Chúa tể cũng sẽ bị kinh ngạc làm rơi chén rượu, cũng sẽ có những biểu cảm sinh động như vậy. Quan trọng nhất, để con rắn không bị ngã cầu thang, Chúa tể không dùng Wingardium Leviosa mà trực tiếp dùng phép Độn thổ để ôm lấy nó! Như vậy, ai có thể nói cho chúng ta biết con rắn trong lòng Chúa tể rốt cuộc là nhân vật lớn cỡ nào chứ?!?!
Nagini ngẩng đầu nhìn dưới lầu, ba người đàn ông kia đang mở to mắt, kinh ngạc nhìn cô. A, không đúng, hẳn là kinh ngạc nhìn người đang ôm cô.
Chớp chớp đôi mắt băng lam, sương mờ tan đi chỉ để lại ánh sáng thanh lãnh làm đôi mắt của Nagini nhìn qua có chút lạnh lùng. Sau khi hai bên đối diện, ba người kia không hẹn mà cùng quay đầu nhìn nhau.
Nagini ngược lại nhìn về phía Voldemort, đôi mắt màu đỏ ấy vẫn dạt dào ý cười, ánh mắt của Nagini cũng chậm rãi ấm áp lên, nhẹ nhàng cọ cọ gương mặt cậu, nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Ừ, Tom thân yêu, tớ đã về rồi!”
Voldemort ngồi xổm ở cầu thang, ánh mắt trong suốt nhìn Nagini, cười thân thiết nói, [ Nana, cậu vừa tỉnh lại còn muốn nghỉ ngơi một lát nữa không? Cơ thể ổn chứ? ]
Nagini gật gật đầu, [ Ma lực dư thừa, ừm, mạnh hơn nhiều so với lúc trước, ] Nói xong, Nagini vốn muốn dùng một cái ma thuật Hắc ám thử hiệu quả, nhưng, ánh mắt lại liếc về ba người đứng dưới thang lầu, ngẫm lại vẫn là quên đi, về sau có rảnh sẽ thử lại!
Trên cầu thang một người một rắn tán gẫu ấm áp, ba người đang đứng thì lòng lo sợ bất an, cũng có chút kinh ngạc xen lẫn bên trong.
Nói thật, hôm nay Chúa tể thật khác thường!!!!
Khi nói chuyện, Voldemort đã ôm lấy Nagini, từng bước bước xuống cầu thang. Không coi ai ra gì đặt Nagini xuống vị trí bên cạnh mình trên sofa, rồi gọi một con gia tinh, yêu cầu một ly trà sữa và một mâm điểm tâm. Sau đó, bắt đầu chăm chú nhìn Nagini đang ghé đầu vào đầu gối của cậu.
Ba người bị xem nhẹ kia yên lặng đứng bên cạnh, ánh mắt hoặc đăm đăm hoặc run rẩy nhìn Chúa tể Hắc ám đại nhân ân cần, vui vẻ đút thức ăn cùng với con rắn màu mặc lục đang uống trà sữa, ăn điểm tâm từ tay Voldemort…
Đồng thời, một người một xà còn đều phát ra thanh âm “Xì xì”, nhìn biểu cảm trên mặt, hình như tán gẫu rất vui vẻ…
Rốt cuộc, Lucius Malfoy châm chước mở miệng, “Thưa Chúa tể, về —-“ Mặc kệ thế nào, chính sự vẫn cần giải quyết!
Vừa mở miệng, một đôi mắt đỏ một đôi mắt xanh lục cùng hướng về phía ông ta làm Lucius giật mình, lời muốn nói cũng liền nuốt xuống.
“Được rồi, Lucius,” Voldemort khẽ nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt tò mò của Nagini liền chuyển thành mỉm cười dịu dàng, tốc độ biến sắc mặt làm cho ba người kia không nói gì, “Chuyện kia sẽ nói sau, ba người các ngươi đi xuống trước đi! Ta tìm các ngươi sau!” Tuy trong ánh mắt là ý cười, nhưng khẩu khí lại không cho phép cự tuyệt.
“Vâng, thưa Chúa tể.” Lucius hơi cúi đầu hành lễ, sau đó ba người cùng nhau đi ra ngoài.
Nagini vừa ăn điểm tâm, vừa oán thầm. Chúa tể? Nói như vậy, Tom nhà cô là đại ma vương?
