• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong này cũng có thi đua văn nghệ. Vốn tôi cũng không muốn tham dự, nhưng một trong những thí sinh bỗng dưng bị ốm, bởi vậy mà tôi phải tới cứu trợ. Trang phục biểu diễn xấu xí hơn tôi tưởng tượng, miễn cưỡng mãi cũng chịu đựng được. Lại không ngờ, Triệu Tinh tới thăm tôi sau đó, lại cách tấm kính cho tôi xem video quay tôi biểu diễn.

Hắn nói: “Tôi xem tới xem lui mười mấy lần rồi.”

Tôi nhìn mình đang cạo râu trong video, muốn khen bản thân đẹp trai chắc cũng đắng hết cả miệng, chỉ đành phải nói: “Vậy mà cậu cũng không chán.”

“Một năm cũng chỉ nhìn thấy cậu có vài lần, chán thế nào được đây?”

Triệu Tinh giơ ngón tay chọc chọc hướng má tôi qua tấm kính, nói: “Căn nhà kết hôn khi trước của chúng ta, tôi đã sửa lại rồi. Bao giờ cậu ra ngoài, chúng ta dọn về đó ở đi.”

Tôi cũng không muốn làm hắn mất vui, chỉ là muốn hỏi hắn tôi đồng ý về ở với hắn lúc nào.

Tôi dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Vài giây trôi đi, hắn như nhận ra gì đó, đầu ngón tay hắn cuộn tròn, nói, “Thôi Minh Lãng, tôi muốn ở bên cậu, có được không?”

—— Thôi Minh Lãng, tôi muốn ở bên cậu, có được không?

Tôi cúi người về phía trước, trán áp vào tấm kính lạnh lẽo, chóp mũi bị véo mạnh đến phát đau. Tôi đoán có lẽ hiện tại nhìn mình rất buồn cười.

Triệu Tinh rút tay về, lại giống như tôi, cũng áp trán vào tấm kính. Chúng tôi thân mật khăng khít, lại bị hai lớp kính ngăn trở, có thể gặp nhau, lại chẳng thể ôm lấy nhau.

Tôi muốn trêu hắn một chút, nói hắn mấy câu ‘không’. Có lẽ hắn sẽ lại như lúc nói lời tỏ tình, sẽ lặp đi lặp lại mà nói, lặp đi lặp lại mà tỏ tình.

Nhưng khi tôi mở miệng, một câu nói ra lại là: “Được.”

Tôi vậy mà lại không đành lòng khiến hắn giờ phút này phải buồn. Tôi vậy mà lại sợ hắn sẽ chẳng kiên trì hỏi lại.

Người vì yêu mà muộn phiền, vì yêu mà sợ hãi.

Không thấy Triệu Tinh, tôi còn có thể sống tốt, nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn, tôi lại chẳng thể phủ nhận, phủ nhận rằng tôi vẫn yêu hắn.

Tôi vẫn yêu hắn.

“Tôi yêu cậu.” Triệu Tinh nói câu này không quá lớn, nói xong lại ngồi thẳng dậy rồi lau mặt.

Tôi nhìn hắn vài giây, nói: “Đợi tôi ra ngoài đi rồi chúng ta nói tiếp.”

“Sắp thôi.” Hắn nói như đinh đóng cột.

“Đừng làm chuyện thừa thãi.” Tôi nhắc nhở hắn một câu.

“Được.” Hắn cũng lưu loát hứa một câu.



Mấy tháng lại trôi đi. Trong khoảng thời gian này, thật ra cũng có rất nhiều tin tức, thỉnh thoảng có tin tốt, đôi khi có tin xấu. Mùa đông đến, Triệu Tinh mang cho tôi rất nhiều quần áo mới, mỗi bộ đều rất đẹp. Ngoài quần áo còn có vài chuỗi đường hồ lô. Tôi vừa gặm hồ lô, vừa nghe hắn nói đây là hắn tự mình làm.

“Cậu cũng rảnh rỗi quá nhỉ.”

“Từ hồi nghỉ mấy trò xằng bậy, tôi nhiều thời gian rảnh lắm. Học được thêm mấy thứ linh tinh, làm ít đồ thủ công, vậy cũng tốt.”

Hồ lô vừa ngon vừa ngọt, tôi nghĩ lại hỏi: “Cậu nói tốt cho bản thân như vậy, nếu là nói dối, cậu phải làm sao đây, tôi phải làm sao đây?”

Triệu Tinh ghé sát lại gần tôi. Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói: “Tôi không lừa cậu. Từ lúc cậu vào đây, tôi chưa hề đụng vào bất cứ một ai cả.”

“Nhưng cậu có khi lại chơi mấy trò tình ngục ấy nhỉ.”

“Không chơi, tôi không thích người không sạch sẽ.”

Triệu Tinh bèn cười, không phải là cái điệu cười tư bản ấy, mà là một tiếng cười của quá khứ, sang sảng bên tai.

Hắn nói: “Thế thì có muốn kiếm bạn tâm giao cũng khó đấy.”

