• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Thiết Trụ chuyển chức rõ ràng đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Khi thì trèo lên trên đại thụ dọc đường quan sát tứ phía, khi thi nhanh nhẹn đáp xuống đất, bước nhanh dọc theo bóng râm.

Hoàn toàn không chậm hơn Tông Thận cưỡi ngựa lữ hành già chạy bộ là bao.

Trong lúc đó, Tông Thận cũng không hề nghỉ ngơi.

Trên dọc đường thông qua mô đun công lược, giống như đang nhặt phế liệu.

Phía đông đào một chút, phía tây liếc một chút.

Ngược lại thật sự vẫn cho hắn nhặt được một vài thứ.

Đại đa số là túi tiền, tiền xu các loại các kiểu.

Nhiều vô số kể nhặt được đến tám chín trăm.

Dựa vào bản lĩnh này, Tông Thận hoàn toàn có thể nhặt tiền làm giàu.

Ngoài ra dựa theo nhắc nhở của công lược, còn đào được hai thi thể, đáng tiếc không có giá trị gì quá lớn.

Đều là thi thể của các thương nhân phiêu bạt vãng lai có niên đại cũng không lâu.

Từ trên thi thể, Tông Thận chỉ lấy được một vài vũ khí thô sơ phẩm chất bình thường.

Có còn hơn không.

Cả con đường cứ đi đi dừng dừng như thế.

Sau một tiếng đồng hồ, Tông Thận nhìn thấy Colby đang nghỉ ngơi dưới gốc một đại thụ ở hướng chính bắc.

Đồng thời, Colby cũng đã phát hiện ra Tông Thận.

“Colby, có gì khác thường không?”

Tông Thận thúc vào bụng ngựa, đi đến bên cạnh Colby.

“Lãnh chúa đại nhân, tất cả đều bình thường!”

“Xin ngươi chỉ dẫn phương hướng cho ta.”

Colby hành lễ nói.

“Đi thôi, chúng ta đi tây bắc đi, đưa ta đi xem thử di tích thần miếu hôm qua ngươi phát hiện trong khu rừng kia.”

Mục tiêu của Tông Thận rất rõ ràng.

Dựa theo lời nói của Colby lúc trước, hắn từng phát hiện được một ngôi thần miếu bỏ hoang, ở trong rừng rậm bên cạnh con đường vào núi, phía tây bắc lãnh địa.

Trong đó dường như còn tồn tại hai hòm báu.

Không có chuyện gì khiến cho tâm trạng vui vẻ hơn việc mở hòm báu cả.

“Lãnh chúa đại nhân, mời đi theo ta.”

Colby rõ ràng là một chiến sĩ hợp tiêu chuẩn.

Sau khi trải qua cuộc thăm dò hôm qua, hắn đều đã nắm rõ tất cả mọi tuyến đường như lòng bàn tay.

Đưa Tông Thận và Thiết Trụ trực tiếp đi về hướng tây bắc.

Ở trên vị trí này.

Tông Thận đã có thể mơ hồ nhìn thấy, phía cuối đồng cỏ mênh mông kia, có một dãy núi.

Tựa như một đường nét thô sơ màu xanh sẫm, chia cắt đồng cỏ ra thành hai nửa.

Tiếp tục đi về hướng tây bắc.

Bụi cỏ nơi đây càng tươi tốt rậm rạp hơn.

Hầu như đã ngập qua đầu gối của ngựa lữ hành già.

Không ai biết trong bụi cỏ rốt cuộc đang ẩn giấu thứ gì.

Bất quá có Colby mở đường, Tông Thận rất an tâm,

Chỉ có điều tốc độ đi về phía trước đã phải chậm lại không ít.

Nhất là Thiết Trụ, hắn không có vật cưỡi, bôn ba trong môi trường thế này đã trở nên cực kỳ khó khăn.

Bộ đồ bó sát người màu đen đều dính đầy vụn cỏ.

Sau khi đi về phía trước thêm khoảng một tiếng đồng hồ.

Ba người cuối cùng đã băng qua hết đồng cỏ.

Dọc đường, vốn Tông Thận cho rằng sẽ gặp phải dã thú tập kích, lại phát hiện bản thân đã nghĩ nhiều rồi.