[ Đó là một trò chơi chữ nho nhỏ, ] Voldemort đút một khối điểm tâm cho Nagini xong, sau đó lấy ra đũa phép quơ một chút, viết ra ba chữ lòe lòe tỏa sáng: Tom Marvolo Riddle, sau đó quơ đũa phép một lần nữa, những chữ cái này tự động thay đổi vị trí, biến thành: I am Voldemort, cậu mỉm cười nhìn Nagin nói: [ Tên mới của tớ! ]
[ Voldemort? ] Nagini lẳng lặng nhìn những chữ cái bay trong không khí, lại nhìn ánh mắt ẩn chứa chờ mong của Voldemort, trong lúc nhất thời, mọi suy nghĩ khác đều tan thành mây khói. Mặc kệ cậu là Chúa tể Hắc ám hay là Chúa cứu thế, mọi thứ bảy điên tám đảo trong nguyên tác có liên quan gì với cô đâu? Chỉ cần có cậu là tốt rồi… Nghĩ nghĩ, Nagini nhịn không được cũng nhẹ nhàng cười, [ Rất thú vị! Vậy về sau tớ sẽ gọi cậu là gì, Voldy nhé? ]
Voldemort rũ mắt xuống, kinh ngạc nhìn ánh mắt tràn ngập ý cười của Nagini. Nhiều năm qua, kỳ thực, cậu luôn mong được tán thành, cho tới bây giờ luôn đến từ cô bé luôn luôn ngủ say này.
Sau đó, cũng lộ ra ý cười mỹ mãn, kề má vào những chiếc vảy hơi lạn của cô, nhẹ nhàng cười nói:[ Ừ, chỉ có Nana được gọi tớ như vậy. ]
Chỉ có em…
Buổi tối, Voldemort ăn bữa tối cùng Nagini xong, liền có việc đi ra ngoài.
Nagini thì lại ở trong thư phòng của cậu, bắt đầu lật một số bộ sách cậu cất chứa.
Nhiều năm qua đi, những bộ sách mà Voldemort cất chứa đã sớm không phải những Lý thuyết pháp thuật cơ bản nữa, tất cả đều là những tác phẩm vĩ đại khó hiểu, Nagini ngủ quá lâu, đã không thể hiểu được nội dung của những quyển sách này.
Nhưng những quyển sách cổ ghi lại pháp thuật Hắc ám tà ác, cho dù lý luận không rõ nhưng cô vẫn có thể thoải mái nắm giữ và sử dụng. Quả nhiên, đây là lực lượng cơ bản nhất của huyết thống La Famille Royale sao… Hoàn toàn miễn dịch phản phệ của những pháp thuật Hắc ám, hơn nữa tăng cường hiệu quả của những pháp thuật Hắc ám được sử dụng. La Famille Royale, huyết mạch hắc ám thuần túy nhất, lực lượng của huyết mạch thậm chí vượt qua việc sử dụng pháp thuật hắc ám…
Nagini nhìn cái ly thủy tinh lấp lánh ánh sáng trên bàn, lật thêm một trang sách, tùy tiện chọn một câu chú ngữ, đọc lên, ‘Thoát phá kêu vang’, sau đó, ly thủy tinh Silencio vỡ thành những mảnh trong suốt.
Nagini nhíu mày, câu chú này cũng hay đấy chứ, không có tiếng vang, không có dấu hiệu báo trước, thích hợp đánh bất ngờ, chỉ là, vì sao lại gọi là thoát phá kêu vang, thật khó hiểu!
Qua một lát, dương như đột nhiên nhớ tới cái gì, Nagini niệm một câu,’Khôi phục như lúc ban đầu’.
Nagini vừa mới chữa trị tốt ly thủy tinh, mặc dù có khuynh hướng thô ráp, thoáng bĩu môi, được rồi, chỉ cần không trượt tay, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra, Voldy sẽ không để ý…
Lại lật thêm mấy trang nữa, trừ bỏ viết về pháp thuật Hắc ám, cũng chỉ giải thích về thuật biến hình. Dù sao, lúc ở Hogwarts, cô xem gần hết tất cả sách biến hình ở thư viện, dù hiệu quả sử dụng không tốt lắm. Hiện tại còn chưa biết rõ trình độ của Voldy, nhưng lúc còn ở trường học, cô hiểu biết nhiều kiến thức về môn Biến hình hơn Voldy.
Đến tận khuya, Voldemort cũng không trở về. Nagini một mình nhàm chán bò quanh thư phòng, đến tận khi cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng người cao lớn bước đến.
[ Nana, chưa đi ngủ sao? ] Voldemort thoáng nhăn mày, nhẹ nhàng bế Nagini đang nhàm chán lăn lộn trên thảm.
[ Tất nhiên là để chờ cậu rồi! ] Nagini cọ cọ gương mặt cậu, dùng cái đuôi khép sách lại, nghiêng đầu đương nhiên nói.
Voldemort nao nao, sau đó lộ ra một nụ cười mờ nhạt, nhưng ý cười thuần túy này lại lan đến cả ánh mắt như ruby kia.
[ Ừm, ] Voldemort nhẹ nhàng lên tiếng, [ Tớ biết, nhưng nếu Nana mệt thì phải đi ngủ sớm đấy, ] dừng một chút, đột nhiên sửa lời: [ Quên đi, tớ sẽ về sớm hơn! ]
[ Tất nhiên rồi, muộn thế này mà cậu còn ở bên ngoài, đáng lẽ phải về sớm nghỉ ngơi rồi chứ! ] Nagini bĩu môi.
