Cuối cùng cũng cắt xong cỏ lác khô thành mảnh nhỏ, Nagini đặt dao xuống, cô hết việc để làm rồi nha!
Nagini thoáng nghiêng mình thất thần, đằng sau cô, vạc của Goyle bỗng nhiên nổ tung, những người đứng xung quanh vừa hét toáng lên vừa tránh, Draco ở ngay trước mặt Goyle không trốn kịp, dù được Nagini kéo về phía sau và được ‘Khôi giáp phòng thân’ bảo vệ nhưng vẫn bị vài giọt độc dược bắn lên má rồi sưng lên.
Nagini đỡ lấy Draco, cậu đang lấy tay che kín mặt mình, những người khác không may dính đạn khác cũng đều như vậy. Trong khung cảnh hỗn loạn ấy, Snape cao giọng rít gào muốn cho phòng học an tĩnh lại, còn Nagini không chút thương tổn đã kịp đem tầm mắt chuyển về phía Hermione đang thừa dịp hỗn loạn chạy đi làm gì đó, còn Harry đứng bên cạnh đang nhìn chằm chằm động tác của cô ấy.
Ăn cắp nguyên liệu? Nagini nhướng mày, thoáng cái liền cúi đầu, làm bộ không phát hiện ra chuyện chi hết. Nếu làm thuốc Đa dịch để dạo chơi một vòng trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin thì cô rất hoan nghênh, vừa nhân tiện còn có thể lộ ra vài tin trọng yếu cho bọn họ. Nói vậy việc Ron hóa đá khiến cho Hermione và Harry còn vội vàng hơn cả trong nguyên tác.
À, đúng rồi, vậy mấy ngày tới phải cẩn thận cách xa Hermione một chút, nếu không cô ấy lấy mấy sợi tóc của mình thì lọ thuốc Đa dịch kia không biết sẽ biến thành cái gò đâu, dù sao huyết thống La Famille Royale chắc chắn nguy hiểm hơn nhiều so với một con mèo Millicent…
Một tuần sau, Nagini đứng trước bảng thông báo, khóe miệng khẽ nhếch.
Ansel đứng bên cạnh nhìn cô kì quái rồi mắt nhìn lên tấm da dê, sau đó liền kinh ngạc kêu lên: “Câu lạc bộ quyết đấu? Chủ sự là Lockhart?!”
“Buổi đầu tiên được tổ chức vào tối nay, quả là trò chơi tiêu khiển thú vị!” Nagini chỉnh chỉnh móc treo trên túi sách, nở nụ cười ý vị sâu xa.
“Chị muốn tham gia?” Ansel kinh ngạc, thấy xung quanh không có người liền thấp giọng nói: “Em nghĩ ở đó sẽ không dạy được cái gì có ích đâu, tuy Lockhart am hiểu pháp thuật Hắc ám, nhưng ông ta tuyệt đối không thể dạy mấy cái kia. Đây là Hogwarts, không phải Durmstrang!”
“Chỉ có vài chú ngữ phòng ngự đơn giản hoặc là chú ngữ tấn công có lực sát thương nhỏ thôi! Ví dụ như ‘Exoekkuarmus’ (Giải giới) chẳng hạn.” Nagini đùa, dù sao những chú ngữ có lực sát thương cao đều là pháp thuật Hắc ám, cho dù cô có thể dùng cột băng hoặc dòng nước công kích người khác, thì đó cũng là do thể chất đặc thù tăng phúc cho các bùa chú nhóm băng và nhóm nước, nếu không mấy cái bùa nho nhỏ kia chỉ có thể dùng trong bếp giúp ích cuộc sống hàng ngày mà thôi.
“Được rồi, vậy em cũng đi theo xem náo nhiệt!” Ansel ngẫm nghĩ rồi quyết định.
“Không thành vấn đề!” Nagini gật gật đầu, “Bảy giờ bốn lăm tối nay, phòng sinh hoạt chung.”
“Vâng!” Ansel nhẹ nhàng đáp.
Tám giờ tối, Nagini và Ansel đúng giờ có mặt ở đại sảnh, nơi này đã được trang trí lại, bốn cái bàn dài của các học viện được kéo xuống, thay vào đó là một vũ đài màu vàng dựa sát vào một mặt tường.
“Thật là xa hoa!” Ansel hạ giọng cười.
Nagini hào hứng đánh giá chung quanh, gật gật đầu, sau đó thì thầm bên tai Ansel: “Nghe nói, viện trưởng Snape thân mến của chúng ta sẽ trở thành trở thủ của Lockhart đó, phải mong chờ một chút ha!”
Ansel mở to hai mắt, nhìn chăm chú vào vũ đài, thì thào nói nhỏ: “Em rất tò mò không biết ngài viện trưởng của chúng ta có lợi hại như tài ăn nói của ông ấy không!”
“A, điều này phải xem biểu hiện của Lockhart!” Nagini đang mặc một bộ quần áo bình thường, cũng may các Slytherin đã bị phải quen với chuyện này rồi. Cô mặc quần bò kết hợp với áo gió ngắn, nhìn có vẻ lạc lõng giữa một đống áo choàng phù thủy nhưng cô vẫn thản nhiên tự đắc, hai tay đút túi, hơi ngẩng đầu nhìn vũ đài phía trước.
“Chúng ta đi lên trước đi!” Ansel kéo tay Nagini, nhẹ nhàng lôi cô tới gần vũ đài hơn, Nagini vươn tay, đi về phía trước theo cậu.
Khéo làm sao trước vũ đài, đứng cạnh bọn họ là cậu bé Vàng, Harry và cô nàng Biết Tuốt Hermione.
“Hi!” Nagini khẽ mỉm cười, chào hỏi đơn giản rồi tiếp tục nhìn lên vũ đài, thỉnh thoảng quay đầu nhỏ giọng nói chuyện với Ansel.
Gilderoy Lockhart mặc áo choàng phù thủy màu tím, thêu những đường hoa văn màu bạc hoa lệ, Ansel kinh ngạc thấp giọng nói: “Bí ngân ma pháp trận, có thể nói là một kiệt tác hoàn mĩ!”
Nagini nghe tiếng, quay đầu lại, “Hoa văn bên trên là ma pháp trận?”
“Một phần, phần lớn chỉ là trang trí dùng để che dấu ma pháp trận, nhưng em cũng không biết ma pháp trận đó có tác dụng gì.” Ansel giải thích.
Nagini hơi hơi gật đầu, nhỏ giọng: “Là vậy sao…” Cô có nên khen Lockhart quả không hổ là xuất phẩm từ Thánh đồ không? Nhìn Snape đang nghiêm mặt mặc một bộ áo choàng màu đen giống bình thường, rõ ràng trang bị của hai người không cùng một đẳng cấp nha.
Lockhart cười tươi như hoa, cực kỳ phong độ kéo Snape đang cứng đờ nghiêm nghị, không thể không nói hai người đứng chung một chỗ, dù không làm gì vẫn khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Còn vị trợ giáo của môn Phòng chống Nghệ thuật hắc ám, Imicus, vẫn an tĩnh đứng ở một góc đài. Cô cũng mặt một bộ áo choàng phù thủy màu bạc hoa mĩ, thêu hoa văn đồng màu, hơn nữa nhờ sự bình tĩnh và khuôn mặt xinh đẹp, Imicus toát lên vẻ thanh lệ bất phàm.
Nagini nghiêng đầu đánh giá hồi lâu, không khỏi hoài nghi hình như Lockhart và Imicus đang mặc đồng phục của Thánh đồ, trừ màu sắc và kiểu dáng hoa văn ra, chúng giống hệt nhau đâu!
Không biết Lockhart có tiếp tục giả vờ làm bao cỏ không hay là để bị ‘Expelliarmus’ của Snape đánh bay.
“Vây lại đây, thân ái, mọi người nhìn ta có rõ không? Rõ sao, vậy thì tốt!” Lockhart nở nụ cười chói lóa lộ ra hàm răng trắng tinh, sáng lạn như ánh mặt trời, tay vẫn giữ lấy cánh tay của Snape sắc mặt đang ngày càng khó coi, “Đến đây nào, thấy muốn giới thiệu trợ thủ của mình, Giáo sư môn Độc dược, thầy Snape yêu quý, cái gì —–” Lockhart đột nhiên mở to hai mắt, sau đó lại dùng sức vung cánh tay của Snape, “Ôi, cậu bé yêu quý, em không thể yêu cầu thầy quyết đấu cùng một vị tiểu thư xinh đẹp được! Cho dù vị tiểu thư ấy có là trợ giáo của thầy, dù để biểu diễn cũng không được!” Nói xong, còn vui vẻ quay đầu, nháy mắt với Imicus, Imicus hai tay đang đan vào nhau trước người kia cũng đáp lại bằng một nụ cười xinh đẹp.
“Đúng vậy, đó là phong độ quý ông, ” Lcokhart hoàn toàn mặc kệ sắc mặt và ánh mắt ngày càng âm u của Snape, vẫn dùng ngữ điệu hưng phấn nói, “Còn cả phong phạm kị sĩ nữa đó! Các em nhất định không được quên đâu đó!” Nói xong, còn không quên chớp chớp đôi mắt xanh lam trong suốt xinh đẹp của mình với học sinh.
Học sinh bên dưới cười vang, nhiều nữ sinh cũng hơi hơi đỏ mặt.
Nagini liếc nhìn Hermione một cái, cô nàng Biết Tuốt này cũng hơi thẹn thùng, tuy qua biểu hiện thường ngày của Lockhart, cô nàng hẳn đã rõ ‘bản chất’ của người này chỉ là ‘bao cỏ’, nhưng đứng trước một quý ông đẹp trai dịu dàng, nói chuyện thú vị hài hước, cô bé vẫn không tránh khỏi có chút sùng bái.
Sau khi giới thiệu xong, Lockhart và Snape cúi chào, bắt đầu trận đấu: một người thì dùng đũa phép vừa phức tạp vừa biến dạng hoa lệ, một người thì chẳng có tí kiên nhẫn nào, chỉ đối phó qua loa.
Đám người phía dưới đã hoàn toàn yên tĩnh, toàn trường chỉ còn lại tiếng diễn thuyết cực kì cao hứng của Lockhart, giới thiệu tỉ mỉ quy tắc, lễ nghi, nhưng không nói tên chú ngữ mà mình với Snape đang biểu hiện.
Nhìn thấy Lockhart tay cầm chặt đũa phép, ngón tay mạnh mẽ quấn quanh từ chỗ đuôi đũa phép đến chỗ trên một tấc Anh, tư thế cực kì thuận tiện cho việc phóng chú ngữ mà không bị chệch hướng, khóe miệng khẽ nhếch, Nagini bắt đầu cảm thấy thực sự thích thú với trận đấu này. Nếu Lockhart muốn Snape để đánh bay đũa phép của mình thì sẽ nắm hờ đũa phép thôi! Vậy nên tư thế kia có nghĩa là Lockhart muốn nghiêm túc đấu một trận với Snape!
Cùng lúc đó, Snape vốn thèm để ý đến Lockhart cũng bắt đầu nghiêm túc nhìn kĩ hoa văn trên áo choàng của Lockhart, Ansel thấy thế cũng nghiêm túc nhìn, còn Nagini lại kịp thời ghé vào tai Ansel, “Viện trưởng Snape thân mến của chúng ta cũng là một người đam mê pháp thuật Hắc ám, nghe nói đã nhiều lần xin làm Giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám!”
Ansel nghe vậy, ánh mắt nhìn hai người càng thêm sáng.
Quả nhiên, lúc đầu vẫn là những chú ngữ được cất lên bằng những lời thì thầm, sau khi lượt, ánh mắt lạnh lẽo mà âm u của Snape thoáng chốc trở nên nồng nhiệt, gần như ngay trong nháy mắt, chú ngữ của hai người đều được đổi thành chú ngữ không lời, tốc độ làm phép cũng tăng nhanh. Còn Imicus vốn đứng ở cuối đài không biết đã tới gần từ lúc nào, thân ảnbóng dáng màu bạc xinh đẹp ấy đứng ở một góc của vũ đài, dùng thanh âm nhẹ nhàng giải thích những ma pháp được hai kẻ đang chuyên tâm chiến đấu kia sử dụng.
Các học sinh dưới đài đều sợ ngây người, thỉnh thoảng cất tiếng thán phục. Những chớp sáng đầy màu sắc không ngừng lóe giữa Lockhart và Snape, nét mặt của hai người cũng dần nghiêm túc hơn, đuôi lông mày của Imicus thoáng nhếch cao, vẫn như trước tận trách giải thích tỉ mỉ cho học sinh bên dưới, chỉ là, tốc độ phát ra chú ngữ của hai người quá nhanh, Imicus không thể kĩ càng tỉ mỉ giải thích mà chỉ có thể đơn giản nói ra chú ngữ mà họ sử dụng.
Hermione và Harry cũng khiếp sợ nhìn Lockhart và Snape đang đấu ngang tay kia, quả thật không thể tin được một vị giáo sư ‘bao cỏ’ trên lớp mà có thể hiểu biết và thực hành pháp thuật thành thạo như vậy.
Một lát sau, hai người mới kết thúc trận đấu, Lockhart nhẹ nhàng lau đi mồ hôi ở thái dương, sau đó tươi cười ấm áp giảng một ít kĩ xảo đơn giản khi quyết đấu, cuối cùng mới biểu diễn ‘Expelliarmus’: để Imicus đánh bay đũa phép của Lockhart làm mẫu, sau đó trong tiếng kêu thán phục của học sinh lại dùng một phép ‘Accio’ (triệu hồi) bằng pháp thuật vô trượng để triệu hồi đũa phép quay trở lại, tiếp theo mới yêu cầu học sinh phân tổ luyện tập.
Nagini và Ansel đương nhiên thành một tổ, sau khi được yêu cầu học sinh lên làm mẫu, Snape ác ý gọi Harry, sau đó cười lạnh gọi tên cô, “Cô Naomi Lin, học sinh năm hai vĩ đại của Slytherin, hãy cho chúng ta xem màn quyết đấu đặc sắc với cậu bé cứu thế vĩ đại nào.”
Hổng phải ông nên gọi con trai đỡ đầu của ông, Dra bé nhỏ sao? Sau đó, trước lúc quyết đấu còn cố ý tạo ra một phép thuật triệu hồi xà thuật loại Hắc ám, sau đó mới làm mặt bánh bao, theo ánh mắt chờ xem kịch vui của Ansel bước lên đài.
Nagini tao nhã cúi đầu, còn Harry đang đứng đối diện dường như hơi khẩn trương, đến tận khi Lockhart vừa đến 1-2-3 xong liền lớn tiếng hô: “Expelliarmus!”
Nagini nắm chặt cây đũa phép màu hồng tiên diễn chỉ là bán thành phẩm, không được tính là vũ khí kia, không thèm né, đứng tại chỗ, trực tiếp chỉ đũa phép vào Harry, phát âm rõ ràng rành mạch: “Serpensortia (Mãng xà tấn công)!”
Ánh đen chợt lóe lên trên đầu đũa phép, sau đó trên vũ đài xuất hiện hai con rắn đen to lớn. Hai con rắn vừa mới ngẩng đầu phun gần như lập tức cảm nhận được hơi thở trên người Nagini, thân mình to lớn run rẩ, một con trườn về phía Harry, một con thì vọt xuống chỗ khán giả.
Tất cả học sinh đều hét ầm lên.
Sau đó, trong tình huống mọi người sợ đến mặt mày méo mó, Harry sốt ruột hét lên với con rắn dưới chỗ khán giả: [Đừng cử động, dừng lại!]
Trong đám người dày đặc bên dưới vũ đài, rất nhiều người đã sợ hãi đến mức không nói nên lời, Ansel thì lạnh nhạt ung dung, giọng nói vang dội nói với một con rắn khác: [Có chuyện gì mà hai cậu lại sợ như vậy?] Nói xong còn tò mò chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của mình.
Nagini còn đứng trên vũ đài tính xem kịch nghe vậy thì đờ người, nghe Ansel và Harry dùng hai câu nói hoàn toàn khác nhau nhưng từng từ từng chữ đều nhấn nhá rõ ràng, tuyệt đối là xà ngữ hàng thật giá thật, cô hoàn toàn bất dắc dĩ, ngửa đầu ôm mặt khóc…