• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyền hạn của lãnh chúa có thể di chuyển chỉ với một nhấn, không cần phải tiêu tốn thêm tài nguyên ngoài định mức, nhưng mà cần phái người đi và tốn thời gian kiến tạo lại một lần nữa.

Chuyện này cũng không vội.

Chế tạo thêm mấy công trình nữa, mới đó mà mảnh đất trống gần tiểu viện đã bị chiếm hết.

Nhìn qua, cuối cùng cũng có một chút dáng vẻ của một lãnh địa.

Tông Thận hài lòng gật đầu, đi tới gốc cây gần hắn.

Cầm cái rìu lên sau đó dùng sức đốn cái cây đấy.

Có lẽ do sức lực của hắn khá mạnh nên không cảm thấy mất sức gì nhiều, một gốc cây to bằng bắp đùi hắn chỉ cần vung rìu chặt năm, sáu lần là đã đốn hạ được.

Sau đó chỉ cần kéo thân cây đi một đoạn đường là có thể dễ dàng đưa nó vào trong tiểu viện, tiến hành chuyển hóa.

“Gỗ +4”

Gốc cây vừa bị kéo vào trong tiểu viện đã chuyển hóa thành gỗ, tự động nhập vào trong rương chứa đồ của lãnh địa.

Thu thập cây cối và các tài nguyên khác có thể chuyển hóa thành số lượng thực tế bên ngoài, cũng bằng với số lượng thu thập có liên quan.

Ví dụ như cái cây to bằng bắp đùi mà Tông Thận kéo về này có thể chuyển hóa thành bốn phần gỗ.

Còn những cái cây bình thường, lớn bằng cánh tay do những nông phu kia kéo về thì chỉ có thể chuyển hóa được thành hai phần gỗ.

Sức mạnh thuộc tính này quả thật rất có tác dụng.

Ít nhất thì lúc Tông Thận làm việc cũng không cảm thấy gánh nặng quá lớn.

“Tiếp tục thôi!”

Hắn bẻ cổ, lại đi ra bên ngoài lãnh địa.

Mục tiêu của hắn chính là những cái cây lớn bằng bắp đùi kia!

Hiệu suất của hắn rất cao, gần như là không dừng lại và nghỉ chút nào.

Biểu hiện xung phong đi đầu như thế không khỏi khiến cho tốc độ làm việc của những nông phu kia cũng tăng thêm mấy lần.

Trong bầu không khí bận rộn này, nửa giờ đã trôi qua.

Bóng đêm sắp tới, hoàng hôn màu đỏ cam nhuộm màu bầu trời phía tây.

“Trời sắp tối, mang tài nguyên trong tay về, kết thúc công việc thôi!”

Tông Thận kéo cái cây cuối cùng về.

Hắn đứng ở bên ngoài tiểu viện lau lau mồ hôi trên trán, hô lên với các nông phu kia.

“Lãnh chúa vạn tuế!”

“Lãnh chúa uy vũ!”

Những nông phu kia nhao nhao reo hò, mang theo những gỗ đã thu thập được quay trở về tiểu viện.

Thu hoạch của một tập thể lao động này không nhỏ.

Trong lúc đó, Tông Thận xây thêm hai cái nhà lá cấp 1, bây giờ chỉ còn thừa 33 phần gỗ dự trữ.

Đó là gỗ mà một tiếng rưỡi ngắn ngủi lúc nãy hắn và các nông phu khác đã thu thập được 53 phần.

Tất cả công trình này hoàn toàn được làm bằng tay.

Sau căn nhà lá có thể đủ cho mười hai tên nông phu ở.

Còn Colby và Luna, kể cả chính Tông Thận thì đảm nhận vị trí vũ lực trong lãnh địa, và còn nhận nhiệm vụ tuần tra vào ban đêm.

“Đến giờ nấu cơm rồi.”

“Nhưng mà Colby sao còn chưa trở về?”

Tông Thận đi tới bên cạnh bếp lò, trong lòng lờ mờ có cảm giác bất an.

Bắt đầu nấu nướng.

Bởi vì thiếu gia vị và nguyên liệu nấu ăn.

Nên hắn chỉ có thể dựa vào những nguyên liệu sẵn có, nấu ra món thịt sói nướng.

“Thịt sói nướng”

“Cần có: gỗ x1, thịt sói x1”

“Thời gian nấu: 3m”

Hắn một mạch lấy ra mười phần thịt sói và mười phần gỗ, bắt đầu nấu.

Hắn quyết định chờ thêm nửa tiếng nữa.

Nếu nữa tiếng sau, nấu xong đồ ăn mà Colby vẫn còn chưa trở lại thì hắn sẽ phái Luna ra ngoài tìm kiếm.

Trên bầu trời, tia sáng cuối cùng biến mất vào bóng tối.

Màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao, vầng trăng khuyết cong cong màu bạc treo cao trên đỉnh đầu.

Ban đêm dường như là sân nhà của Luna.

Nàng chỉ cần đứng sừng sững bất động.

Là có thể trở thành trạng thái gần như là ẩn hình.

Dùng mắt thường rất khó có thể phát hiện ra nàng.

Đây chính là năng lực thiên phú của tộc Ám Dạ tinh linh, ẩn tàng!

Quả nhiên rất mạnh!

“Ngoaoooo ~”

Đột nhiên, một tiếng sói tru du dương truyền đến.

“Ngoaoooo …”

“Grrrr…”

Sau đó, tiếng sói tru từ bốn phương tám hướng trên đồng cỏ liên tục truyền đến.

Trong màn đêm, đồng cỏ một màu đen kịt.

Giống như là miệng lớn vực sâu, có thể cắn nuốt mọi thứ.

“Húuuuuu!”

“Ngoaoooo!”

“Ầm!”

Tiếng soi tru vừa dứt, là một hồi tiếng dã thú gầm thét truyền đến.

Những tiếng ru và tiếng rống này quanh quẩn trong bầu trời đêm, không thể nào biết được phương hướng của nó là ở đâu.

Tất cả nông phu đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, không hẹn mà cùng tập trung đứng thành đoàn vây quanh nhau.

Tông Thận và Luna tập trung tinh thần nhìn ra phía bên ngoài.

Bọn họ đều cảm nhận được xung quanh bên ngoài lãnh địa có rất nhiều ánh mắt ẩn giấu nhìn trộm.

Lúc này, một bóng dáng to lớn chậm rãi chạy xuyên qua màn đêm.

Đôi mắt màu xanh phản xạ trong đêm tối xuất hiện trước mặt mọi người.

Luna đã siết chặt nguyệt nhận.

Tông Thận cũng lấy ra thanh kiếm German sắc bén.

Bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch!

Tốc độ của cái bóng đó không hề chậm, bằng với tốc độ nhanh nhất của con ngựa lữ hành, bởi vậy bóng đen đó nhanh chóng tới biên giới của lãnh địa.

Trong tầm mắt của Tông Thận, trên đầu bóng đen đó đột nhiên xuất hiện một cái tên.

“Lang kỵ binh Colby”

Tông Thận thở phào một hơi, phất tay với Luna và nói.

“Thả lỏng đi, người một nhà.”

Sau một khắc, Colby cưỡi sói chạy tới bên ngoài tiểu viện.

Dần dần thả chậm tốc độ lại, sau đó đi tới trước mặt Tông Thận, xoay người nhảy xuống khỏi sói lớn, quỳ một chân trên đất với Tông Thận.

“Lãnh chúa đại nhân, Colby đã trở lại!

Tông Thận nhìn Colby và con sói lớn kia, hai mắt hơi nheo lại.

Trên vai Colby bị cắm một mũi tên, trên tay phải còn có vết thương do đao chém, máu me đầm đìa.

Cũng may là máu ở vết thương đã ngừng chảy, khô lại thành vảy máu.

Colby bị thương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK