• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đi tiếp đi, Colby.”

Colby gật đầu.

Vừa cưỡi sói khổng lồ đi phía trước dẫn đường.

Vừa nói nói.

“Lãnh chúa đại nhân, loại đất Chôn Xương này dường như gặp phải sự chán ghét của tất cả sinh linh.”

Tông Thận im lặng không nói thêm gì.

Chỉ là dải đất Chôn Xương này rất dài, nhưng độ rộng chỉ có hơn mười dặm.

Ba người rất nhanh đã đi xuyên qua đất Chôn Xương, nhìn thấy một con đường nhỏ vào núi cực kỳ bắt mắt bên cạnh rừng núi.

Cây cối trong sơn lâm rất rậm rạp, hiện ra màu xanh sẫm.

Vừa vào trong đó, đã cảm nhận được tia sáng xung quanh bỗng nhiên tối sầm.

Thiết Trụ thân là trinh sát âm ảnh Nord, đến rừng rậm ngập tràn bóng râm này ngược lại coi như là như cá gặp nước.

Ven đường cũng là rừng cây rậm rạp.

Dây leo xanh biếc.

Đá tảng phủ kín rêu xanh.

Trong đó Tông Thận còn nhìn thấy rất nhiều xác kiến trúc đổ nát.

Nơi thế này, quả thực có khả năng tồn tại di tích rất lớn.

Tông Thận đi theo Colby dọc đường vượt mọi chong gai.

Men theo con đường nhỏ đi tới chừng mười phút.

Colby dừng lại.

“Lãnh chúa đại nhân, chính là nơi này.”

Hắn chỉ vào nơi bên đường bị bụi cây và dây leo bao phủ.

Tông Thận nhìn vào bên trong, giống như có vết tích của di tích gì đó.

Colby rút song đao, gạt bụi cây ra, để lộ một con đường nhỏ miễn cưỡng có thể để cho một người đi vào.

Đây là con đường hôm qua lúc hắn thăm dò đã mở ra.

Lúc rời đi đã che chắn lại.

“Lãnh chú đại nhân, mời đi theo ta, di tích đó ở ngay phía trước!”

Colby cẩn thận dè dặt nói.

Dẫn đầu đi vào trong con đường nhỏ, chiến đao trong tay không ngừng chặt chém hai bên.

Chém rơi những chông gai kia.

Mở rộng con đường vì Tông Thận.

Tông Thận buộc ngựa lữ hành già ở ven đường.

Sau đó, một tay đỡ thuẫn diều, một tay cầm kiếm German sắc bén.

Đi ở giữa đội hình.

Đây là vị trí an toàn nhất trong cả đội.

Thiết Trụ rút song chuỷ bên eo ra, theo sát phía sau, phụ tránh áp trận ở cuối hàng.

Ba người tổ hợp thành một đội hình thăm dò đơn giản.

Không ngừng đi về phía trước.

Bởi vì con đường nhỏ này do Colby tạm thời mở ra, cho nên cực kỳ khó đi.

Dưới chân đều là vết tích địa hình chập chùng không bằng phẳng.

Tông Thận mang giày thuộc da, chân cực kỳ ngột nhạt.

Đi một mạch năm sáu phút, địa hình đột nhiên chùng xuống.

Đến một vùng đất nho nhỏ trong núi.

Xung quanh đây không phải là rừng rậm thì là vách đá phủ đầy rêu xanh.

Có thể nói là một nơi độc lập cách biệt với thế giới.

Colby có thể tìm thấy di tích ở nơi chim không thèm ị này, quả nhiên là rất có bản lĩnh.

Ở đây, cho dù là Tông Thận dựa vào nhắc nhở của hệ thống cũng chưa chắc dễ tìm ra.

Nguyên nhân chủ yếu chính là Tông Thận thiếu một con vật cưỡi tuyệt vời.

Ngựa lữ hành già ngày thường đúng là vừa đủ để bôn ba thay cho đi bộ.

Nhưng lại không bằng sói khổng lồ của Colby, báo đen của Luna, vừa có thể chiến đấu, lại còn linh hoạt cơ động.

Giống như hiện tại, Colby cưỡi sói khổng lồ, liên tục lao nhanh như gió, Tông Thận nhìn thấy ngưỡng mộ biết bao.

