Các học sinh bị hóa đá được nhựa cây Mandela cứu, đang được điều trị.
Lockhart trong tình trạng hoàn toàn khỏe mạnh, dựa theo lệ thường của Hogwarts, chủ động nộp đơn xin từ chức, lý do: bán sách, thúc đẩy bán sách, đẩy mạnh bán sách. Giờ ổng phải đi tuyên truyền, sau đó còn phải tiếp tục trải nghiệm cuộc sống để tìm tư liệu cho tác phẩm mới…
Còn trợ giáo Imicus lại quyết định ở lại kịch. Đương nhiên, nếu Dumbledore e ngại thân phận Thánh đồ nhất quyết “tiễn” cô đi thì cô cũng đành chịu vậy.
Vì thế, Lockhart sau khi đưa người bị thương đến phòng chữa bệnh liền trở thành anh hùng trong mắt mọi người, một lần nữa, đương nhiên lúc này là danh xứng với thực. Nghe tin Lockhart sẽ rời khỏi đây, vô số nữ sinh hai mắt đỏ hoe, ngay cả Hermione cũng có chút không nỡ. Tuy ban đầu Lockhart chỉ khoe khoang nhưng sau đó cũng đã giới thiệu được cho bọn họ rất nhiều ma pháp thực dụng, đặc biệt khi ở mật thất, người này đã cứu họ…
Nagini nửa nằm nửa ngồi trên sofa, trong tay cầm một quyển sách cũ kĩ đã mất bìa. Tiện tay lật vài tờ, rốt cuộc cũng có hơi mệt, hắt xì một cái, rồi cẩn thận đặt quyển sách cũ kỹ như sắp hư vào giá sách, chậm rãi đứng dậy, bước hai bước bổ nhào vào lưng Voldemort đang ngồi sau bàn học.
Voldemort không ngẩng đầu, chỉ nghe thấy vài tiếng động nhỏ liền thả thứ trên tay xuống, nhanh chóng cẩn thận ôm lấy Nagini đang nhào vào lòng mình.
“Sao vậy?” Voldemort ôm Nagini, nhẹ nhàng cười, dịu dàng hỏi, “Đọc sách chán rồi?”
Nagini khẽ gật đầu, ôm lấy eo Voldy, thản nhiên dựa vào người cậu, “Thân thể cậu ổn chứ?” Cô ngẩng đầu nhìn cậu, hai đôi mắt thuần một sắc đỏ ẩn chưa bóng dáng anh, chỉ mình anh.
“Ừm,” Voldemort gần như vô ý thức vuốt mái tóc dài của Nagini, nhẹ nhàng đáp, “Anh không sao mà, em đừng lo.”
Nagini gật đầu, im lặng. Chỉ là giấu mặt trong lòng cậu, hơi nheo mắt nhìn tấm thảm màu xanh nhạt trên đất, dường như đang trầm tư.
Trước đó, nhờ sự giúp đỡ của Veronica, Voldemort đã thuận lợi dung hợp linh hồn trong mặt dây chuyền Slytherin bị Regulus tráo đổi, hơn nữa dưới tác dụng lâu dài của ma pháp thường thanh đằng, ma pháp cung cấp sinh lực, chủ hồn khôi phục rất nhanh, sau đó cơ thể cũng dần thực thể hóa, hơn nữa đối với huyết thống La Famille Royale của Nagini, vì cùng là thuộc hệ Hắc ám nên sự thương tổn do bài xích giảm đi rất nhiều.
Đợi đến khi Nagini và nhóm người Harry kết thúc sự kiện mật thất vào năm hai, Nagini cũng lấy lại được quyển nhật kí hơn năm mươi năm trước, nơi giữ Tom đoạn trí nhớ thời học sinh, cũng có thể nói là kỉ niệm thời niên thiếu, linh hồn khát vọng tình cảm nhất ấy đã dung hợp với chủ hồn.