[ Lần sau tớ sẽ chú ý! ] nói xong, Voldemort cất những quyển sách trên mặt đất đi, sau đó dịu dàng ôm Nagini trở về phòng ngủ.
Nagini đánh giá căn phòng này một lần nữa, [ Voldy, cậu cũng ở đây sao? ]
[ Ừ, ] Voldemort gật đầu.
Nagini chớp chớp mắt, căn phòng thanh nhã như vậy lại là nơi ở của Chúa tể Hắc ám, có cảm giác thật kì diệu.
[ Không phải cậu luôn thích phong cách này sao? Đặc biệt là màu xanh trong suốt này, tớ vẫn luôn nhớ. ] Voldemort dùng một giọng điệu nhẹ nhàng mang chút hoài niệm thốt ra.
Nagini nghe vậy, không khỏi giật mình. Cách bố trí phòng, đều là vì sở thích của cô sao…
Một lát sau, Nagini lộ ra một nụ cười thật tươi, dùng sức gật gật đầu, [ Ừ, tở rất thích! Còn có, nếu Voldy thích, tớ cũng sẽ thích! ]
Một người một rắn còn vừa cười vừa đùa, tâm sự huyên náo một lúc nữa, Voldemort mới nhẹ nhàng ôm Nagini đã mơ mơ màng màng ngủ vào lòng, ánh mắt ruby chiếu rọi hình bóng của cô đang dựa vào cánh tay cậu mà ngú say. Nhiều năm qua, cậu chưa bao giờ vui vẻ đơn thuần như vậy…
Hơn nửa tháng sau, vào một buổi chiều, Nagini đang bù lại trụ cột ma pháp rất nhàm chán, một lần nữa thử phép thuật biến hình cao cấp Animagus, thử xem lúc ma lực được tăng lên không ít này, mình sẽ thành công không…
Voldemort đang giúp Nagini sửa sang lại các bộ sách lý luận trụ cột, đột nhiên nhìn thấy Nagini đang ở trên bàn biến mất, cảm thấy cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, liền bị cảnh tượng trước mắt làm ngây người.
Nagini có cảm giác bị vặn vẹo trên toàn thân, khi cảm giác đau đớn quỷ dị kia biến mất, Nagini mới nhẹ nhàng mở mắt ra.
Ngẩng đầu, liền thấy Voldemort đang kinh ngạc nhìn cô.
Hoang mang chớp chớp mắt, Nagini còn chưa thu hồi tầm mắt lại thấy Voldemort cứng ngắc vung vẩy đũa phép, một cái gương lớn có chiều cao của một người xuất hiện bên cạnh cô.
Nagini theo bản năng xoay đầu đi, nhìn thấy hình ảnh được gương chiếu rọi nhịn không được phát ra “A” một tiếng thét chói tai, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống, ôm cánh tay, mặt gương ma pháp kia còn chưa kịp thét chói tai kia liền bị cô biến thành một tấm chăn dày, che kín người mình.
Voldemort phản ứng lại liền không nhịn được nở nụ cười, đứng lên liền muốn đi về phía Nagini liền bị tầm mắt lạnh như băng của Nagini đông cứng đứng ở phía sau bàn học.
“Cậu cười nhạo tớ!” Nagini ngẩng đầu, dùng sức trừng mắt nhìn cậu.
“Tớ thề, tớ không có, bảo bối!” Voldemort cố sức nén cười, khoát tay mong làm cho giọng điệu mình nghiêm túc hơn.
Chỉ là, với bộ dáng hiện giờ, tầm mắt của Nagini cũng không có độ uy hiếp nha!
“Cậu có!” Nagini làm mặt bánh bao, tóc ngắn đến cằm, mắt màu rượu đỏ nhìn cậu chằm chằm, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu tức giận đến có chút vặn vẹo. Thế nhưng, ngoài ý muốn lại tăng thêm một phần xinh đẹp đáng yêu.
“Được rồi, Nana,” Voldemort đứng dậy, bước đến chỗ cô nhóc kia, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt đầu cô, “Ngoan, bảo bối, tớ làm sao có thể cười nhạo cậu, nhỉ?”
“Phì,” Một tiếng vang nhỏ, Voldemort nhanh chóng thực hiện thuật Độn thổ đến một góc phòng khác, mà cái bàn phía sau cậu đã biến thành bột phấn, “Voldy, cậu thử nói thêm một câu nữa xem!” Nagini cắn răng hung tợn nói, chỉ là, giọng nói phát ra lại là của một cô bé…
Voldemort đứng ở góc tường không nhìn được nữa “Xì” một tiếng bật cười.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Nagini càng thêm âm u, ánh mắt hung tợn nhìn cậu, cắn đôi môi phấn nộn, đổi tiếng Anh thành xà ngữ nhổ ra từng âm một, [ Băng, phong, ngàn, dặm! ]