Nhìn lại Tông Thận và Thiết Trụ, giống như hai đứa trẻ loạng choạng tập đi.

Gian nan bôn ba trong con đường nhỏ giữa rừng rậm.

Niềm vui của kị binh, bộ binh không lĩnh hội được.

Lúc bọn họ đến giữa chỗ đất trũng, cuối cùng đã nhìn thấy di tích thần miếu mà Colby nói đến.

Tại sao nói là thần miếu?

Bởi vì có thể thấp thoáng nhìn thấy từng pho tượng thần trong khe hở của đám dây leo.

Có điều những tượng thần này xem chừng đều rất hung ác.

Hoặc là trên đầu mọc cặp sừng, hoặc là có đến mấy cái đầu lâu khác biệt.

Thậm chí sau lưng còn mọc ra cánh thịt, dưới chân đạp vết chân thiêu đốt, pho tượng nhìn giống y như ác ma.

Ba người Tông Thận đứng bên ngoài thần miếu.

Cả ngôi miếu đều bị dây leo bao phủ hoàn toàn, giống như một cái kén xanh khổng lồ.

“Colby, mở đường.”

Tông Thận hạ lệnh.

Colby chịu thương chịu khó, làm nhiều nói ít bước xuống sói khổng lồ, cầm song đao bắt đầu chặt đám dây leo chắn đường kia.

Chiến đao sắc bén giống như thái rau, chém nát tươm số dây leo kia.

Cuối cùng, lộ ra lối dẫn vào trong thần miếu.

Tông Thận chậm bước đi vào trong.

Hắn nhìn thấy trên nền đất lát bằng đá xanh ở giao lộ thần miếu điêu khắc rất nhiều hoa văn kỳ lạ.

Những hoa văn này khắc hoạ ra một trận đại chiến lôi thôi dài dòng.

Trong đó bắt nhất chính là một nhân vật rất đặc biệt.

Đây là một vị đại ác ma đầu mọc cặp sừng, lưng mọc đôi cánh, lại có lỗ tai dài nhọn độc quyền của tộc Tinh Linh.

Trên cơ thể, là phù văn chỉ có tộc Hắc Ám Tinh Linh mới có.

Trên phiến đá chạm khắc, hắn đơn thương độc mã, cô độc ngồi bên vách núi.

Ngắm nhìn vầng trăng sáng kia.

Ngôi thần miếu này, chắc có mối liên quan rất sâu rộng với người này.

Tông Thận ngẩng đầu lên, tập trung tinh thần nhìn về phía thần miếu.

(Người phản kháng gánh vác oan khuất, nơi đây từng là thần miếu của thợ săn ác quỷ)

(Đây là một đám tộc nhân Tinh Linh vì để chống cự với quân đoàn Nhiên Huyết mà không tiếc sa đạo thành ác ma, bọn họ bị các thế lực khác của đại lục bài xích, nhưng trên thực tế, bọn họ là một đám thợ săn ác quỷ chân chính)

“Thợ săn ác quỷ?”

(Chiến sĩ tộc ác ma mạnh mẽ, bọn họ vốn đều là thợ săn Ám Dạ mạnh mẽ, tự nguyện sa đoạ thành tộc Ác Ma, đồng thời lấy việc đi săn ác ma làm mục đích, nghe rất mâu thuẫn đúng không, nhưng mà, bọn họ đều là chiến sĩ rất vĩ đại)

Nhìn giải thích của công lược, Tông Thận đã có hiểu biết đại khái về thần miếu.

Lại là thế lực và di tích cổ xưa thuộc về đại lục này.

Colby hiện tại đã mở ra một con đường thông thẳng vào bên trong miếu.

Lúc này, Colby đột nhiên quay người lại.

“Lãnh chúa đại nhân, hai hòm báu kia ở ngay bên phải thần miếu.”

“Chi bằng ngươi vào trước mở hòm báu đi.”

Colby kiến nghị.

Tông Thận vỗ vỗ đầu, chỉ lo nhìn thần miếu, lại quên mất hòm báu.

“Đi thôi.”

Nói rồi, hắn lùi về sau mấy bước, đi ra bên ngoài thần miếu.

Đi về phía bên phải.

Quả nhiên, sát bên cạnh vách tường bên phải thần miếu, có hai cái hòm báu.

Dây leo trên hòm báu đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK