Chương 29
CÔ ta, Tô Vy Hằng không sợ người kia.
Khi tôi nghe được câu nói này của cô ta thì vừa rung động vừa sợ hãi.
Rung động là vì đạo hạnh của cô ta quá cao, cô ta dám đánh một trận với chủ của núi Kinh Long. Đây không phải là nói mạnh miệng mà là đúng là có thực lực đó.
Còn sợ hãi là vì thế mà cô ta lại là Tô Vy Hằng, cái tên được khắc lên con búp bê kia lại là cô ta.
Trước đó tôi cho rằng Tô Vy Hằng là mẹ của quỷ nhỏ kia, tà thuật kia là chú Tử Mầu. Bây giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như những gì tôi nghĩ. Đến cùng là cô ta muốn lợi dụng con quỷ đó để làm gì? Có phải là cô ta còn có chuẩn bị ở phía sau hay không?
Tự dưng bị một người phụ nữ kỉnh khủng như cô ta để ý tới khiến cho tôi rất hoảng loạn.
Tôi đi tới gần cửa đá, cố gắng để cho mình nằm trong khu vực an toàn, tránh cho mình bị trận đấu tác động tới.
Nhưng đợi một hai phút thì cả ngọn núi vẫn yên tĩnh như cũ, dường như chủ của núi Kinh Long không có ý ra tay.
“Hừ, cũng chẳng có gì! Không có năng lực thì đừng có xen vào chuyện của người khác!” Trong giọng nói của Tô Vy Hằng tràn ngập sự khinh thường. Cô ta nói xong thì con Chu Tước trên không kìa cũng vỗ cánh một cái, như đang giễu cợt chủ của núi Kỉnh Long vậy.
Tôi cũng có chút không hiểu, chẳng lẽ chủ của núi Kinh Long nổi tiếng hơn ngàn năm đã bị cô ta dọa sợ thật ư?
Hay là do Tô Vy Hằng đến từ Bát Thỉ Môn, còn chủ của núi Kỉnh Long đúng là một thỉ thể nên trùng hợp khắc nhau?
Ngay lúc tôi đang buồn bực thì trên đầu xuất hiện một đám mây đen. Đám mây đen này che khuất hơn nửa núi Kinh Long, khiến cho ánh sao trời cũng trở nên mờ mịt.
Cùng lúc đó, sâu trong núi vang lên một tiếng rồng ngâm.
Trái tỉm tôi run lên, dường như chủ của núi Kinh Long không nhịn được nữa nên muốn ra tay rồi.
Đây là lần thứ hai tôi nghe thấy tiếng rồng ngâm. Chẳng lẽ tôi sắp gặp được rồng trong truyền thuyết sao?
Thanh Long, Chu Tước, đây đều là những
sinh vật viên cổ lưu truyền trong giới phong thủy. Tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ, Chu Tước mà Tô Vy Hằng dùng thi khí để ngưng tụ ra là giả, nhưng Thanh Long này đúng là thật. Hai bên đánh nhau thì ai mạnh ai yếu đây?
“Cút ra!” Giọng nói già nua của chủ núi Kỉnh long vang lên.
Tiếng rồng ngâm ngừng lại, khu rừng cũng chìm trong ỉm lặng.
Tôi cho rằng chủ của Kinh Long muốn thỏa hiệp. Nhưng đúng vào lúc này có một luồng khí đen biến thành lợi kiếm, sau đó phóng thẳng từ sâu trong núi Kỉnh Long lên trời cao.
Thanh kiếm làm từ khí này đâm trúng Chu Tước với một tư thế vô cùng bá đạo. Chu Tước do thi khí biến thành kia còn chưa kịp làm gì thì đã tan rã rồi, chẳng còn sự cao ngạo như lúc trước nữa.
Tôi ngẩn cả người ra, thanh kiếm vừa rồi chỉ là khí mà thôi, sao lại có thể chứa đựng thần thông kỉnh khủng như thế chú?
Tô Vy Hằng cũng không bị đánh bại, tôi thấy cò ta lại kết ấn thêm một lần nữa. Cô ta muốn ngưng tụ thỉ khí thêm một lần nữa.
,rThu!,r
Chủ của núi Kỉnh Long chỉ nói một chữ, sau đó luồng thỉ khí này bị hút vào núi Kinh Long. Dường như nó đã bị nuốt chửng rồi biến thành chất dinh dưỡng cho mỗi ngọn cây cọng cỏ của núi Kinh Long.
“Cô nhóc, đừng cho là ta không ra khỏi núi Kinh Long được là cô có thể muốn làm gì thì làm! Ta cho cô thời gian ba giây, không ra thì chết!”
Thời gian ba giây, không ra thì chết!
Giọng nói của chủ núi Kinh Long nghe rất bình thản, không lạnh lùng giống như Tô Vy Hằng nhưng lại tựa như thánh chỉ, không cho phép bất cứ ai không nghe theo.
Đây mới là kẻ mạnh thật sự.
“Hừ, đồ xác quỷ già, xem như ông có chút năng lực đây. Nhưng tôi không sợ ông, sau này tu ví tôi tiến bộ thì vẫn sẽ tới đây luyện chế ông!” Tô Vy Hằng là một người hung hãn, rõ ràng cô ta không phải đối thủ của chủ núi Kinh Long nhưng vẫn nói mấy câu cho sướng miệng.
Nhưng sau khi nói xong chẳng được bao lâu thì cô ta đã biến mất, rõ ràng là cũng e dè chủ của núi Kỉnh Long.