Tôi không bình luận gì, Triệu Tinh cũng không thèm để ý đến thái độ của tôi. Hắn lại tiếp tục nói chuyện với tôi thêm mười mấy phút, hết thời gian thăm tù mới rời đi.



Ngày 23 âm lịch, ngày thứ 340 sau khi tôi bị cầm tù, vụ án của tôi được xét xử lại. Phiên tòa kéo dài hai giờ trước công chúng. Luật sư của tôi đưa ra bằng chứng mới và chủ tọa phiên tòa tuyên bố tôi trắng án.

Phiên tòa kết thúc, tôi bước từng bước đến khán phòng, cuối cùng, sau bao lâu, cũng có thể cách lan can mà ôm lấy Triệu Tinh.

Môi hắn lạnh băng, chạm vào má tôi, nhưng trái tim hắn lại đang đập thật mạnh. Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng “Thình thịch”, “Thình thịch” vang lên.

Hắn ôm tôi thật chặt, đầu lưỡi liế.m lên vành tai tôi, thì thầm: “Minh Minh à, chúng ta về nhà thôi.”

Hành trình về nhà khó khăn hơn dự kiến, với một số lượng lớn phóng viên vây quanh lối ra của viện kiểm sát, mà trong khi xe của Triệu Tinh thì đậu ở bãi đậu xe bên kia đường.

Triệu Tinh đã sớm quấn bộ đồng phục tù nhân của tôi trong một chiếc áo khoác dày. Hắn ôm vai tôi, gian nan bước về phía trước cùng hai vệ sĩ đang cố gắng mở ra một lối đi.

Thỉnh thoảng có một vài micro xuất hiện trước mặt tôi, đủ các loại câu hỏi phức tạp lần lượt vang lên bên tai. Tôi mơ hồ thấy ai đó đang phát sóng trực tiếp, thậm chí còn có flycam cách đó không xa.

Tôi và Triệu Tinh không nói lời nào. Hai mươi phút sau, đội vệ sĩ khác Triệu Tinh gọi tới mới từ ngoài tách một lối vào trong, hộ tống chúng tôi lên xe —— Là một chiếc RV, bên trong có nhà tắm. Tôi thong dong mà tắm một cái, thay bộ quần áo Triệu Tinh đã chuẩn bị sẵn cho tôi, sấy khô tóc rồi nhặt mấy chai lọ lên, ngồi cạnh Triệu Tinh bôi mặt.

Tôi vừa bôi vừa liếc nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi Triệu Tinh: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Triệu Tinh cũng rất thản nhiên, trả lời tôi: “Cục Dân Chính.”

Tôi dừng lại, quay đầu nhìn hắn, biết rõ còn cố hỏi: “Để làm gì?”

“Tái hôn.” Triệu Tinh nhúng đầu ngón tay vào lọ kem trong tay tôi, rồi chấm nhẹ lên giữa lông mày tôi, “Cậu sẽ không từ chối mà, phải không Minh Minh ca ca?”

Tôi khịt mũi, nói: “Cậu tính toán từ đầu rồi, đây là muốn để tôi trở tay không kịp.”

“Đúng là tôi đã tính toán kỹ từ rất lâu rồi,” Ngón tay Triệu Tinh vẽ một vòng tròn trên trán tôi, “Nếu đợi thêm mấy hôm nữa, chắc sẽ chẳng dễ lừa cậu như hiện tại.”

“Vậy nếu tôi không đồng ý thì sao?” Tôi nắm lấy đầu ngón tay của Triệu Tinh, cầm trong lòng bàn tay, cẩn thận nghịch đùa.

“Vậy xin cậu hãy đồng ý.” Hắn gục đầu xuống, mặt mày thoạt nhìn thực nhẹ nhàng, như thật dịu dàng vô hại.

“Nếu cứ vậy mà kết hôn thì cũng không có cảm giác trân trọng gì cả.” Tôi buông đầu ngón tay Triệu Tinh ra, vu.ốt ve má hắn rồi lại bóp mặt hắn thành hình thù kỳ lạ.

Hắn tốt bụng để tôi nhào nặn mặt hắn tùy ý. Thấy tôi nhéo chán rồi, mới lấy ra một chiếc hộp từ ngăn kéo dưới mặt bàn, mở nó ra, lấy ra một chiếc nhẫn bạc không đẹp lắm, “Tôi tự làm đấy. Cũng không đáng bao nhiêu tiền. Cậu muốn không?”

“Năm vừa rồi cậu cũng làm không ít đồ thủ công nhỉ,” Tôi phàn nàn, nhưng vẫn giơ ngón tay ra, “Muốn.”

Triệu Tinh đẩy chiếc nhẫn xuống dưới ngón giữa của tôi. Kích thước vừa vặn. Hắn cúi đầu hôn lên ngón tay đeo nhẫn, nói: “Cưới tôi đi.”

Tôi hít vào một hơi, cũng không có lý do gì để do dự, bèn trả lời: “Được.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK