng cái gì?”
Tôi lấy ra một chiếc máy vuông ở bàn cạnh giường ngủ rồi trả lời hắn: “Dùng máy chiếu. Đừng nói với tôi là cậu không biết dùng cái này.”
Triệu Tinh hít sâu mấy hơi, nói: “Tôi lấy đâu ra thời gian tìm hiểu mấy thứ mới mẻ này?”
Cũng đúng. Triệu Tinh dành phần lớn thời gian cho công việc, phần nhỏ cho việc ăn uống ngủ nghỉ, lại tranh thủ ít thời gian tìm tình nhân và tập thể hình, quả thật không có thời gian hưởng thụ những tiện ích công nghệ mang lại.
Ví dụ mà hắn chịu chơi mấy thứ trò chơi bọn trẻ thích, thì cũng không đến mức sẽ phạm sai lầm lúc đầu tư vào công ty game di động.
Tôi cúi đầu ấn nút máy chiếu, điều chỉnh góc độ, ấn công tắc ở đầu giường. Rèm tự động đóng lại, màn hình từ từ trượt xuống, tất cả đèn đều tắt. Tôi ấn mấy cái nút, tìm kiếm một bộ phim phù hợp.
Triệu Tinh nhìn trong chốc lát, nói: “Tôi muốn xem Tom và Jerry.”
Đáp án của hắn nằm trong dự kiến của tôi. Triệu Tinh rất mê ‘Tom và Jerry’, mê từ nhỏ đến giờ.
Tôi bật ‘Tom và Jerry’, chọn tập lần trước chúng tôi đang xem dở một nửa. Triệu Tinh đột nhiên hỏi tôi: “Lần cuối cùng chúng ta cùng xem là khi nào?”
Tôi trực tiếp trả lời: “Tết Thiếu nhi năm ngoái.”
“Cậu còn nhớ tôi xem đến tập nào?”
“Trí nhớ tôi cực kỳ tốt.”
Triệu Tinh trầm mặc một lát, vỗ vỗ tấm trải giường bên cạnh, nói: “Lên đây xem cùng đi.”
Tôi liếc mắt nhìn hắn, nói: “Tôi thích cái sô pha của mình hơn.”
Triệu Tinh không thuyết phục tôi nữa. Hắn dựa vào đầu giường, an tĩnh cùng tôi xem hết mấy tập ‘Tom và Jerry’.