Tôi vừa ăn cherry vừa hỏi hắn: “Đau lắm không?”
Triệu Tinh im lặng vài giây mới thật yếu ớt nói một câu: “Đau hơn cậu dùng roi quất tôi.”
Tôi vừa nghĩ xem đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng tôi dùng roi quất Triệu Tinh, lại vừa an ủi hắn: “Chịu khó một chút, thấy bảo mấy tiếng nữa là sẽ hết đau đấy.”
Ánh mắt Triệu Tinh dừng trên quả cherry của tôi. Tôi xách túi cherry lên lắc mấy cái, nói: “Giờ cậu chưa được ăn đâu, chờ hai ngày nữa đi.”
“Cậu cũng đừng ăn……” Triệu Tinh thở dài, “Bác sĩ chưa đưa danh sách cho cậu sao? Cậu phải kiểm soát việc ăn trái cây có đường.”
“Ăn hết chỗ này rồi tôi sẽ không ăn nữa.” Đột nhiên bị Triệu Tinh nhắc nhở tôi cũng là người bệnh, trái cây trên tay cũng không còn ngọt nữa. Tôi đổi chủ đề, trực tiếp hỏi Triệu Tinh, “Chuyện viện trưởng Lê bị bắt là do cậu làm à?”
Triệu Tinh “Ừ” một tiếng, nói: “Là Lục Hoa làm.”
Tôi nhè hạt cherry ra, vứt vào thùng rác, nói: “Lần trước cậu đã đồng ý với tôi sẽ chờ một thời gian rồi còn gì.”
“Tôi cũng định là sẽ chờ, nhưng lúc phát bệnh, tôi suy nghĩ rất nhiều chuyện, cho nên không muốn chờ nữa, vừa vặn bên chỗ Lục Hoa cũng có chứng cứ.”
“Được rồi, cái gì giải quyết được luôn thì giải quyết đi. Cậu có thể kiểm soát được Lục Hoa chứ?” Tôi có lẽ cũng hơi tam quan bất chính. Triệu Tinh hố Lục Hoa bao lần như vậy, giờ tôi lại lo Lục Hoa sẽ tìm mọi cách để trả thù Triệu Tinh.
“Tôi nắm thóp cậu ta.” Triệu Tinh nói mấy lời này trông cực kỳ giống phản diện, “Cậu cũng thế đấy.”
Tôi nắm thóp Lục Hoa cái gì?
Não tôi bắt đầu hoạt động, điểm lại toàn bộ các thông tin hiện có, sau đó ngập ngừng nói: “Lúc đó Lục Hành lẻn vào viện, không phải cậu là người xúi giục sao?”
“Cũng không hoàn toàn,” Triệu Tinh lộ vẻ bất đắc dĩ, “Đúng là tôi là người xúi giục, nhưng cậu ta cũng thật sự là nhận tiền của người khác. Mà trùng hợp thay, trong tay tôi lại có chứng cứ.”
“…… Nếu vậy, cậu sẽ bị gán vào tội chứa chấp, bao che.”
“Tôi không làm giả bằng chứng, không giúp cậu ta đi trốn, lại không tiêu hủy chứng cứ, cũng không xóa dấu vết. Cùng lắm là biết mà không khai báo mà thôi. Nếu tôi thực sự phạm tội, cậu có làm đồng phạm của tôi không?”
Giọng điệu của Triệu Tinh nghe như là đang nói đùa, tôi cũng nghĩ đây là một câu hỏi thực sự nhàm chán. Nếu là trước đây, nhất định tôi sẽ không nói chuyện với hắn nữa.
Nhưng tôi đã là người hoàn lương, tốt bụng rồi, bởi vậy mà tôi nói với hắn rằng, “Có, tôi nguyện ý làm đồng phạm của cậu.”
Triệu Tinh lập tức vui vẻ, nhưng hắn không dám cười quá to, chắc là sợ làm hở miệng vết mổ.
Chúng tôi thoải mái trò chuyện một lúc. Triệu Tinh có vẻ không còn đau như trước nữa, nhưng lại có một vấn đề mới xảy ra trước mắt chúng tôi.
Hắn nói: “Minh Minh à, tôi muốn đi vệ sinh.”