Những con dã thú kia hình như chỉ ban đêm mới trở nên cuồng bạo.

Trong đó điều Tông Thận không biết chính là.

Đám dã thú đó cũng có thể phát giác được nguy hiểm.

Dù là Luna hay là Colby, đối với đám dã thú kia, đều là sự tồn tại cực kỳ nguy hiểm.

Bọn chúng sẽ không chủ động trêu chọc.

Đương nhiên đây là nguyên nhân một mặt.

Thử nghĩ một chút.

Trong phạm vi năm trăm ki lô mét vuông, đột nhiên xuất hiện mười nghìn tên lãnh chúa và ba mươi nghìn tên nông phu ngu ngốc, đối với dã thú sinh sống ở đây, giống như là bày ra một buổi tiệc đứng vậy, đột nhiên xuất hiện bốn mươi ngàn món ăn biết di động.

Đám lãnh chúa này đều có thể sản sinh sức hấp dẫn, hấp dẫn đám dã thú đến.

Sẽ khiến bọn chúng càng phân tán hơn.

Chuyện này ngược lại khiến cho Tông Thận vốn muốn thuận tiện giết mấy con dã thú trên đường đi có chút thất vọng.

Dã thú là gì?

Chính là phần thưởng di dộng nha!

Vừa có thể nổ ra đồ, còn có thể phân ra thành thịt tươi và nguyên liệu da lông.

Ba người Tông Thận băng qua đồng cỏ, đi vào một vùng đất khá hoang vu.

Thổ dưỡng đất đai hiện ra đường văn màu trắng hình mạng nhện.

Ngoài ra còn có từ tia từng sợi sương mù toả ra từ trên mặt đất.

Nơi này vốn nên là nơi giao thoa giữa rừng núi và đồng cỏ.

Có điều lại biến thành dáng vẻ chim không thèm ị này.

Quỷ dị nhất chính là, phóng tầm mắt nhìn ra xa, ở trong vùng đất cổ quái này.

Bên trong địa hình có chút gập ghềnh, còn lộ ra xương trắng âm u.

Số xương trắng này phô ra các loại trạng thái mỹ miều, không biết đã bị chôn ở nơi này bao lâu.

Mà lại không hề thối rữa, giống y như bộ thi hài của tộc Tinh Linh lúc trước Tông Thận đào được.

“Dừng lại, Thiết Trụ, Colby!”

Tông Thận phất tay bảo hai người dừng lại.

Bắt đầu tập trung quan sát vùng đất này.

(Đất Chôn Xương điêu linh)

(Quân đoàn Nhiên Huyết chôn vùi bình dân và thi thể binh sĩ của tộc Tinh Linh bị giết chết ở vùng đất này, hiến tế cho chủ Nhiên Huyết, tạo ra một vùng đất chôn xương, ở nơi này, cổ thụ chiến tranh của tộc Tinh Linh không thể nào cắm rễ.)

Công lược kim sắc lập tức hiện ra.

Giải đáp nghi hoặc trong lòng Tông Thận.

Tông Thận nhíu mày.

Là một đảng đào đất, bản năng của hắn cảm giác được vùng đất Chôn Xương này chắc hẳn là nên trò trống.

“Ở đây có bảo bối gì không?”

(Ở đây chôn vùi một trăm bảy mươi nghìn bình dân Azshara, năm mươi bảy ngàn quân thủ thành của tộc Tinh Linh, còn có hơn một trăm ngàn binh lính Liên minh và lính đánh thuê, thi hài xâm nhiễm đất đai, kéo dài một trăm bảy mươi chín cây số, là do quân đoàn Nhiên Huyết bố trí ra để phong toả Azshara, nếu ngươi tuỳ tiện đào bới rất có thể sẽ kinh động đến vong linh đang ngủ say dưới lòng đất!)

(Trừ phi ngươi có một vị đại pháp sư Vong Linh, nếu không thì không nên tìm ở đây không thoải mái đâu.)

Nhìn thấy lời nói của công lược, Tông Thận lập tức huỷ bỏ ý định.

Vùng đất Chôn Xương này đúng là vùng đất đại hung.

Đợi lát nữa nhảy ra quái vật gì đó, trực tiếp thanh toán mình, vậy thì thật không đáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK