• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26

Sau khỉ lui ra ngoài, tôi đang định tiếp tục thỉnh cầu chủ núi Kinh Long thì đột nhiên tôi nhìn thấy mấy dòng chữ bên ngoài Long Môn đang phát sáng.

“Người sống chớ tiến, người chết táng, âm hồn chớ quấy rầy.”

Những dòng chữ này đang phát sáng, nhưng bốn chữ “người sống chớ tiến” không có gì khác biệt, mà mấy chữ “Người chết chớ táng, âm hồn chớ quấy rầy” đang lập lòe phát ra ánh sáng vàng.

Tôi vốn cho rằng lần này không còn vấn đề gì nữa rồi. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ chính là đèn dẫn đường lại bị thổi tắt thêm một lần nữa.

Điều này quá kỳ quái, tôi đã bỏ quỷ nhỏ xuống fôỉ, chủ núi cũng không có nói là không cho người sống đi vào. Vậy tại sao lại thổi tắt đèn của tôi chứ?

Tôi không thể không đỉ ra khỏi Long Môn một lần nữa, rồi nhìn về dòng chữ trên cánh cửa.

Tôi nhìn thấy chữ trên Long Môn vẫn còn đang phát sáng, nhưng lần này chỉ còn mỗi bốn chữ: “Người chết chớ táng”.

Không biết vì sao khi nhìn thấy cảnh này thì lông tóc của tôi dựng đứng theo bản năng, tôi có một chút bất an.

Tôi là một người sống, cũng không phải tới núi Kinh Long này để mai táng người chết, tại sao lại xuất hiện nhắc nhở như thế này nhỉ?

Vậy thì chỉ có một cách để giải thích, trên người của tôi có thi khí, hơn nữa còn rất nồng nặc nên mới bị hiểu nhầm là người chết.

Khi nghĩ tới đây thì trái tỉm của tôi vọt thẳng lên cổ họng.

Tôi vội vàng bình tĩnh lại rồi vận động khí Huyền Dương trong cơ thể mình. Rất nhanh sau đó tôi nhận ra trong cơ thể mình đang che giấu một luồng thỉ khí.

Luồng thi khí này giấu trong lồng ngực của tôi, tụ trên huyệt Thiên Trung. Nếu như không phải là được nhắc nhở thì sợ rằng tôi sẽ chẳng bao giờ chú ý tới.

Tôi nghĩ tới lúc đánh nhau với quỷ nhỏ ở trong cửa tiệm, lúc tôi dùng phù Trấn Hồn để đè ép nó thì ngực tôi lại bị đau.

Tòi vốn cho rằng đó chỉ là phản phệ đơn thuần, bây giờ xem ra mọi chuyện nghiêm trọng hơn những gì tôi nghĩ nhiều.

Nếu như tôi đoán không sai thì chủ của quỷ nhỏ này không cho nó ăn máu tươi mà là thỉ khí!

Hơn nữa thi khí này lại giấu trong cơ thể tôi. Nếu như không phải là chủ núi Kinh Long nhắc nhở thì tôi sẽ không phát hiện, sẽ để lại tai họa vô tận. Nếu như nghiêm trọng thì thậm chí tôi có thể đi đời nhà ma.

Thi là một thứ vô cùng kỳ dị, trên lý thuyết thì nó là thứ không nên tồn tại. Nó không vào lục đạo, bản thân nó cũng không có linh trí.

Nhưng trái đất này không thiếu những thứ kỳ lạ. Trong quá khứ cũng đã xuất hiện những sự kiện cương thỉ hại người. Cũng có một số thầy phong thủy biết tà thuật biết một số cách luyện hóa thi thể.

Nhưng dùng thi khí đánh người rất khó khăn, bởi vì rất khó để có thể khống chế thỉ khí.

Nhưng ông nội từng kể cho tôi về một môn phái tên là Bát Thi Môn. Bát Thi Môn này chưa từng tham gia bất cứ buổi tụ hội nào của giới phong thủy, thậm chí có rất ít người biết sự tồn tại của môn phái này.

Nhưng đừng bao giờ khinh thường Bát Thi Môn. Ông nội tôi nói khả năng khống chế thi thể của bọn họ đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập

hóa, hơn nữa bọn họ truyền nữ không truyền nam, là một môn phái vô cùng thần bí. Cũng may bọn họ không tham gia vào thời cuộc, ở trong một vùng nhỏ, cũng không có nghe qua chuyện người của Bát Thi Môn khống chế thỉ thể làm người bị thương.

Da đầu tôi như muốn run lên, nếu như quỷ con này là do người của Bát Thi Môn đưa tới thì chuyện này phiền phức rồi đây.

Tôi vừa trừ khử thi khí trong ngực vừa lặng lẽ quan sát. Bởi vì cho dù là người của Bát Thi Môn có muốn dùng thỉ khí làm người khác bị thương cũng phải có một phạm vỉ nhất định. Tòi nghi ngờ người này vẫn đang trốn ở gần đây theo dõi tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK