• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên thân sói lớn cũng có vết thương chằng chịt.

Da lông dày dặn kia bị toác ra, lộ ra máu thịt đỏ tươi.

Tông Thận tập trung tinh thần, xem xét thuộc tính của bọn họ.

Lượng máu trên người Colby còn lại hai phần ba.

Lượng máu của sói lớn Fenrir trưởng thành cũng như thế, tổn thất khoảng một phần ba.

Phải biết là điểm hộ giáp của Fenrir cao tới 35 điểm, HP cũng cao đến 435, là máu dày, khiên thịt chính cống.

Có thể khiến cho nó bị hao hơn 100 HP, đủ để thấy bọn họ đã gặp phải chiến đấu khốc liệt như thế nào.

“Vết thương trên người các ngươi là có chuyện gì?”

Tông Thận híp mắt, ngữ khí lạnh lùng hỏi.

“Lãnh chúa đại nhân, một lần thăm dò này, ta có mấy phát hiện trọng đại!”

“Còn vết thương trên người của ta là từ một bộ lạc Yêu Tinh trong rừng, cách lãnh địa 187 dặm về phía bắc.”

“Quy mô của bộ lạc Yêu Tinh đó rât lớn, bên ngoài có xây dựng tháp canh, ta không thể nào đến gần quan sát được!”

“Mặt khác, bên trong bộ lạc Yêu Tinh này còn có kinh nghiệm trinh sát phong phú.”

“Lúc ta đang đi quanh quẩn bên ngoài thì bị trinh sát phát hiện, sau đó bị cung thủ trong bộ lạc Yêu Tinh, chiến sĩ đầu phủ Yêu Tinh, pháp sư Yêu Tinh vây công.”

“Ta lập tức chọn cưỡi Fenrir trốn vào trong rừng cây, chạy một mạch rốt cuộc cũng trốn khỏi được truy kích của bọn họ.”

“Để an toàn, ta và Fenrir đi một con đường xa quanh co mới có thể về được lãnh đia.”

“Chỉ một lần chạm trán đã lưu lại những vết thương này…”

Colby quỳ một chân trên mặt đất, đầu cúi thấp xuống, tinh thần có vẻ hơi sa sút.

Tông Thận gật đầu, đưa tay vỗ vỗ bả vai lành lặn của hắn.

“Đứng lên đi, vào bên trong nhà lá rồi nói chuyện, ở nơi đó có thể từ từ khôi phục giá trị sinh mệnh.”

“Luna, ngươi cầm cái hũ rỗng rồi lấy một ít nước suối Nguyệt Lượng đến đây giúp ta.”

Luna nghe vậy, lập tức cưỡi báo đen đi vào trong viện.

Những nông phu kia cũng rất tự giác đi ra khỏi nhà lá, nhường chỗ cho Colby.

Tông Thận đưa Colby và sói lớn vào bên trong nhà lá.

Mỗi một tiếng nghỉ ngơi trong nhà lá có thể khôi phục lại được một điểm sinh mệnh, coi như là ít còn hơn không.

Lúc này, Luna đã mang nước suối Nguyệt Lượng tới, đưa cho Tông Thận.

“Tới đây, mỗi người uống một chút.”

Luna mang tới khoảng 150ml nước suối Nguyệt Lượng, mỗi một ml nước suối có thể hồi phục được 1,2 điểm sinh mệnh.

Chỉ chừng này đã tốn 3 giờ sản xuất của giếng Nguyệt Lượng.

Từ khi giếng Nguyệt Lượng được xây xong từ giữa trưa đến bây giờ, cũng chỉ tạo ra được trên dưới 350ml, lần này phải cho Colby và sói lớn Fenrir dùng một nửa.

Tông Thận không cảm thấy luyến tiếc chút nào.

Colby là một chiến sĩ tiêu chuẩn, vì để hoàn thành nhiệm vụ thăm dò mà chủ nhân giao phó mới bị thương.

Vậy nên Tông Thận sẽ không đối xử tệ với hắn.

Dù nước suối Nguyệt Lượng có trân quý thì cũng không so được với một chiến sĩ trung thành.

Colby thận trọng nhận lấy cái hũ.

Nhưng hắn không uống.

Mà đưa cho thú cưỡi của mình trước, để cho sói lớn fenrir uống hơn một nửa.

Nước suối Nguyệt Lượng quả thật là thần kỳ.

Hiệu quả gần rất nhanh.

Vết thương của sói lên bắt đầu lành lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Lúc này Colby rút khảm đao Lang Kỵ bên hông xuống, chặt đầu mũi tên xuyên qua bả vai mình.

Sau đó hắn bặm môi, đặt khảm đao xuống, một tay khác cầm lấy đuôi mũi tên, dùng sức rút mũi trên gãy trên người mình xuống một cách dứt khoát.

Máu tươi lập tức bắn tung tóe.

Colby dùng sức ở cánh tay khiến cho cơ bắp căng lên, cưỡng ép miệng vết thương đóng lại.

Lúc này hắn mới bưng cái hũ lên, một hơi uống cạn sạch chút nước suối Nguyệt Lượng còn sót lại bên trong.

“Đúng là một tên người sói, còn tàn ác hơn cả loại người hung ác.”

Tông Thận nhìn mà mắt chữ a mồm chữ o, phương thức chữa thương của Colby quá thô bạo.

Hơn nữa toàn bộ quá trình này hắn không hề phát ra một tiếng hừ hay một tiếng rên rỉ nào, ngay cả lông ngày cũng chẳng nhăn lại dù chỉ một chút.

Khuôn mặt của hắn như được điêu khắc từ đá, cứng rắn, kiên cường, dũng cảm!

Sau khi chữa thương xong.

Sói lớn nằm xuống mặt đất trong nhà lá bằng gỗ ngủ say.

Colby thì ngồi khoanh chân.

Rồi bắt đầu báo cáo lại kết quả đi thăm dò ngày hôm nay.

“Lãnh chúa đại nhân!”

“Ngoài chỗ bộ lạc Yêu Tinh kia, ta còn phát hiện một số di tích.”

“Ở phía tây bắc, đi theo một con đường nhỏ khác trong rừng rậm, ta phát hiện ra một cái miếu hoang.”

“Nó ở ngay giữa rừng cây nhưng không bị dây leo bao phủ, cũng không mọc rêu xanh. Ở đó ta thấy có hai hòm báu, đáng tiếng dù ta dùng sức thế nào cũng không thể mở ra được, cũng không cách nào mang đi.”

“Ngoài ra, trên con đường nhỏ lên núi phía tây bắc còn có một tháp quan sát và một trạm gác bỏ hoang. Trạm gác này đã bị một đám thương nhân lữ hành chiếm giữ, tạm thời ta chưa tiếp xúc với bọn họ.”

“Phía đông bắc, chỗ vách đá giữa núi và đồng cỏ có một mỏ quặng sắt, có lẽ chúng ta có thể tái sử dụng nó. Nhưng mà bên ngoài mỏ quặng có một con lợn rừng huyết nha dài 5 mét đang đi loanh quanh, dường như nơi đó là lãnh địa của nó.”

“Còn bộ lạc Yêu Tinh thì ở hướng chính bắc trong núi sâu, cực kỳ bí mật. Lần này ta đã bứt dây động rừng, không biết bọn chúng có phái người tới thăm dò đồng cỏ bên này hay không.”

Colby có chút lo lắng nói.

Tông Thận gật gật đầu, khoát khoát tay không để ý.

“Colby, ngươi làm rất tốt.”

“Bộ lạc Yêu Tinh kia chắc tạm thời sẽ không có chuyện gì. Khoảng cách một trăm tám mươi dặm cũng không ngắn, nếu như bộ lạc Yêu Tinh đó có phái trinh sát đi, để phát hiện được chỗ này cũng cần tìm kiếm mất mấy ngày.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK