• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56

Chẳng mấy chốc, một cơn gió âm u thổi tới mang theo một chiếc quan tài nhỏ đột ngột bay từ bên ngoài vào.

Đúng vậy, quan tài này hình như là tự bay lên, lơ lửng trên không cách mặt đất khoảng 20cm, nhẹ nhàng tiến vào giống như nó đã tự mọc ra một đôi chân vô hình và tự mình bước vào.

Nhưng tôi có thể thấy rằng có thỉ khí ở trong quan tài, Tô Vy Hằng đang điều khiển thỉ khí và mang quan tài vào.

Và cái quan tài này là cái tôi nhìn thấy dưới đáy giếng, bên trong là xác của Tô Vy Hằng, người đã nhảy sông tự tử.


Khi chiếc quan tài bay vào nơi tổ chức đám cưới, toàn bộ khách mời đều hét toáng lên, một số người lùi về sau thậm chí sợ hãi bỏ chạy.

“Đại sư Thiên Không, mau ra tay đi!” Diệp Huy Tùng cau mày vội vàng nói, đám cưới mà có quan tài, chuyện vui sẽ biến thành tang lễ. Đây là điều cấm kỵ, Diệp Huy Tùng đương nhiên không thể bỏ qua.

Sở Thiên Không cũng không phải là người

đầu đường xó chợ, ông ta lập tức đứng lên, đan ngón tay cái vào ngón giữa tay phải, tạo thành một động tác trấn áp về phía thỉ thể, không khí thay đối, một luồng khí trắng hồng trực tiếp hướng về phía miệng quan tài.

Ông ta cho rằng thi thể thay đổi đó là do trá thỉ, muốn sử dụng kỹ thuật trấn áp tử thi lên quan tài.

Kết cục đương nhiên là vô ích mà còn phản tác dụng, luồng khí trắng hồng khi va vào quan tài thì không có tác dụng gì, ngược lại lỉnh khí bị sát khí trong quan tài đồng loạt nuốt chửng.

“Không tốt! Không tốt!1′ Sở Thiên Không liên tiếp lui về phía sau hai ba bước, kỉnh ngạc nói.

“Đại sư Thiên Không, có chuyện gì vậy?” Diệp Huy Tùng vội vàng hỏi.

“Haha, tôi đã nói, hôm nay sẽ có người bị giết, người nhiều chuyện thì phải chết!” Thẩm Đoàn Tinh vô cùng hứng phấn hét lên.

Vẻ mặt ngưng trọng, Sở Thiên Không kinh ngạc nhìn về phía trước cửa sảnh lớn, cung kính nói: “Tôi là Sở Thiên Không đến từ phái Hỗn Nguyên, không biết vị cao nhân nào ở đây làm phép, xỉn mời xuất hiện!1′


“Đinh!

Cùng với tiếng chuông lanh lảnh, một người phụ nữ mảnh mai xuất hiện ở cửa.

Khi nhìn thấy cô ta, tôi sững sờ một lúc, với cách làm việc thâm thúy như vậy tôi nghĩ cô ta ít ra cũng là một mụ phù thủy 40-50 tuổi, không ngờ cô ta chỉ trông như hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.

Cô ta mặc đồ đen và cầm trên tay một chiếc chuông đồng tinh xảo.

Chẳng trách ngày đó bà cố nội ở thôn núi nói thầy phong thủy là một tiên nữ, không ngờ tới dung mạo của cô ta lại tinh xảo như vậy, so với Diệp Điền Tĩnh không hơn không kém. Tuy nhiên, con người của cô ta có tính cách vô cùng lạnh lùng, nó thậm chí có thể được mô tả như tảng băng, giống như là người không nhiễm một chút bụi trần ở nhân gian, đem lại cho người khác cảm giác không ai dám tiếp cận, khí chất kiêu ngạo toát ra từ chối tất cả mọi người trong phạm vỉ ngàn dặm tiếp cận.

“Lão đạo là Sở Thiên Không đến từ phái Hỗn Nguyên, không biết tên họ của đại sư là gì, đến từ môn phái nào, chuyện hôm nay có thể hòa giải không?” Sở Thiên Không cảm thấy được áp lực từ Tô Vy Hằng, một lần nữa thở dài,

cung kính giới thiệu lại bản thân một lần nữa.

Trong lĩnh vực phong thủy, chỉ khỉ gặp cao nhân thì mới tự gíớỉ thiệu, đây cũng là một loại phép lịch sự.

Tô Vy Hằng hừ lạnh một tiếng nói: “Bát Thi Môn, Tô Vy Hằng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK