Bạch Nhã Băng cùng Lục Dĩ Tường bước vào trong thấy Bạch Triết đang ngồi ở phòng khách đợi hai người liền bước đến, Bạch Triết ngẩng đầu nhìn anh và cô rồi cười nhẹ cất giọng:
"Hai cháu cứ ngồi xuống đi. Tiểu Băng! Cháu đừng có bày ra cái gương mặt nghiêm túc, đáng sợ như vậy nữa cháu định dọa ai vậy hả?"
"Ông ngoại! Ông gọi cháu và Lục Dĩ Tường đến đây là có chuyện gì ông nói nhanh đi cháu còn phải đến Bạch thị làm việc." Bạch Nhã Băng mặt không đổi sắc không nhanh không chậm cất giọng đều đều nói với ông.
"Được! Được! Ông nói ngay đây ông gọi cháu và Dĩ Tường đến đây là để muốn nói bây giờ hai cháu đã chính thức trở thành vợ chồng rồi cháu phải dọn đồ đạc đến Lục gia ở." Bạch Triết mỉm cười nhìn Lục Dĩ Tường và Bạch Nhã Băng gương mặt rất điềm tĩnh nói những lời ấy như một điều rất hiển nhiên.
"Sao chứ? Ông bảo cháu dọn đến nhà của anh ta sao?" Bạch Nhã Băng trợn mắt quay sang nhìn Lục Dĩ Tường rồi quay lại nhìn Bạch Triết miệng há hốc không thể tin được những gì mình mới vừa nghe.
"Bây giờ, cháu đã lấy chồng rồi thì tất nhiên phải về nhà chồng cái biệt thự của cháu cứ để cho A Nghị ở và còn một điều nữa là cháu và Dĩ Tường phải ngủ chung phòng ông sẽ cho người âm thầm giám sát đấy." Bạch Triết chỉ chỉ Bạch Nhã Băng đôi mày hơi nhướng lên nhìn hai người.
"Cháu không đồng ý cháu không dọn đi đâu cả. Lục Dĩ Tường! Sao anh im lặng vậy? Nói gì đi chứ." Bạch Nhã Băng quay ngoắc đầu sang một bên tỏ thái độ, cô nghiến răng trừng mắt nói với Lục Dĩ Tường.
Lục Dĩ Tường vừa định mở miệng nói thì bị Bạch Triết ngăn lại không cho nói ông lại bắt đầu bày ra vẻ mặt đáng thương giả vờ ho vài tiếng vừa định cất lời thì bị Bạch Nhã Băng cắt ngang ngay tức khắc:
"Được! Cháu đồng ý dọn đến Lục gia ông đừng có bày ra vẻ mặt đó nữa ông có một chiêu dùng hoài không chán hay sao?"
"Không chán! Dùng hoài nhưng vẫn hữu dụng là được. Bây giờ, cháu hãy cùng Dĩ Tường quay về Lục gia còn về hành lý ông đã cho người chuẩn bị sẵn rồi cháu chỉ cần cùng Dĩ Tường đi thẳng về Lục gia thôi còn hành lý sẽ có người mang đến cho cháu." Bạch Triết thay đổi sắc mặt ngay nở nụ cười tươi với cô.
Bạch Nhã Băng mím môi tức đến không nói nên lời lần nào cô cũng phải chịu thua trước ông cả, Bạch Triết đắc ý nhướng mày với Lục Dĩ Tường rồi căn dặn anh:
"Dĩ Tường! Ông giao Tiểu Băng cho cháu cháu nhất định phải chăm sóc tốt cho Tiểu Băng nếu không ông sẽ không tha cho cháu đâu."
"Vâng! Cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy cháu sẽ không để ông thất vọng đâu ạ." Lục Dĩ Tường mỉm cười gật đầu lễ phép đáp lại.
Bạch Nhã Băng bĩu môi đứng dậy trầm giọng nói:"Vậy cháu xin phép đi đây."
Bạch Triết gật gật đầu vẫy tay chào tạm biệt hai người, Lục Dĩ Tường cúi người chào rồi nhanh chóng cùng cô quay về Lục gia.
Trên xe, Bạch Nhã Băng ngồi thẳng lưng nghiêm túc chậm rãi cất giọng nói với Lục Dĩ Tường:"Anh chở tôi đến Bạch thị đi chiều tôi sẽ quay về Lục gia."
"Được! Vậy chiều anh sẽ đến đón em." Lục Dĩ Tường gật đầu giọng nói rất ôn nhu, dịu dàng ánh mắt anh nhìn cô chứa đầy tình cảm.
"...Ừm..." Bạch Nhã Băng ừ nhẹ một tiếng rồi nhắm mắt dưỡng thần không hề nói thêm bất cứ lời nào nữa.
Tập đoàn Bạch thị
Bạch Nhã Băng vừa bước vào đã nhìn thấy Hoàng Việt chạy rất nhanh về phía của cô Jack chạy theo sau, Hoàng Việt đứng trước mặt của cô thở gấp rồi hỏi:
"Tiểu thư! Tôi nghe nói cô và Lục Dĩ Tường đã đi đăng ký hôn rồi còn nữa cô còn chuyển đến Lục gia những chuyện này có thật không?"
"Đúng vậy! Những chuyện này đều là thật." Bạch Nhã Băng lạnh nhạt trả lời rồi đi lên phòng làm việc của mình.
Jack thở mạnh một hơi đặt tay lên vai của Hoàng Việt khẽ nói:
"Hoàng Việt! Cậu hãy từ bỏ đi cậu và tiểu thư sẽ không bao giờ có kết quả đâu."
Buổi chiều, Lê Ngọc Quân đi mua sắm cùng mấy bà bạn quay về nhìn thấy có rất nhiều hành lý đặt ở phòng khách bà cau mày hỏi người hầu:
"Tại sao lại có nhiều hành lý ở đây quá vậy? Là của ai thế?"
Đúng lúc ấy, Lục Trân Trân đi học về nhìn thấy cũng ngạc nhiên hiếu kỳ cất giọng hỏi:"Mẹ! Đống vali này là của ai vậy? Sao lại đặt ở nhà chúng ta?"
Người hầu chạy ra khom người nói với Lê Ngọc Quân và Lục Trân Trân:
"Thưa bà chủ! Tiểu thư! Tôi cũng không biết đây là của ai chỉ biết lúc trưa có một đám người mặc vest đen đem đến bảo rằng đây là của tiểu thư họ tôi hỏi tiểu thư của họ là ai họ không nói chỉ lên xe rồi chạy đi thôi."
Lê Ngọc Quân nhíu chặt đôi mày lấy điện thoại ra gọi điện cho Lục Dĩ Tường vừa định gọi thì nghe tiếng xe của anh bà liền cất điện thoại vào trong túi. Lục Dĩ Tường dẫn Bạch Nhã Băng đi vào bên trong vừa nhìn thấy cô, bà cùng Lục Trân Trân tròn mắt nhìn nhau đầy sững sốt, kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Lê Ngọc Quân nhìn Lục Dĩ Tường mày hơi nhướng mày hỏi anh:
"Dĩ Tường! Con hãy nói cho mẹ biết đống hành lý này là sao? Còn nữa đây chẳng phải là Bạch tiểu thư người mà con đang theo đuổi sao? Sao con lại đưa về nhà? Chẳng lẽ con đã theo đuổi thành công rồi sao?"
Lục Dĩ Tường cười nhẹ giới thiệu Bạch Nhã Băng với Lê Ngọc Quân và Lục Trân Trân:
"Mẹ! Trân Trân! Kể từ hôm nay, Tiểu Băng sẽ ở nhà chúng ta con và cô ấy đã kết hôn rồi ạ."
"Hả? Kết hôn?" Lê Ngọc Quân cùng Lục Trân Trân há hốc miệng đồng loạt thốt lên.
Bạch Nhã Băng cúi người lễ phép chào:"Cháu chào bác."
"Anh hai! Sao anh lại vội vã kết hôn với chị ấy như vậy? Chẳng lẽ bác sĩ bảo cưới sao?" Lục Trân Trân chớp chớp mắt nhìn hai người chỉ chỉ ánh mắt sáng rực, thích thú hỏi.
"Bác sĩ bảo cưới cái gì chứ? Em im lặng lại đi. Mẹ! Chuyện này con sẽ giải thích với mẹ sau bây giờ con đem hành lý của Tiểu Băng lên phòng trước đã." Lục Dĩ Tường nghiến răng nhíu mày nói với Lục Trân Trân.
Lê Ngọc Quân gật gật đầu bà vẫn chưa định hình kịp chuyện gì cả nó đến quá đột ngột đi, bà mỉm cười tiến đến nắm lấy hai bàn tay của Bạch Nhã Băng dịu dàng nói:
"Tiểu Băng! Nếu con đã kết hôn cùng với Dĩ Tường rồi thì con đã là người của Lục gia là con dâu của mẹ nên sau này con đừng gọi mẹ là bác nữa cứ gọi mẹ đi."
Bạch Nhã Băng cười như không gật đầu môi mấp máy gọi:"Mẹ!"
"Tốt quá rồi! Bây giờ con đã có chị dâu chị ấy lại còn xinh đẹp, giỏi giang như thế con nhất định phải tổ chức tiệc ăn mừng mới được." Lục Trân Trân vui mừng miệng cười toe toét, nhảy cẫng lên vì quá vui.
Bạch Nhã Băng có chút bất ngờ vì cô lại được hai người yêu mến, chào đón như thế, cô cười nhẹ lễ phép cất giọng:
"Nếu không còn chuyện gì con xin phép lên phòng trước ạ."
"Được! Con cứ đi đi tắm rửa thay đồ cho thật thoải mái sau đó cùng Dĩ Tường xuống ăn cơm." Lê Ngọc Quân gật đầu cười rất dịu dàng, hiền từ với cô.