Nagini nhìn một ít bánh bao trong tay, có chút tức giận.
Cánh cửa khốn kiếp, nếu không tại cửa nhà ngươi chặn, thì Tom đã ăn no rồi! Nếu ở trong cô nhi viện, cô cùng Tom ít ra còn có thể đi vào rừng nhỏ bắt thỏ hoang hoặc chim rừng vào lúc xế chiều, sau đó thật vui vẻ đốt lửa trên đất. Nhưng bây giờ đang ở bờ biển, không có bất cứ công cụ thả câu nào, cũng không thể sử dụng phép thuật, sao bọn họ có thể câu cá rồi nướng cá chứ! Quan trọng nhất là tại sao người đàn bà chết bầm kia rõ ràng chuẩn bị cho mỗi người một ít chân giò hun khói, nhưng hết lần này đến lần khác đến cuối cùng Tom chỉ được một ít!
Tom lạnh lùng nhìn mấy đứa trẻ kia túm tụm ở một chỗ, khinh thường nhướn mi, xoay người đi về. Trong mắt những người kia có chút hả hê cùng sợ hãi.
Nagini ngay cả tức cũng không muốn động, đàng hoàng quấn trên cổ tay Tom, đang suy nghĩ dùng bùa triệu tập lúc bọn họ không chú ý mà lấy bữa ăn tinh mỹ do lão bà Cole kia chuẩn bị cho bọn trẻ ở cô nhi viện.
Ngồi xuống bên trong tảng đá chắn gió, Tom xé một mẩu bánh bao đưa tới khoé miệng Nagini. Nagini lắc đầu, cắn răng tàn bạo nói: [Tom, cậu quên tôi là động vật ăn thịt sao?]
Tom không nói gì, chỉ cảm thấy Nagini phát ra tiếng xì xì khiến cho một khối sắt vụn thô ráp cũ rách ngoan sức lực xẹt qua cửa cũ sắt tạp âm mà cảm thấy rất thần kì, còn nhớ rằng cô rất vui vẻ ăn anh đào trong rừng, quả mọng… Còn nói một tràng cái gì mà vitamin A B C D gì đó,… Còn mãnh liệt bản hắn ăn quả ướp lạnh để bổ sung dinh dưỡng. Trát trát nhãn tính, nhìn vẻ mặt phẫn uất không chịu ăn chay của Nagini, Tom cũng chỉ có thể mặc kệ, đưa ngón tay cầm bánh bao vào miệng mình.
Nếu Nagini tuyên bố mình là động vật ăn thịt, như vậy hôm nay cô chắc chắn sẽ không ngồi không. Chung sống mấy tháng nay, Tom đã thăm dò đầy đủ tính cách của Nagini. Con rắn nhỏ này thoạt nhìn có vẻ là một đứa trẻ ôn hoà, nhưng bên trong tuyệt đối là kẻ không chịu thua thiệt. Có lần ở trong rừng, cô không cẩn thận bị một con thỏ đạp trúng. Cô liền kiên trì dùng ngọn lửa nhỏ của mình thiêu trụi lông của con thỏ kia, sau đó còn dùng thần chú cắt nhỏ (Thần: “Nguyên văng là thần chú ‘mũi nhọn vô ảnh’, bạn nào biết cách đọc T.Anh của nó thì nói cho mình nha!”) băm con thỏ kia thành từng mảnh. Cuối cùng cô mới đem những thứ nửa sống nửa chín kia nướng chín trên cành cây.
Dĩ nhiên, hắn không phủ nhận cách nướng đồ ăn này càng làm con thỏ thêm thơm ngon. Từ đó về sau, hai người họ vẫn dùng thần chú đó để nướng nhưng ý tưởng dùng thần chú cắt nhỏ để nấu nướng, chắc chắn là Nagini nghĩ ra sau khi bị con thỏ dẫm…
Khi Tom vẫn còn đang nhớ về sự tích anh dũng kinh điển của Nagini, Nagini đã khẽ niệm chú, triệu tập một ít chân giò hun khói cắn trong miệng, nuốt xuống, sau đó lại triệu tập, đặt ở trên bánh bao của Tom…
Kết quả cuối cùng chính là, Nagini ăn một bữa chân giò hun khói, còn Tom đành ăn ổ bánh bao nguội. Bởi vì Nagini chọn giỏ đồ ăn mà Cole chuẩn bị riêng cho chính bà, hơn nữa còn là triệu tập một ít một ít một, cho nên Cole mặc dù cảm thấy lượng thức ăn có chút sai lệch, nhưng dù sao chính mình cũng ăn không ít, tự nhiên không nghĩ quá nhiều.
Xế chiều.
Mặc dù cũng có mấy đứa trẻ đi lại xung quanh, nhưng do thời tiết rét lạnh, quần áo bọn họ lại mỏng manh nên liền núp ở trong lều chờ cái gọi là cắm trại thực tế này kết thúc.
Tom không thể cùng đám người kia chờ cùng một chỗ, nên dẫn Nagini một mình đi chơi xa.
Nagini được giấu trong tay áo vẫn giả vờ ngủ say cảm thấy Tom ngừng lại, liền từ trong ống tay áo ló đầu ra, nhìn cái hang âm u trước mặt, khoé miệng không nhịn được mà co quắp.
Nhớ là trong nguyên tác, Tom lợi dụng cái hang này để hù doạ hai đứa trẻ. Nói cách khác, không biết trong hang động âm u này có cái gì, mục đích ban đầu của Tom rất có thể là chủ động tìm một nơi hết sức âm u kinh khủng: phông nền tốt, cộng thêm chút kĩ xảo của mình, cuối cùng hù cho hai đứa trẻ kia muốn nổi điên. Mà lần này không có đứa trẻ nào cần hắn phải dạy dỗ, nói cách khác, mình và Tom hoàn toàn là tình cờ tản bộ đến đây, đây chính là nội dung của vở kịch vĩ đại sao? Tình tiết quan trọng cho dù đánh chết cũng muốn thử một lần, cụ thể là ở tình huống nào cũng sẽ phát sinh thôi, không sao cả…
Ở chỗ này, có thể ngửi rõ mùi biển rộng, nghe thấy tiếng sóng đánh mạnh vào vách đá.
Tom đứng trên một tảng đá đen lộ ra trên mặt biển, sóng biển dưới chân cậu quay cuồng, nổi lên bọt trắng. Nagini tránh bọt bắn, ngóc đầu thẳng dậy nhìn về phía sau.
Phía sau Tom là vách núi đá, một hòn đá bỗng nhiên rơi thẳng xuống, bên dưới đen ngòm không thấy cái gì. Mấy khối đá này rất lớn, hai người bọn họ dứng nơi này giống như mới bay từ vách đá đối diện tới. Khắp nơi hoang vu, ngoài biển rộng và nham thạch thì chẳng có một ngọn cỏ, ngay cả bờ cát cũng không có. Mà cái hang nổi tiếng trong truyền thuyết lại ở dưới chân vách đá.
Thật ra, cô biết rõ, trong một lần đi dạo sau khi ăn nó, Tom đã tìm ra cái hang đó, điều này khiến cô nghĩ đến một người chơi game đang đi dạo thì bắt được nhiệm vụ ẩn.
[Muốn vào xem không?] Nagini biết không thể ngăn cản nên nhìn cái hang chăm chú, giả vờ tò mò hỏi Tom.
[Nana muốn vào sao?] Tom nhướn mày [Không biết bên trong thế nào, tớ có chút do dự. Nhưng cậu cũng muốn biết, vậy chúng ta vào thôi!] Nói xong, Tom cúi người ôm Nagini đi vào trong.
Nghe Tom nói vậy, Nagini bỗng dưng muốn cắn chết mình. Nếu biết Tom không có ý định đi vào, cô còn lâu mới đề nghị điều này, hơn nữa, tò mò chính là nguyên nhân hại chết con mèo…
Con đường đi vào tới hang rất gập ghềnh.
Tom đặt tay lên đá để dễ tìm đường, cũng khiến cho mình không bị đụng vào đá mà bị thương. Đá ngâm nước quanh năm nên có một số trở nên trơn mượt, không phải tảng đá nào cũng dễ đi, điều này khiến hành động của Tom chậm hơn rất nhiều.
Nagini dùng đuôi quấn cổ tay Tom, hưng phấn nhìn xung quanh.
Tom liếc nhìn khoảng cách của hai tảng đá cuối, hơi cong chân, thấy Nagini còn duỗi đầu nhìn xung quanh một cách hưng phấn thì nhỏ giọng nói [Nana, tớ phải nhảy qua, cậu quấn chặt người một chút, cẩn thận bị trượt ra]
Nagini lập tức lùi đầu vào trong, quấn thêm nửa vòng trên cổ tay Tom, còn dùng răng cắn chặt góc áo của Tom, cuối cùng vẫn đem đầu lộ ra ngoài.
Nhìn Nagini như thế, Tom có chút buồn cười, cười khẽ [Cẩn thận quá rồi!]
Nói xong Tom nhảy lên, vững vàng rơi ở lối vào hang.
Nagini nhìn dấu vết thủy triều nơi hang, biết đây là thời gian thủy triều xuống, nếu thủy triều xuất hiện, có lẽ cửa động này đã bị che mất. Nhưng mà, cô hiểu rõ thời gian thủy triều lên và xuống, mọi thứ chỉ dựa vào nội dung của cuộc đối thoại giữa các ngư dân nơi này.
Không thể xác định chính xác thời gian thủy triều lên xuống, cũng không thể xác định sự thay đổi của mực nước nên Nagini đành đoán một chút, sau đó dặn dò [Tom, bây giờ hẳn là thời gian thủy triều xuống, chúng ta có khoảng bốn tiếng đồng hồ, nếu không sẽ bị nhấn trong thủy triều]
[Bốn tiếng sao?] Trước kia Tom chưa bao giờ đến biển, cũng không biết những điều này, nhíu mày nghĩ một lát, nói [Nana, nửa tiếng sau chúng ta rời khỏi đây!] Bởi vì không biết nên Tom cố gắng để nhiều thời gian mà rời khỏi đây.
Nagini gật đầu, nghĩ thầm: Tom quả nhiên là Slytherin cẩn thận, dù ở trường hợp nào cũng trừa thời gian dài để an bài và ứng phó mọi chuyện có thể xảy ra, không như đám Gryffindor thích mạo hiểm kia.
Tom đi vào hang, sâu trong hang không có ánh sáng, nhưng ở lối vào còn có ít ánh sáng. Tom đi nhẹ nhàng vào trong.
Nagini không dùng ma pháp gọi ánh sáng, cho dù ở trong độ tối nào cô cũng có thể thấy mọi thứ, nên cô nhỏ giọng hỏi [Tom, cần ánh sáng không?]
[Tạm thời chưa dùng, Nana, đợi đến lúc cậu không thể thấy đường dưới chân tớ thì dùng] Tom nhỏ giọng nói.
Có lẽ bởi vì mang theo huyết thống sinh vật ma pháp nên Nagini dùng ma pháp rất dễ dàng, chỉ cần có chú ngữ sẽ dùng rất thuận lợi, còn nhanh hơn cả Tom.
[Nhưng mà] Nagini vô tội nào [Cho dù ở chỗ tối nào, tầm mắt của Nana đều không bị ảnh hưởng]
Bước chân của Tom dừng lại lát [Vậy dùng lúc này đi!]Tom cảm thấy phạm vi này khó thể thấy, đành bất đắc dĩ nói.
[Ánh huỳnh quang lóe lên] Nagini nhỏ giọng thì thầm, sau đó có không ít ánh sáng lóe lên trong phạm vi mấy thước Anh.
Tom và Nagini cùng ngẩn ra.
Bình thường, Nagini thường dùng ánh huỳnh quang lóe lên trong rừng nhỏ, nhưng phạm vi rất nhỏ và ánh sáng mỏng manh, nhưng bây giờ, mặc dù là huyệt động đen thui thui cũng trở nên sáng ngời, phạm vi còn rộng hơn trước không ít, nếu không phải do ma lực của Nagini đột nhiên trở nên mạnh thì nhất định là do hang động này khiến ma pháp của Nagini mạnh hơn.
Ánh mắt Tom sáng lên, Nagini cũng suy nghĩ một lát, ma lực của cô không thể đột nhiên tăng lên, vậy nhất định liên quan đến hang động này. Mà sự ham mê đuổi theo sức mạnh của Tom nặng thế nào, Nagini biết rõ trong lòng. Bởi vì có thể khiến ma pháp mạnh hơn, nên Tom mới chọn việc cắt miếng linh hồn như trong nguyên tác…
Dưới ánh sáng mạnh mẽ của Nagini, Tom đi vào sâu trong hang động. Nagini bỗng nhiên không muốn nhìn nữa, lùi vào trong ống tay áo của Tom, phiền muộn quấn người, chẳng qua vẫn cắn ống tay áo của Tom như trước, hy ọng có thể phản ứng nhanh lúc gặp chuyện nguy hiểm.
Tom đột nhiên dừng chân.
Nagini cũng theo quán tính mà cong người, sau khi ổn định thân thể xong thì lập tức ngẩng đầu, nhìn hình ảnh trước mắt xong lại bắt đầu ngẩn người với Tom.
[Đây là —-]