—
Ban đầu chúng tôi muốn thuê người chăm sóc, nhưng Triệu Tinh vì tị hiềm mà không muốn gọi thanh niên dù nam hay nữ. Mà nghĩ đến chuyện các cô các chú già rồi còn chăm sóc hai người đàn ông ngoài ba mươi như chúng tôi, thú thật là cũng có chút xấu hổ.
Triệu Tinh cũng không nặng tới vậy, tôi vẫn có thể bế hắn lên. Tôi lại còn vì lời bác sĩ nói khi trước mà lạc quan một cách mù quáng, cứ đinh ninh là đến chiều Triệu Tinh có thể đi lại nên một mình tôi chăm hắn cũng không khó khăn gì, thế là cũng không gọi điều dưỡng.
Nhưng không ngờ Triệu Tinh sau khi phẫu thuật lại đau tới mức vậy. Có lẽ do thể chất hắn đặc biệt nên thuốc giảm đau cũng không có hiệu quả lắm. Hiện tại việc tự hắn đi lại chắc chắn là không thể, mà có thể xuống giường hay không cũng là một dấu chấm hỏi.
Triệu Tinh cũng có chút tự tin mù quáng, nhưng tôi lại đè vai hắn, suy nghĩ rồi nói: “Cậu muốn đi tiểu phải không?”
Triệu Tinh gật đầu, hắn cũng nhận ra điều gì đó, sắc mặt có chút tái nhợt, hắn nói: “Nếu không được thật thì cậu lấy cho tôi cái bô……”
“Cả bô cả đồ chuyên dụng đều cần.”
Mấy chuyện này tôi khá là thuần thục, thậm chí còn không cần y tá hỗ trợ.
Nhưng tôi vẫn rất tôn trọng mong muốn của người bạn đời hợp pháp của mình, nên tôi hỏi hắn: “Cậu muốn để y tá làm hay là tôi làm?”
Triệu Tinh nhắm mắt, nói: “Cậu đi……”
Chúng tôi thật sự không làm chuyện gì mờ ám nhưng chuyện chúng tôi làm cũng thật sự không thể miêu tả được.
Tôi giúp Triệu Tinh giải quyết xong vấn đề sin.h lý, đầu ngón tay Triệu Tinh đã trở nên trắng bệch —— Nãy giờ hắn vẫn nắm chặt ga giường.
Tôi nắm lấy ngón tay Triệu Tinh, dùng ngón cái xoa mu bàn tay hắn, đùa một câu: “Lúc nào rảnh, cậu cũng có thể học, phòng một ngày tôi cũng phải nằm liệt giường không dậy nổi……”
“Sẽ không có ngày đó đâu,” Hắn ngắt lời tôi, “Cậu sẽ khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi. Nếu có một ngày phải nhắm mắt ra đi thì cũng là ra đi trong giấc ngủ, không hề phải đau đớn, khổ sở.”
“Tôi cũng mong là thế,” Nhưng cuộc sống có thể được như ý nguyện thật sự là chuyện hiếm gặp, “Nhưng đâu ai biết được tương lai sẽ ra sao đâu? Chúng ta cũng sắp đến độ trung niên rồi, rồi cũng sẽ phải già. Nếu sau này phải làm những chuyện riêng tư cá nhân như này, tôi mong cậu có thể giúp tôi, được không?”
Triệu Tinh ngước lên nhìn tôi, trong mắt lóe lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, cuối cùng hắn nhẹ nhàng nói với tôi: “Được.”
Tôi ghé lại gần, hôn lên má hắn, lại bỗng dưng hỏi: “Cậu lại vừa suy nghĩ linh tinh cái gì phải không?”
Triệu Tinh mím chặt môi, không nói gì cả.
“Cậu hẳn là nghĩ, nếu tôi liệt giường rồi, cậu sẽ có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với tôi…… Muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, muốn chơi thì chơi, thậm chí còn có thể tách hai chân tôi ra……”
“Tôi chỉ là nghĩ,” Triệu Tinh đột nhiên ngắt ngang lời tôi, “Cho dù một ngày nào đó, tôi có cơ hội, thì nếu cậu không muốn, tôi cũng sẽ không làm.”
“Tại sao?” Tôi thật sự rất muốn biết câu trả lời.
“Thôi Minh Lãng, tôi yêu cậu, tôi không muốn làm những chuyện khiến cậu không vui.”