Trường sinh linh giá thứ nhất mà Voldemort chế tạo năm đó giữ lấy một phần linh hồn khá lớn, đồng thời cũng mang trong mình đoạn trí nhớ khắc cốt ghi tâm, bây giờ, qua một thời gian dài lại dung hợp cùng chủ hồn, giúp Voldemort gần như khôi phục hoàn toàn.
Lúc ấy, Nagini còn lo lắng Voldemort và Tom sẽ tranh chấp.
Nhưng, không, không hề có tranh chấp, không có bất mãn với đối phương, dù là Tom quá khứ hay Voldemort tương lai, đều im lặng tiếp nhận đối phương.
Không vì gì khác, có thể nói lý do duy nhất để làm vậy, trong lòng đã sớm hiểu rõ…
Nagini không có mặt lúc đó, bởi dù là Voldemort hay Tom đều hy vọng được ở một mình. Nagini ngoan ngoãn ra ngoài hang động, một mình ngồi ngắm nhìn đại dương lâu thật lâu.
Đến tận khi trời đã tối, cả người đã lạnh buốt, cô mới quay vào. Khoảnh khắc cô đặt chân vào đông, tráu tim cô gần như ngừng đập.
Dáng vẻ tuổi hai mươi, thân hình cao gầy, đôi mắt tựa ruby khiến người ta mê muội, nụ cười dịu dàng vẫn luôn ngự trị nơi khóe môi, mơ hồ mang chút trẻ con của Tom.
Nagini dừng bước, hơi kinh ngạc nhìn anh.
“Voldy—– ” Môi khẽ mấp máy, Nagini vừa muốn khóc, lại cũng muốn cười, cuối cùng cô chỉ nghẹn ngào gọi tên cậu.
Voldemort bước tới, mở rộng vòng tay, ôm cô vào lòng.
Trong vòng tay cậu, cơ thể cô lạnh như băng, như không còn chút thân nhiệt nào, dường như còn hơi run rẩy.
Cô đợi rất lâu, một thân một mình, cậu biết.
Bởi cậu cũng lưỡng lự rất lâu.
Cảm xúc của Nagini đối với cậu, phức tạp mà vi diệu, cậu hiểu.
Dù sao Nagini đã ngủ say quá lâu, suốt quãng thời gian đó, cậu trưởng thành. Với Nagini, kí ức với cậu cũng bị tua nhỏ ra.
Cùng cô rắn nhỏ Nagini gian nan sống sót ở cô nhi viện là Tom.
Cùng cô rắn nhỏ Nagini đọc sách trong tòa thành Hogwarts là Tom.
Cùng cô rắn nhỏ Nagini chậm rãi trưởng thành là Tom.
Không phải, Voldemort.
Sau này, cậu trở thành Voldemort. Tom, khi Nagini không thấy, đã chậm rãi trở thành Voldemort, chỉ tiếc, Nagini, chỉ tiếc em chỉ thấy kết quả cuối cùng.
(Ý là Nana không chứng kiến quá trình Tom biến thành V điện, khi cô tỉnh lại, chỉ thấy V điện đã biến thân hoàn toàn, khó tránh khỏi cảm thấy xa lạ. Trên đây chỉ là diễn giải của cá nhân Vũ.)
Rồi vì anh quyết định sai lầm mà suýt chút nữa, anh phải xa cô vĩnh viễn.
Trong khoảng thời gian không có cậu, Nagini cũng trưởng thành, trưởng thành cùng nỗi tịch mịch vô hạn.
“Nana…” Cậu thoáng cúi đầu, nhìn cô, nhẹ nhàng thì thầm tên thiếu nữ trong lòng.
“Ừ?” Nagini chậm rãi ngẩng đầu, hơi nghẹn ngào đáp, cô không không muốn rơi lệ, đôi mắt to ấy, tuy ẩn ánh lệ nhưng lại sáng vô cùng.
Voldemort ôm chặt cô gái vào lòng như muốn thân thể lạnh lẽo ấy có thể ấm áp một chút.
Nhìn đôi mắt ẩn ánh lệ, anh đau lòng tới bàng hoàng, chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng hôn khóe mắt của Nagini. Anh thấy cô kinh ngạc mở to đôi mắt, hình như, cậu còn thấy cả giọt nước mắt nhẹ nhàng ở khóe tràn khỏi khóe mi cô.
Voldemort đứng ở đó, bình tĩnh nhìn Nagini trong trạng thái kinh ngạc bị mình ôm thật chặt, thật thân mật, chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng nhắm mắt, dịu dàng hôn cô.
Sau kinh ngạc ban đầu, Nagini vô ý thức cứng người, rồi dần dần thả lỏng trong lòng cậu.
“Nana…” Voldemort thở dài bên tai cô, âm thanh vương ý cười, “Mặc kệ có chuyện gì đi nữa, anh vẫn mãi là anh, hửm?”
Nagini nhẹ nhàng gật đầu, sợi tóc mềm mại lướt qua cổ khiến anh tê dại, đôi tay ôm cô cũng chặt hơn, chợt lại như không dùng sức thả lỏng tay, “Em biết…” Dù là Tom khi thiếu niên hay Voldemort sau đó, kể cả hiện tại đều là anh chân chính, từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn biết đó là anh, là người dù cô có phải chống lại cả thế giới cũng không muốn từ bỏ!
***Edit.by.Miri***
Nagini đội một chiếc mũ nồi trắng, mặc bộ váy xanh nhạt dài tới đầu gối, đi giày thể thao trắng. Trang phục mùa hè tiêu chuẩn.
Bên cạnh cô là Voldemort hơi mím môi, mặc chiếc quần dài đen và áo sơ mi trắng ngắn tay, trên mặt còn chút giãy dụa.
Nagini thoáng lôi tay cậu, thoải mái chậm bước trên con đường đông người (thường) qua lại.
Đối với cái thứ quần áo Muggle này, Voldemort rất không thích, nhưng vì Nagini rất thích mặc quần áo Muggle bình thường, để cùng cô sống trong thế giới người thường này, anh lấy tinh thần quyết tử thay bộ đồ này…
Còn đôi mắt đặc biệt kia, Nagini lười xử lí, tính cả Voldemort, hai người để vậy mà ra ngoài.
Dù sao, giờ có nhiều người thích cosplay, kính sát tròng đủ loại màu sắc tràn ngập trên thị trường, còn có cả màu cầu vòng nữa cơ mà, ra ngoài gặp nó là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa. Đặc biệt khi cô và Voldy đi cùng nhau, cả hai đều có đôi mắt màu đỏ, chỉ khác là một bên đỏ rượu, một lại màu ruby, khiến mọi người không chút hoài nghi coi họ là những người đam mê cosplay.
Đối với việc Muggle thấy bọn họ thì không có vẻ gì kì lạ, ban đầu Voldemort còn kinh ngạc, sau đó anh lạnh nhạt bỏ qua luôn. Dù sao, anh cũng chỉ để ý tới Nagini, quan tâm tới tâm tư mấy kẻ Muggle kia làm gì!
“Nana, em muốn đi đâu?” Voldemort cẩn thận ôm vai Nagini, giúp cô tránh chiếc xe chạy ven đường lướt qua qua cô.
“Đường Privet Drive! Chính là chỗ này!” Nagini le lưỡi, ngẩng đầu từ trong lòng anh nhìn quanh một vòng mới cười nói.
“Một khu dân cư Muggle?” Voldemort hoàn toàn không rõ Nagini muốn làm gì.
“Ôi ôi, chú chó này thật đáng thương!” Đột nhiên, ánh mắt của Nagini sáng ngời, vui vẻ cất tiếng.
“Animagus?” Voldemort cũng kinh ngạc nhếch môi, nhìn chú chó màu đen to lớn gầy trơ xương đang đứng gần thùng rác.